Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần truyền thẳng vào ruột gan mình. 

Sau đó... Ngay cả mạch máu cũng đông cứng lại. 

Lúc Nghiệm Danh Sơn sắp xếp xong phần tài liệu cuối cùng rồi dọn dẹp mặt bàn thì lại thấy Du Ánh Tuyết từ trong văn phòng đi ra. 

Nhìn cô như một cái xác không hồn vậy, có thể do cô ấy đã thấy điều gì đó nên giờ mới mất hết tất cả sức sống và chẳng còn một chút tinh thần nào như thế này. 

Nghiệm Danh Sơn không khỏi nhìn chằm chằm vào cô. 

Anh ta vẫn không yên lòng, sau đó dứt khoát bỏ đồ trong tay xuống rồi bước nhanh đến chỗ cô. 

"Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?" 

Bước chân của Du Ánh Tuyết dừng lại. 

Cô quay đầu nhìn anh ta. 

Ánh mắt kia trống rỗng đến làm cho Nghiêm Danh Sơn khẽ giật mình, anh ta có chút khiếp sợ. Vả lại trông sắc mặt tái nhợt kia của cô cũng rất đáng sợ. 

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta cẩn thận hỏi. 

"...Chú ấy đã biết bao lâu rồi?" Du Ánh Tuyết yếu ớt mở miệng. 

Giọng nói có chút nhẹ nhàng mờ 

ảo. 

Trong con người của cô có một tầng sương mù thật mỏng. 

"Gì chứ?" Nghiệm Danh Sơn nghe không hiểu. 

"Chuyện mẹ tôi đang tìm tôi, chú ấy biết bao lâu rồi? Có phải thông báo tìm người là do chú ấy chặn lại không?" Du Ánh Tuyết tiếp tục hỏi. 

So với khi nãy thì hiện tại cảm xúc của cô có chút sôi trào hơn, giọng nói cũng to hơn không ít. 

Trong công ty vẫn còn có những đồng nghiệp khác đang tăng ca. Bọn họ nghe thấy giọng nói của Du Ánh Tuyết thì đều vô thức ngẩng đầu nhìn cô. 

Nghiêm Danh Sơn ngạc nhiên với câu hỏi của cô, nhưng anh ta chỉ ngơi 

ra trong chốc lát. 

Tiếp sau đó anh ta nghiêm nghị nói: "Cô Ánh Tuyết, ở đây không phải chỗ nói chuyện, mời cô đi theo tôi" Dứt lời, anh ta đã quay người đi đến phòng nghỉ ngoài trời. 

Du Ánh Tuyết không suy nghĩ nhiều mà chỉ siết chặt tờ thông báo tìm người đi theo. 

Trên sân thượng rất yên tĩnh. 

Thời tiết không khí nóng giống ban ngày mà có gió đêm thổi qua. Nhưng hiện tại trong lòng hai người ở đây lại không ổn định. 

"Sao cô lại biết được chuyện này?" Nghiêm Danh Sơn hỏi trước. 

Chuyện chặn thông báo tìm người này chỉ có anh ta và Kiều Phong Khang biết, đáng lẽ không truyền đến tai Du 

Ánh Tuyết mới đúng. 

"Tôi chỉ muốn biết... Có phải Thông báo tìm người này do chú ấy chặn lại. hay không?" Hai mắt Du Ánh Tuyết cố chấp nhìn chằm chằm Nghiêm Danh Sơn. 

Nghiêm Danh Sơn nhìn vào mắt cô, tất nhiên anh ta không nói ra được bất kỳ lời phủ nhận nào. 

Ánh mắt dao động một hồi lại rơi xuống trên người cô, anh ta thở dài nói: "Tổng giám đốc Phong Khang có lý do của anh ấy". 

"Tôi hiểu rồi." Du Ánh Tuyết khẽ vuốt cằm quay người muốn đi. 

