Mà Kiếm Tùy Phong cùng Long Kiệt nghe đến tên này cũng giật mình, không thể tin nhìn hắn. Hiện tại bọn họ mới hiểu được vì sao Long Cửu cùng Tạ Thiên Dương đều nể mặt thiếu niên này như vậy, thậm chí vì hắn, công khai đối nghịch Đế Vương Môn. Bởi vì bọn họ đều cùng xưng huynh gọi đệ với Trác Phàm, Trác Phàm đối với bọn hắn cũng có ân tình suốt đời khó quên.
“Đúng vậy, huynh đệ, ngươi có ý gì.”
Tiếp đó Long Cửu cùng Tạ Thiên Dương cũng nghiêm túc hỏi, “Ta tin tưởng ngươi làm như thế, nhất định có lý do của mình. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng nói, ngươi bán ta vì chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử.”
Trác Phàm sờ mũi thản nhiên nói: “Hai vị đều là người Trác Phàm ta tín nhiệm nhất, nếu như không quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không kéo các ngươi vào trong tình trạng nguy hiểm. Chỉ có điều, các ngươi đã ở trong cảnh nguy hiểm, không bằng sớm tính toán đi thì hơn.”
Hai người không hiểu hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Không nhìn ra được sao?”
Khẽ cười một tiếng, ánh mắt Trác Phàm lóe lên ánh sáng thâm thúy: “Đế Vương Môn có ý nhất thống thất thế gia, các ngươi đã bị tính vào trong danh sách nhất định phải tiêu diệt. Bị động để bị đánh, không bằng hiện tại phân rõ giới hạn, phản kháng với bọn họ đến cùng.”
“Cái gì, nhất thống thất thế gia? Làm sao ngươi biết được?”
Mọi người sợ hãi kêu lên.
Trác Phàm sờ mũi chậm rãi lắc đầu: “Ta đây không biết, chỉ đoán mà thôi. Khi tên Hoàng Phủ Thanh Vân vừa xuống xe, Tạ Thiên Dương không phục đã bị hắn cho một chiêu phủ đầu. Nhìn qua giống như một tên công tử phách lối nhưng sau đó nghiên cứu một chút, thì ra tâm thuật Đế Vương chân chính.”
“Bề ngoài, hắn mượn đề tài để nói chuyện của mình, cố ý nhục nhã Kiếm Hầu Phủ, giúp bản thân hả giận. Nhưng trên thực tế, hắn đạt được hai mục đích. Thứ nhất làm suy yếu địa vị của chủ nhân Hoa Vũ Lâu, châm ngòi mâu thuẫn giữa Kiếm Hầu Phủ và Hoa Vũ Lâu; thứ hai, chính thức chia những gia tộc còn lại làm ba loại người, thuận theo, không thuận theo, còn có cỏ đầu tường!”
“Hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của U Minh Cốc, Dược Vương Điện xem như thuận theo. Mà Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu Phủ, Tiềm Long Các nhiều lần phản đối quyết định hắn đưa ra, dĩ nhiên chính là không thuận theo. Còn Khoái Hoạt Lâm, mười phần là cỏ đầu tường!”
Nghe Trác Phàm phân tích, mọi người tỉ mỉ suy nghĩ tình cảnh trong yến hội đúng là thế thật.
Hiện tại bọn họ mới hiểu được, vì sao Hoàng Phủ Thanh Vân làm mốt số hành động tầm thường, thậm chí thô lỗ khiến người ta chán ghét với công tử một đại thế gia.
Thì ra không phải hắn tùy hứng phách lối, mà đang tìm thế gia phải đối phó.
Trong lúc nhất thời, trán mọi người toát mồ hôi hột, nếu Trác Phàm nói đúng, Đế Vương Môn mạnh nhất thất thế gia tuyên chiến với bọn họ, diệt trừ từng nhà một, thực hiện sự nghiệp thống nhất thất thế gia.
“Thế nhưng đây đều là phỏng đoán của ngươi, nếu sự thật không phải như thế, vậy chúng ta vô duyên vô cớ trở mặt cùng Đế Vương Môn.”
Long Quỳ suy nghĩ một lát, nhìn về phía Trác Phàm, nghiêm túc nói.
