Đã bố trí thỏa đáng, ba Trác Phàm cũng giống như người U Minh Cốc đều chờ đợi thời cơ, chờ đợi Kim Cương Lưu Sa bạo phát.
Trong đoạn thời gian này, mọi chuyện thoáng chốc trở nên bình tĩnh trở lại. Mỗi ngày Tạ Thiên Dương không có việc gì, muốn đi vào trong rừng tu luyện tuyệt kỹ gia tộc, lại lo lắng chẳng biết lúc nào Kim Cương Lưu Sa bạo phát, bị mấy người Trác Phàm độc chiếm.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng, huống chi hắn không hiểu gì Trác Phàm, căn bản không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm.
Mà Tiết Ngưng Hương như đã quên chuyện Kim Cương Lưu Sa này đi, mỗi ngày chỉ chơi cùng Toản Sơn Thử đến quên cả trời đất. Tạ Thiên Dương nhìn thấy, muốn gọi vật nhỏ kia trở về, nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường khiến hắn có chút xấu hổ!
Rõ ràng là linh sủng của hắn, bây giờ lại thân cận với Tiết Ngưng Hương hơn, haizzz. . .
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Trong mắt hắn, Trác Phàm là một nam tử bí ẩn, dù là xuất thân hay bối cảnh, đều cực kỳ thần bí. Tuy nhiên Trác Phàm nói bản thân đến từ một tiểu gia tộc, nhưng hắn tuyệt đối không tin.
Trong ba người, Trác Phàm là người trầm ổn nhất, mười mấy ngày nay hắn chỉ làm một việc duy nhất là tĩnh toạ tu luyện, dường như hoàn toàn không để Kim Cương Lưu Sa vào trong lòng, nhưng hắn lại là người chú ý đến chuyện này nhất.
Điều này càng làm Tạ Thiên Dương xem trọng Trác Phàm, một người trẻ tuổi tâm tính như vậy, trong toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc cũng rất khó tìm ra.
Ngay cả bản thân hắn cũng làm không được, trước khi lấy được Kim Cương Lưu Sa hắn không thể yên tâm tu luyện.
Hiện tại trong lòng hắn nóng như lửa đốt, bất an, gượng ép tu luyện sẽ chỉ tẩu hỏa nhập ma, nhưng Trác Phàm. . .
Tạ Thiên Dương chăm chú nhìn thân hình Trác Phàm với vẻ mặt có chút ao ước lại ghen ghét!
Phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn phát ra, Trác Phàm từ từ mở mắt, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Tụ Khí lục trọng, rốt cục cũng đột phá."
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương khẽ run, cuối cùng cũng tỏ vẻ bị thuyết phục.
Trong thời khắc khẩn trương như vậy còn có thể tu luyện đột phá, tâm tính như thế hắn có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp. . .
Kết quả cứ như vậy ba người bình tĩnh vượt qua một tháng, trong lúc này, Tạ Thiên Dương vẫn buồn bực ngán ngẩm, Tiết Ngưng Hương chơi với Toản Sơn Thử càng lúc càng vui, nụ cười trên mặt chưa ngừng lúc nào, chỉ có Trác Phàm vẫn luôn tĩnh tọa, giống như yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Thiên Dương bị bầu không khí ngột ngạt này bức muốn điên lên, sớm biết như thế, lúc trước đã không bức Toản Sơn Thử liên tục bố trận ba ngày, bây giờ không phải còn có rất nhiều thời gian sao?
Hiện tại đã khiến quan hệ giữa hắn và vật nhỏ kia tan vỡ, bên người không có vật giải buồn.
"A, ta chịu đủ rồi." Tạ Thiên Dương thật sự không chịu đựng được, lớn tiếng kêu gào.
Thế mà, đúng lúc này một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trong toàn bộ dãy núi, khiến cả vùng rung động không ngừng.
"Đến rồi!"
Bỗng nhiên Trác Phàm mở ra hai mắt, nhảy dựng lên, trong mắt tinh quang bốn phía! Tiết Ngưng Hương đang chơi đùa với Toản Sơn Thử, đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trác Phàm.
Nhưng vẻ mặt Trác Phàm và Tạ Thiên Dương không chút sợ hãi, lại tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm, Thất trưởng lão U Minh Cốc bỗng nhiên mở hai mắt ra, phóng người nhảy lên giữa không trung, cười lớn: "Ha ha ha, lão phu chờ hơn hai tháng rốt cục cũng tới."