Nghiêm Danh Sơn lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại. Du Ánh Tuyết bước đi mấy bước lại dừng lại rồi quay đầu nhìn anh ta: "Anh không cần gọi điện thoại đâu, bây giờ tôi sẽ đến 

hỏi chú ấy!" 

Mặc kệ lý do ra sao, sự thật thế nào, cô cũng muốn chính miệng anh nói ra. 

Lần này cô đi thẳng đến nhà hàng. 

Lái xe giúp cô mở cửa, cô hít thở sâu rồi cầm theo bánh kem và cặp nhẫn mình đã mua từ trên xe bước xuống. 

Thông báo tìm người và tấm séc trong tay đã bị cô vo thành một cục từ lâu. 

Lúc cô đến thì xung quanh phòng ăn rất yên tĩnh. Chỉ có bài nhạc lãng mạn được kéo bằng đàn vi-ô-lông. 

Dưới lầu là cảnh đêm xinh đẹp có thể khiến người ta mê muội của thành phố An Lập. 

"Mời cô vào bên trong. Anh Phong 

Khang đã đợi cô rất lâu rồi" Nhân viên phục vụ giúp cô kéo cửa xoay. 

Cô bước từng bước đi vào bên trong. 

Rất dễ để biết... 

Kiều Phong Khang đã bao toàn bộ nơi đây tối nay, trong không gian lớn như vậy trừ nhân viên phục vụ ra thì chỉ còn lại hai người bọn họ. 

Cô đi vào. 

Từ xa đã trông thấy anh đứng giữa cửa sổ. 

Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh đứng yên lặng hồi lâu ở đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ. 

Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy góc mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh. 

Trông vô cùng sang trọng, nổi bật. 

Người đàn ông ngồi tít trên cao kia, cho cô tất cả tình yêu, cưng chiều, thương yêu... như chuyện trong giấc mộng của mọi cô gái. 

Giữa trưa hôm nay, thậm chí có còn hi vọng được đính hôn với anh, cô muốn giao tất cả những gì mình có cho anh. 

Thân thể cũng vậy, trái tim cũng thế, còn có... thứ quan trọng nhất, đó là cả đời này... 

Nhưng hiện tại cô mới hiểu được, hóa ra... con đường bọn họ đang đi còn thiếu rất nhiều thứ... 

Trên thực tế mình không hiểu rõ anh, không phải sao? 

"Anh Phong Khang, cô Ánh Tuyết đã đến." 

Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, anh chậm rãi quay đầu. 

Khi đôi con người vẫn luôn không gợn sóng nhìn vào cô, bất chợt đã có cảm xúc. 

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, sao em lại để tôi đợi lâu như vậy?" Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cô. 

Bàn tay anh nhận lấy bánh kem và hộp quà trong tay cô rồi tiện tay đặt trên bàn ăn. 

Còn tay kia lại giữ chặt tay lấy tay 

cô. 

Anh mở bàn tay ra định đan chặt năm ngón tay mình vào tay cô. Thế nhưng mỗi một ngón tay của cô đều cứng đờ. 

Chẳng những cô không chịu tách ra mà còn không ngừng lui về sau để 

tránh khỏi bàn tay anh. 

Sự kháng cự này vô cùng rõ ràng. 

Kiều Phong Khang không thể nào xem nhẹ. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô. 

Lúc này anh mới chú ý tới sắc mặt cô không đúng. Trong đôi mắt cô có ý lạnh vẫn luôn theo dõi anh, cứ như anh là một kẻ xấu vậy. 

Bộ dáng này không giống như đến đón sinh nhật với anh. 

"Tại sao em lại nhìn tôi như vậy?" Anh vẫn nắm lấy tay cô không buông. 

"Còn nhớ lần trước ở công ty, chú từng hỏi cháu câu gì không?" 

"Câu gì?" 

"Nếu như... Chú biết mẹ cháu đang tìm cháu, nhưng chẳng những chú lừa gạt cháu mà còn chặn lại thì cháu có thể tha thứ cho chú không?" 