Khẽ gật đầu, ánh mắt Trác Phàm lạnh lùng: “Đúng là thế, nhưng các ngươi nghĩ xem, chờ khi bị bọn họ đánh trở tay không kịp hay cùng bọn họ đối mặt, chọn cái nào? Nếu hai lựa chọn đều nguy hại thì chọn cái nào nguy hại ít hơn, nếu là ta, chỉ cần bọn họ có chút manh mối, ta sẽ triệt để dập tắt.”
Trong lòng Long Cửu và Kiếm Tùy Phong run rẩy liếc nhìn nhau, tán thưởng không ngừng.
Tên này làm việc quá tàn nhẫn, có tài năng của người lãnh đạo.
“Được, làm người nên có lòng phòng bị, cho dù Đế Vương Môn nhìn chằm chằm thất thế gia, nhưng cục diện của Hoa Vũ Lâu rối rắm, có hay không cũng không quan trọng, huynh đệ, ngươi để cho chúng ta chống đỡ Hoa Vũ Lâu, chẳng phải khai chiến với Đế Vương Môn quá sớm sao?”
Tạ Thiên Dương suy tư rất lâu, đột nhiên nói.
Kiếm Tùy Phong tán thưởng nhìn hắn hài lòng gật đầu. Tiểu tử này, rốt cuộc cũng biết vì gia tộc cân nhắc.
Trác Phàm cười xùy một tiếng, không tán đồng: “Hoa Vũ Lâu thật sự yếu nhất trong thất thế gia, đã ở bờ vực sụp đổ. Cho nên, Đế Vương Môn mới ra tay với bọn họ trước, các ngươi có thể suy nghĩ một chút, nếu Hoa Vũ Lâu biến mất kế tiếp Đế Vương Môn sẽ đối phó ai?”
Sợ hãi cả kinh, lúc này mọi người mới ý thức được, mặc dù Hoa Vũ Lâu yếu, nhưng là tiêu chí tồn tại của thất thế gia. Nếu Hoa Vũ Lâu không còn, vậy kế tiếp, sẽ đến phiên Kiếm Hầu Phủ và Tiềm Long Các bọn họ.
“Hoa Vũ Lâu là cánh cửa phòng ngự của các ngươi, cánh cửa này bị phá ra, Đế Vương Môn sẽ tiến quân thần tốc, ngầm chiếm các đại thế gia. Huống chi, Hoa Vũ Lâu còn, chúng ta còn có thể rõ ràng hướng tấn công của Đế Vương Môn, Hoa Vũ Lâu không còn, bọn họ sẽ xuống tay với mục tiêu tiếp theo, chúng ta không thể nào biết được.”
Nghe đến một lời này của Trác Phàm, mọi người cùng nhau gật đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ ngưng trọng. Cho dù Long Quỳ luôn luôn không hợp với Trác Phàm, lần này cũng không phản đối nữa.
Dù sao cũng là chuyện lớn của gia tộc, nàng muốn lấy đại cục làm trọng!
“Như vậy, ngươi có được lợi ích gì?”
Lúc này, Tạ Thiên Dương nhìn về phía Trác Phàm nói: “Theo hiểu biết của ta đối với ngươi nếu không có lợi ích, ngươi tuyệt đối sẽ không làm, huống chi xuất thủ trợ giúp Hoa Vũ Lâu vượt qua cửa ải khó khăn?”
Cười nhạt một tiếng, ánh mắt Trác Phàm lóe lên vẻ tự tin, nhìn về phía Long Quỳ nói: “Long Quỳ tiểu thư, còn nhớ ước hẹn mười năm của chúng ta không?”
“Trong vòng mười năm, Lạc gia vượt qua thất thế gia?”
Long Quỳ khẽ giật mình, lẩm bẩm nói.
“Không sai.”
Khẽ gật đầu, Trác Phàm cười nói: “Lợi ích của ta là kéo chậm tốc độ phát triển của Đế Vương Môn, trong vòng mười năm, để Lạc gia quật khởi. Đến lúc đó, ai là đệ nhất thế gia của Thiên Vũ cũng không nói trước được.”