"Người đâu, chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng, vớt Kim Cương Lưu Sa!" Thất trưởng lão vung ống tay áo lên hét lớn, những hộ vệ Đoán Cốt cảnh chắp tay tuân lệnh: "Vâng!"
Tiếp đó bọn họ vung tay xuất ra một kiện lưới võng lóe ánh sáng màu vàng, dùng lực ném vào trong Lưu Kim Tuyền Đàm. Chỉ một thoáng, toàn bộ dưới đáy Lưu Kim Tuyền Đàm biến thành màu vàng loá mắt.
Cùng một thời gian, bên bờ sông nhỏ, Trác Phàm nhìn về phía Tạ Thiên Dương nói: "Ngươi chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng chưa?"
"Ha ha ha, chuyện cười, tới bắt Kim Cương Lưu Sa sao có thể không có Lưu Kim Ti Võng chứ" Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, vung tay lên, cũng có một chiếc võng vàng óng xuất hiện trước mặt ba người.
Kim Cương Lưu Sa và nước dung nham từ sâu trong lòng đất phun ra, muốn loại bỏ Kim Cương Lưu Sa ra khỏi nước dung nham thì phải dựa vào Lưu Kim Ti Võng.
Trác Phàm cầm Lưu Kim Ti Võng, vung tay lên ném vào trong sông nhỏ.
Tạ Thiên Dương nhìn Trác Phàm, trong mắt nổi lên hứng thú hỏi: "Trác huynh đệ, tiếp đó ngươi muốn làm thế nào?"
"Nhìn kỹ đi!"
Trác Phàm tự tin cười, đột nhiên kết động ấn quyết, trong miệng lẩm bẩm: "Càn khôn điên đảo, sông núi đổi dời, âm dương trao đổi, song trận chuyển dời, đi!"
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, Linh thạch dưới đất đột nhiên phóng ra hào quang óng ánh, giống như quang trụ tia sáng từ dưới đất xông thẳng lên trời.
Bên cạnh Lưu Kim Tuyền Đàm cũng có ba nghìn hai trăm hai mươi mốt cột sáng như vậy phóng lên tận trời. Thất trưởng lão giật mình, trong lòng không hiểu, nhưng giờ khắc này, Kim Cương Lưu Sa lập tức xuất thế, hắn cũng không quan tâm đó là cái quái gì, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa động suối nước nóng kia phun ra.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng động thật lớn vang lên, nước chảy xiết trong nháy mắt theo cửa động phun ra, chảy vào hồ nước nóng, có điều chỉ trong mấy hơi thở, nhiệt đột suối nước đã hạ xuống trên diện rộng.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Theo lý thuyết, Kim Cương Lưu Sa xuất thế, phải từ trong nước dung nham thoát ra thì nhiệt độ trong nước sẽ tăng lên, cho dù cao thủ Đoán Cốt cảnh cũng không dám tùy tiện đi xuống.
Nhưng sao hiện tại nước chảy ra lại mát lạnh như thế?
Thất trưởng lão ngây ngốc nhìn mấy ngàn quang trụ bốn phía, mới vỗ đầu kịp phản ứng: "Mẹ nó, có người đang giở trò."
Bỗng nhiên bay lên không trung, nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài ngàn dặm cũng xuất hiện mấy ngàn cột sáng.
"Rốt cuộc ở nơi nào!"
Thất trưởng lão khẽ cắn môi, bỗng nhiên bay về một chỗ. "Dám ở trước mặt lão phu làm trò, muốn chết à."
Cùng lúc đó, ba người Trác Phàm ở bên sông nhỏ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sau đó xuất hiện trước cửa động đen sì, chỉ trong thời gian một hơi thở, nước dung nham nóng bỏng phun ra, nước nóng như thiêu đốt, có ánh sáng vàng rực.
"Kim Cương Lưu Sa?" Tạ Thiên Dương vui vẻ, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, cả kinh kêu lên: "Trác huynh đệ, ngươi thật tài, sao Kim Cương Lưu Sa lại đột nhiên đi ra từ nơi này?"
Trác Phàm thản nhiên nhếch miệng cười nói: "Trận này tên là Càn Khôn Na Di trận, mặc dù chỉ là trận pháp cấp một, nhưng lại có thể điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi. Ta chỉ đem hướng chảy Lưu Kim Tuyền Đàm Kim Cương Lưu Sa, chuyển đổi đến nơi đây mà thôi."
Trác Phàm nhẹ nhõm nói nhưng Tạ Thiên Dương cả kinh đến tròng mắt muốn rơi ra ngoài
Điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi?
Theo nhận biết của Tạ Thiên Dương thần thông như thế chỉ có trận pháp cấp sáu trở lên mới có thể thực hiện, mà hiện tại cũng đã thất truyền. Thế nhưng Trác Phàm chẳng những tái hiện loại trận thức thất truyền này, hơn nữa còn là trận thức cấp một.
Hiện tại hắn lại nghĩ tới lời nói của Trác Phàm nói muốn kết đồng minh cùng Tiềm Long Các.
Nếu vị Trác huynh đệ này thật sự có khả năng thông thiên triệt địa, Tiềm Long Các kết minh cùng hắn cũng không có gì lạ.
Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương lại nhìn Trác Phàm một chút, trong lòng mừng thầm, hắn nhặt được bảo bối rồi, không nghĩ tới hắn đi thí luyện một phen lại có thể gặp được kỳ nhân.
Dạng trận pháp kỳ dị này chỉ sợ ngoài hắn, toàn bộ Đế Quốc không ai có thể bố trí được.
Nghĩ như vậy, Tạ Thiên Dương bỗng nhiên nói: "Trác huynh đệ, ngươi có ý định đến Kiếm Hầu Phủ của ta làm cung phụng không?"
Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương cả kinh mà tặc lưỡi, bằng tuổi của Trác Phàm lại được thất thế gia mời làm cung phụng, thực sự quá không thể tưởng tượng.
Trác Phàm trợn mắt ngạc nhiên, câu nói tiếp của hắn càng khiến Tiết Ngưng Hương giật mình té ngã trên đất: "Tỉnh lại đi, câu nói này của ngươi Tiềm Long Các cũng nói với ta, lão tử cự tuyệt, cho nên bọn họ mới đổi thành kết đồng minh!"
"Trác đại ca, ngươi ngưu bức thật đấy." Tiết Ngưng Hương không tin, bĩu môi.
Tạ Thiên Dương lại gật đầu, như sớm đã ngờ tới: "Được rồi, ta trở về liền gửi cho ngươi một khế ước đồng minh, gửi đến đâu?"
"Ngươi gửi đến Lạc gia Phong Lâm Thành, ta làm xong việc liền trở về!"
Tạ Thiên Dương do dự một hồi nói: "Vậy chờ ngươi trở về rồi hãy nói, ta chỉ kết minh với ngươi, nếu với bản lĩnh của ngươi sau này không ở Lạc gia nữa không phải chúng ta thua thiệt sao?"
Trác Phàm dở khóc dở cười lắc đầu, sao người của thất thế gia đều cùng một dạng thế này?
Tiết Ngưng Hương hít sâu một hơi, khuôn mặt tinh xảo co rúm lại, người của Kiếm Hầu Phủ cũng tùy hứng thật, sao có thể tùy tiện ký khế ước đồng minh với người ngoài chứ?
Mà khế ước này còn không phải ký kết cùng gia tộc mà với một người!
Nàng không hiểu, chính vì Tạ Thiên Dương là người của thất thế gia mới nhìn ra được giá trị của Trác Phàm, nếu gia tộc bình thường, căn bản không nhìn ra Trác Phàm có tiềm lực to lớn đến cỡ nào.
Phốc!
Rốt cục, một tiếng vang trầm phát ra, trong lỗ đen phun ra nước dung nham đỏ thắm, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ, chặn lại nói: "Lập tức thu lưới!"
"Lập tức gì chứ?"
Tạ Thiên Dương không quan tâm khoát tay cười nói: "Lưu Kim Ti Võng cứng như tinh cương, cho dù trong nước lạnh cũng có thể kéo Kim Cương Lưu Sa ra."
Trác Phàm nhướng mày hừ lạnh: "Ngươi tưởng lão tử không hiểu chuyện này sao? Đến lúc đó, ta sợ chúng ta không còn giữ được mạng lấy hưởng dụng đâu."
Tạ Thiên Dương sững sờ, không hiểu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng mấy người U Minh Cốc đều là kẻ mù sao? Quang trụ loá mắt như vậy, bọn họ không nhìn thấy à? Lát nữa cường giả Thiên Huyền sẽ đuổi theo!"
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương giật mình, vội vàng kết động thủ quyết, nhanh chóng thu Lưu Kim Ti Võng lại. Khi Ti Võng dần nổi lên, ba người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong nước dung nham theo lỗ trống chảy ra, phát ra tiếng thiêu đốt xì xì. Mà mỗi sợi Kim Ti đều bám vào từng hạt cát lấp lóe kim quang.
"Như vậy, chúng ta nên làm gì?"
Tuy hưng phấn vì Kim Cương Lưu Sa nhưng Tạ Thiên Dương vẫn nghiêm túc nhìn về phía Trác Phàm. Mục đích Trác Phàm mang bọn hắn bôn ba sáu canh giờ tới nơi này hiện tại hắn đã hiểu rõ.
Chính là muốn tranh thủ thời gian để bọn họ chạy trốn, dù sao với tốc độ của Thiên Huyền cao thủ, muốn đi đến nơi này cũng phải mất hơn một canh giờ.
Trong vòng một canh giờ, bọn họ đã sớm thu thập Kim Cương Lưu Sa, bỏ trốn mất dạng, điều quan trọng giờ là nên trốn ở đâu mới an toàn?
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, nhìn về sông nhỏ đối diện, còn Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương cũng đưa mắt nhìn qua, tròng mắt khẽ co rụt lại, cùng kêu lên: "Khu vực thứ hai, khu vực săn bắn?"
"Sai!"
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Là khu vực thứ ba, khu vực nguy hiểm!"
Hai người hít sâu một hơi chăm chú nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Tiểu tử này điên sao? Với thực lực của ba người bọn họ, ở khu vực thứ hai mười phần nguy hiểm, đến khu vực thứ ba chẳng khác nào tìm đường chết.
Thế nhưng là bọn họ làm sao biết được, đó mới là mục tiêu chính của Trác Phàm.
Linh thú cấp sáu, Lôi Vân Tước. . .
Trong đoạn thời gian này, mọi chuyện thoáng chốc trở nên bình tĩnh trở lại. Mỗi ngày Tạ Thiên Dương không có việc gì, muốn đi vào trong rừng tu luyện tuyệt kỹ gia tộc, lại lo lắng chẳng biết lúc nào Kim Cương Lưu Sa bạo phát, bị mấy người Trác Phàm độc chiếm.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng, huống chi hắn không hiểu gì Trác Phàm, căn bản không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm.
Mà Tiết Ngưng Hương như đã quên chuyện Kim Cương Lưu Sa này đi, mỗi ngày chỉ chơi cùng Toản Sơn Thử đến quên cả trời đất. Tạ Thiên Dương nhìn thấy, muốn gọi vật nhỏ kia trở về, nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường khiến hắn có chút xấu hổ!
Rõ ràng là linh sủng của hắn, bây giờ lại thân cận với Tiết Ngưng Hương hơn, haizzz. . .
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Trong mắt hắn, Trác Phàm là một nam tử bí ẩn, dù là xuất thân hay bối cảnh, đều cực kỳ thần bí. Tuy nhiên Trác Phàm nói bản thân đến từ một tiểu gia tộc, nhưng hắn tuyệt đối không tin.
Trong ba người, Trác Phàm là người trầm ổn nhất, mười mấy ngày nay hắn chỉ làm một việc duy nhất là tĩnh toạ tu luyện, dường như hoàn toàn không để Kim Cương Lưu Sa vào trong lòng, nhưng hắn lại là người chú ý đến chuyện này nhất.
Điều này càng làm Tạ Thiên Dương xem trọng Trác Phàm, một người trẻ tuổi tâm tính như vậy, trong toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc cũng rất khó tìm ra.
Ngay cả bản thân hắn cũng làm không được, trước khi lấy được Kim Cương Lưu Sa hắn không thể yên tâm tu luyện.
Hiện tại trong lòng hắn nóng như lửa đốt, bất an, gượng ép tu luyện sẽ chỉ tẩu hỏa nhập ma, nhưng Trác Phàm. . .
Tạ Thiên Dương chăm chú nhìn thân hình Trác Phàm với vẻ mặt có chút ao ước lại ghen ghét!
Phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn phát ra, Trác Phàm từ từ mở mắt, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Tụ Khí lục trọng, rốt cục cũng đột phá."
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương khẽ run, cuối cùng cũng tỏ vẻ bị thuyết phục.
Trong thời khắc khẩn trương như vậy còn có thể tu luyện đột phá, tâm tính như thế hắn có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp. . .
Kết quả cứ như vậy ba người bình tĩnh vượt qua một tháng, trong lúc này, Tạ Thiên Dương vẫn buồn bực ngán ngẩm, Tiết Ngưng Hương chơi với Toản Sơn Thử càng lúc càng vui, nụ cười trên mặt chưa ngừng lúc nào, chỉ có Trác Phàm vẫn luôn tĩnh tọa, giống như yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Thiên Dương bị bầu không khí ngột ngạt này bức muốn điên lên, sớm biết như thế, lúc trước đã không bức Toản Sơn Thử liên tục bố trận ba ngày, bây giờ không phải còn có rất nhiều thời gian sao?
Hiện tại đã khiến quan hệ giữa hắn và vật nhỏ kia tan vỡ, bên người không có vật giải buồn.
"A, ta chịu đủ rồi." Tạ Thiên Dương thật sự không chịu đựng được, lớn tiếng kêu gào.
Thế mà, đúng lúc này một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trong toàn bộ dãy núi, khiến cả vùng rung động không ngừng.
"Đến rồi!"
Bỗng nhiên Trác Phàm mở ra hai mắt, nhảy dựng lên, trong mắt tinh quang bốn phía! Tiết Ngưng Hương đang chơi đùa với Toản Sơn Thử, đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trác Phàm.
Nhưng vẻ mặt Trác Phàm và Tạ Thiên Dương không chút sợ hãi, lại tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm, Thất trưởng lão U Minh Cốc bỗng nhiên mở hai mắt ra, phóng người nhảy lên giữa không trung, cười lớn: "Ha ha ha, lão phu chờ hơn hai tháng rốt cục cũng tới."
"Người đâu, chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng, vớt Kim Cương Lưu Sa!" Thất trưởng lão vung ống tay áo lên hét lớn, những hộ vệ Đoán Cốt cảnh chắp tay tuân lệnh: "Vâng!"
Tiếp đó bọn họ vung tay xuất ra một kiện lưới võng lóe ánh sáng màu vàng, dùng lực ném vào trong Lưu Kim Tuyền Đàm. Chỉ một thoáng, toàn bộ dưới đáy Lưu Kim Tuyền Đàm biến thành màu vàng loá mắt.
Cùng một thời gian, bên bờ sông nhỏ, Trác Phàm nhìn về phía Tạ Thiên Dương nói: "Ngươi chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng chưa?"
"Ha ha ha, chuyện cười, tới bắt Kim Cương Lưu Sa sao có thể không có Lưu Kim Ti Võng chứ" Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, vung tay lên, cũng có một chiếc võng vàng óng xuất hiện trước mặt ba người.
Kim Cương Lưu Sa và nước dung nham từ sâu trong lòng đất phun ra, muốn loại bỏ Kim Cương Lưu Sa ra khỏi nước dung nham thì phải dựa vào Lưu Kim Ti Võng.
Trác Phàm cầm Lưu Kim Ti Võng, vung tay lên ném vào trong sông nhỏ.
Tạ Thiên Dương nhìn Trác Phàm, trong mắt nổi lên hứng thú hỏi: "Trác huynh đệ, tiếp đó ngươi muốn làm thế nào?"
"Nhìn kỹ đi!"
Trác Phàm tự tin cười, đột nhiên kết động ấn quyết, trong miệng lẩm bẩm: "Càn khôn điên đảo, sông núi đổi dời, âm dương trao đổi, song trận chuyển dời, đi!"
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, Linh thạch dưới đất đột nhiên phóng ra hào quang óng ánh, giống như quang trụ tia sáng từ dưới đất xông thẳng lên trời.
Bên cạnh Lưu Kim Tuyền Đàm cũng có ba nghìn hai trăm hai mươi mốt cột sáng như vậy phóng lên tận trời. Thất trưởng lão giật mình, trong lòng không hiểu, nhưng giờ khắc này, Kim Cương Lưu Sa lập tức xuất thế, hắn cũng không quan tâm đó là cái quái gì, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa động suối nước nóng kia phun ra.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng động thật lớn vang lên, nước chảy xiết trong nháy mắt theo cửa động phun ra, chảy vào hồ nước nóng, có điều chỉ trong mấy hơi thở, nhiệt đột suối nước đã hạ xuống trên diện rộng.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Theo lý thuyết, Kim Cương Lưu Sa xuất thế, phải từ trong nước dung nham thoát ra thì nhiệt độ trong nước sẽ tăng lên, cho dù cao thủ Đoán Cốt cảnh cũng không dám tùy tiện đi xuống.
Nhưng sao hiện tại nước chảy ra lại mát lạnh như thế?
Thất trưởng lão ngây ngốc nhìn mấy ngàn quang trụ bốn phía, mới vỗ đầu kịp phản ứng: "Mẹ nó, có người đang giở trò."
Bỗng nhiên bay lên không trung, nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài ngàn dặm cũng xuất hiện mấy ngàn cột sáng.
"Rốt cuộc ở nơi nào!"
Thất trưởng lão khẽ cắn môi, bỗng nhiên bay về một chỗ. "Dám ở trước mặt lão phu làm trò, muốn chết à."
Cùng lúc đó, ba người Trác Phàm ở bên sông nhỏ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sau đó xuất hiện trước cửa động đen sì, chỉ trong thời gian một hơi thở, nước dung nham nóng bỏng phun ra, nước nóng như thiêu đốt, có ánh sáng vàng rực.
"Kim Cương Lưu Sa?" Tạ Thiên Dương vui vẻ, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, cả kinh kêu lên: "Trác huynh đệ, ngươi thật tài, sao Kim Cương Lưu Sa lại đột nhiên đi ra từ nơi này?"
Trác Phàm thản nhiên nhếch miệng cười nói: "Trận này tên là Càn Khôn Na Di trận, mặc dù chỉ là trận pháp cấp một, nhưng lại có thể điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi. Ta chỉ đem hướng chảy Lưu Kim Tuyền Đàm Kim Cương Lưu Sa, chuyển đổi đến nơi đây mà thôi."
Trác Phàm nhẹ nhõm nói nhưng Tạ Thiên Dương cả kinh đến tròng mắt muốn rơi ra ngoài
Điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi?
Theo nhận biết của Tạ Thiên Dương thần thông như thế chỉ có trận pháp cấp sáu trở lên mới có thể thực hiện, mà hiện tại cũng đã thất truyền. Thế nhưng Trác Phàm chẳng những tái hiện loại trận thức thất truyền này, hơn nữa còn là trận thức cấp một.
Hiện tại hắn lại nghĩ tới lời nói của Trác Phàm nói muốn kết đồng minh cùng Tiềm Long Các.
Nếu vị Trác huynh đệ này thật sự có khả năng thông thiên triệt địa, Tiềm Long Các kết minh cùng hắn cũng không có gì lạ.
Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương lại nhìn Trác Phàm một chút, trong lòng mừng thầm, hắn nhặt được bảo bối rồi, không nghĩ tới hắn đi thí luyện một phen lại có thể gặp được kỳ nhân.
Dạng trận pháp kỳ dị này chỉ sợ ngoài hắn, toàn bộ Đế Quốc không ai có thể bố trí được.
Nghĩ như vậy, Tạ Thiên Dương bỗng nhiên nói: "Trác huynh đệ, ngươi có ý định đến Kiếm Hầu Phủ của ta làm cung phụng không?"
Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương cả kinh mà tặc lưỡi, bằng tuổi của Trác Phàm lại được thất thế gia mời làm cung phụng, thực sự quá không thể tưởng tượng.
Trác Phàm trợn mắt ngạc nhiên, câu nói tiếp của hắn càng khiến Tiết Ngưng Hương giật mình té ngã trên đất: "Tỉnh lại đi, câu nói này của ngươi Tiềm Long Các cũng nói với ta, lão tử cự tuyệt, cho nên bọn họ mới đổi thành kết đồng minh!"
"Trác đại ca, ngươi ngưu bức thật đấy." Tiết Ngưng Hương không tin, bĩu môi.
Tạ Thiên Dương lại gật đầu, như sớm đã ngờ tới: "Được rồi, ta trở về liền gửi cho ngươi một khế ước đồng minh, gửi đến đâu?"
"Ngươi gửi đến Lạc gia Phong Lâm Thành, ta làm xong việc liền trở về!"
Tạ Thiên Dương do dự một hồi nói: "Vậy chờ ngươi trở về rồi hãy nói, ta chỉ kết minh với ngươi, nếu với bản lĩnh của ngươi sau này không ở Lạc gia nữa không phải chúng ta thua thiệt sao?"
Trác Phàm dở khóc dở cười lắc đầu, sao người của thất thế gia đều cùng một dạng thế này?
Tiết Ngưng Hương hít sâu một hơi, khuôn mặt tinh xảo co rúm lại, người của Kiếm Hầu Phủ cũng tùy hứng thật, sao có thể tùy tiện ký khế ước đồng minh với người ngoài chứ?
Mà khế ước này còn không phải ký kết cùng gia tộc mà với một người!
Nàng không hiểu, chính vì Tạ Thiên Dương là người của thất thế gia mới nhìn ra được giá trị của Trác Phàm, nếu gia tộc bình thường, căn bản không nhìn ra Trác Phàm có tiềm lực to lớn đến cỡ nào.
Phốc!
Rốt cục, một tiếng vang trầm phát ra, trong lỗ đen phun ra nước dung nham đỏ thắm, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ, chặn lại nói: "Lập tức thu lưới!"
"Lập tức gì chứ?"
Tạ Thiên Dương không quan tâm khoát tay cười nói: "Lưu Kim Ti Võng cứng như tinh cương, cho dù trong nước lạnh cũng có thể kéo Kim Cương Lưu Sa ra."
Trác Phàm nhướng mày hừ lạnh: "Ngươi tưởng lão tử không hiểu chuyện này sao? Đến lúc đó, ta sợ chúng ta không còn giữ được mạng lấy hưởng dụng đâu."
Tạ Thiên Dương sững sờ, không hiểu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng mấy người U Minh Cốc đều là kẻ mù sao? Quang trụ loá mắt như vậy, bọn họ không nhìn thấy à? Lát nữa cường giả Thiên Huyền sẽ đuổi theo!"
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương giật mình, vội vàng kết động thủ quyết, nhanh chóng thu Lưu Kim Ti Võng lại. Khi Ti Võng dần nổi lên, ba người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong nước dung nham theo lỗ trống chảy ra, phát ra tiếng thiêu đốt xì xì. Mà mỗi sợi Kim Ti đều bám vào từng hạt cát lấp lóe kim quang.
"Như vậy, chúng ta nên làm gì?"
Tuy hưng phấn vì Kim Cương Lưu Sa nhưng Tạ Thiên Dương vẫn nghiêm túc nhìn về phía Trác Phàm. Mục đích Trác Phàm mang bọn hắn bôn ba sáu canh giờ tới nơi này hiện tại hắn đã hiểu rõ.
Chính là muốn tranh thủ thời gian để bọn họ chạy trốn, dù sao với tốc độ của Thiên Huyền cao thủ, muốn đi đến nơi này cũng phải mất hơn một canh giờ.
Trong vòng một canh giờ, bọn họ đã sớm thu thập Kim Cương Lưu Sa, bỏ trốn mất dạng, điều quan trọng giờ là nên trốn ở đâu mới an toàn?
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, nhìn về sông nhỏ đối diện, còn Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương cũng đưa mắt nhìn qua, tròng mắt khẽ co rụt lại, cùng kêu lên: "Khu vực thứ hai, khu vực săn bắn?"
"Sai!"
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Là khu vực thứ ba, khu vực nguy hiểm!"
Hai người hít sâu một hơi chăm chú nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Tiểu tử này điên sao? Với thực lực của ba người bọn họ, ở khu vực thứ hai mười phần nguy hiểm, đến khu vực thứ ba chẳng khác nào tìm đường chết.
Thế nhưng là bọn họ làm sao biết được, đó mới là mục tiêu chính của Trác Phàm.
Linh thú cấp sáu, Lôi Vân Tước. . .