Con người của Kiều Phong Khang xiết chặt nhìn cô chằm chằm rồi cong môi mỏng lên: "Khi đó em đã cho tôi đáp án rồi mà!" 

Nét mặt anh âm trầm, mỗi một chữ đều nghiến răng nói ra. 

"Vâng, cháu đã cho chú đáp án. Nhưng nếu chú biết cháu sẽ oán giận chú, biết mẹ quan trọng với cháu bao nhiêu, vậy tại sao chú còn muốn giấu diểm cháu? Tại sao chú không để mẹ đến tìm cháu?" Du Ánh Tuyết tra hỏi. 

Cô nín khóc suốt dọc đường, cuối cùng thì bây giờ cô cũng không nhịn được nữa. 

Cặp mắt cô rưng rưng nhìn anh lên án, giọng nói khàn khàn: "Chú Phong Khang, sao chú có thể nhẫn tâm như vậy?" 

"Em thật sự muốn biết lí do sao?" 

Kiều Phong Khang hơi dùng lực kéo cô vào trong lòng. Cô giãy dụa, cánh tay dài của anh càng mạnh mẽ dùng thêm lực trói cô lại. 

Hai mắt anh bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới khóa cô lại: "Tôi yêu em! Du Ánh Tuyết, cũng bởi vì tôi quá yêu em cho nên tôi không cho phép bất kỳ ai xuất hiện cướp mất em khỏi tôi!" 

Du Ánh Tuyết cảm thấy anh vô cùng ích kỉ, nói năng lý lẽ hùng hồn như vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cô chỉ cảm thấy lý do này của anh vừa buồn cười vừa đáng sợ. 

"Tình yêu của chú như thế sao?" Cô ngửa đầu nhìn anh cười khẽ. 

Trong mắt cô toàn là nước mắt: "Yêu đến nỗi làm tổn thương mẹ cháu sao? Yêu đến nỗi muốn biến bà ấy thành tàn tật à?" 

Nét mặt Kiều Phong Khang âm trầm: "Ai nói cho em biết thế?" 

"Ai nói cho cháu biết có quan trọng không?" Du Ánh Tuyết khóc lóc thoát khỏi ngực anh, cô lui ra đằng sau một bước nhìn anh: "Chú nói cho cháu biết, có phải chân của mẹ cháu... do chú làm không?" 

Kiều Phong Khang kéo căng cánh môi mỏng, nửa ngày sau mới mấp máy nói một chữ: "...Phải" 

Một chữ này giống như một cái roi sắt, hung hăng quất vào trên người Du Ánh Tuyết. 

Sắc mặt cô trắng bệch như gặp phải kích thích cực lớn, cô chỉ cảm thấy hai đầu gối của mình như nhũn ra. 

Hai tay cô sờ soạng lung tung rồi 

vịn xuôi theo cạnh bàn ăn, ngón tay sít sao nắm chặt đến nỗi làm ngón tay trắng bệch mới khiến cô đứng vững được. 

Mặc dù cô sớm biết đáp án sẽ như thế, thế nhưng nghe anh chính miệng nói ra lại làm cô cảm thấy đáng sợ và khổ sở hơn bất cứ thứ gì. 

Lòng đau đớn đến nỗi phải nghiến chặt răng. 

Kiều Phong Khang bước lên một bước định dìu cô. 

Cô thở dài một hơi rồi vội vàng lui về sau một bước, sự tránh né này hết sức rõ ràng. 

Đột nhiên ánh mắt anh tối lại, hô hấp nặng nề gấp gáp. 

Bàn tay anh giơ ra lúng túng lơi lửng, cứng ngắc giữa không trung. 

Anh nắm chặt bàn tay lại, bầu không khí chợt lạnh lẽo xuống. 

"Du Ánh Tuyết, em mau tới đây!" Anh mở miệng với giọng điệu ra lệnh. 

Giọng điệu của anh trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm. 

Ngay lúc đó, bầu không khí nhà hàng lãng mạn lập tức bị hạ xuống khiến người ta không thể thở nổi. 

Ngay cả nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng nhận ra được, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, yên lặng không tiếng động, núp sang một bên. 

Xem ra buổi tiệc tối lãng mạn đêm nay, kết quả cuối cùng lại là bi kịch! 

Du Ánh Tuyết rơi lệ đầy mặt lắc đầu: "Chú yêu quá ích kỷ, quá bá đạo. Thật là đáng sợ, không thể nói lý, nếu cháu không bước lên." 

Bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, giữa mi tâm có một tầng lạnh lẽo thấu xương. 

Bá đạo, ích kỷ thì anh thừa nhận. Vì Kiều Phong Khang anh chưa bao giờ rêu rao mình là một người tốt. 

Thế nhưng mà... 

Cô lại cảm thấy anh rất... Đáng sợ sao? 

Hai tay xuôi hai bên xiết chặt. Vẻ mặt anh lạnh thấu xương: "Lời vừa nãy tôi sẽ xem như chưa nghe thấy! Tôi lặp lại lần nữa, em mau tới đây!" 

Trong lòng Du Ánh Tuyết run rẩy, cô sợ hãi anh, thế nhưng hiện tại bi thương và tức giận chiếm ưu thế. 

Cô đã quên mất sợ hãi mà cứng đầu cứng cổ giằng co với anh: "Nếu như vì yêu cháu mà chú phải nghĩ hết 

cách để ngăn cản mẹ con cháu gặp nhau. Vì yêu cháu mà chú phải sai khiến người khác tổn thương mẹ cháu, vậy thì đây vốn không phải là yêu, mà là để tiện, là bệnh hoạn!". 

Vì trong lòng Du Ánh Tuyết đang rất đau cho nên cô không biết lựa lời mà nói. 

Anh giấu diếm cô thì cô có thể cố gắng hiểu cho anh. 

Nhưng mà... 

Tại sao anh phải tổn thương người vô tội quan tâm có cơ chứ? 

Cô xem anh như cả bầu trời, như cả thế giới của mình. 

Cô cứ như một tín đồ thành tín, giao tất cả chân tình và tín nhiệm ra. 

Cho nên... Cô mờ mịt nói cô không muốn tin, 

nhưng cô đã cầm tấm séc trong tay thì cô không thể không tin được. 

Vậy mà một chữ “phải” của anh lại giống như một cái tát vang dội đánh. thẳng vào mặt cô. Cái tát này đau đến 

mức đầu óc cô choáng váng, sụp đổ luôn cả tín ngưỡng. 

Sự thật quá mức tàn khốc. 

Bốn chữ đệ tiên, bệnh hoạn kia như kim đâm vào lòng Kiều Phong Khang. 

Hai mắt anh đỏ hồng, bước chân dài đi đến gần cô. 

Cả người Du Ánh Tuyết chống trên cạnh bàn ăn, hiện giờ cô không thể lùi được nữa. 

Thân hình anh cao lớn, mang theo hơi thở lạnh lẽo ép buộc bao phủ đến, giống như một con sư tử đầy tính xâm 

lược khiến cô có chút phát run. 

Cánh tay dài của anh kéo một cái đã túm cả người cô tới. 

Du Ánh Tuyết như một tấm vải rách không có mạng sống mà nặng nề đâm vào lòng anh. 

Nặng nề thở ra một hơi, cô vẫn đang mạnh mẽ chống cự giãy dụa. Trong hốc mắt cô toàn là nước mắt, nó đăng rưng rưng nhưng lại ngang bướng không chịu rơi xuống. 

Kiều Phong Khang cộc cằn nắm cằm cô. 

Anh cúi đầu nhìn cô căm hận như dã thú hung ác, như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô. 

"Em nói tôi để tiện, bệnh hoạn sao?" Anh tra hỏi, giọng nói anh đã lạnh nhưng ánh mắt còn lạnh hơn. 

Ngón tay

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK