Cho dù là đắc tội hoàng đế, nhiều nhất liên luỵ cửu tộc, lại sẽ không lan đến ngoại nhân. Nhưng Đồ Ma Lệnh lại mệnh lệnh tuyệt sát, mỗi thời mỗi khắc phải tiến hành. Chiến lực của ngự hạ thất gia, bao quát toàn bộ cung phụng đều phải đồng loạt xuất động vây quét.
Chỉ cần mục tiêu xuất hiện, hết thảy tuyệt sát diệt tận. Mục tiêu xuất hiện tại một thôn trang, toàn bộ thôn trang sẽ bị gϊếŧ sạch; mục tiêu xuất hiện tại một thành trì, mặc kệ thành trì quy mô lớn bao nhiêu, hết thảy đồ gϊếŧ sạch.
Làm đến mức tất cả mọi người phải cam tâm tình nguyện triển khai vây gϊếŧ mục tiêu, làm cho mục tiêu không còn đất dung thân tại Thiên Vũ Đế Quốc. Như chuột chạy qua đường vậy, người người kêu gϊếŧ.
Cứ tiếp tục như thế, dưới sự mỏi mệt suy sụp, mục tiêu rất nhanh sẽ bởi vì thời gian dài bị vây bắt, thể lực chống đỡ hết nổi mà chết.
Có xét thấy này, phát động Đồ Ma Lệnh, nhất định phải được gia chủ bảy nhà đồng thời tán thành mới được. Chỉ cần có một nhà không tham dự, vậy tương đương hành động đi quá giới hạn đối với hoàng thất, sẽ bị lấy tội mưu phản mà luận xử.
Thế nhưng lúc này, đừng nói Trác Phàm chỉ là gϊếŧ tứ gia nhân, đã không đội trời chung với bốn nhà U Minh Cốc. Cho dù là hắn thật gϊếŧ người của cả toàn bảy nhà, đối địch với bảy nhà, vì thế mà xuất động Đồ Ma Lệnh, lại vẫn là quá mức tàn bạo.
Phải biết, dưới Đồ Ma Lệnh, bị chết phần lớn là người vô tội.
300 năm trước, nếu không phải tiểu quái vật kia thực sự quá khó chơi, bảy nhà sẽ không nhất trí đồng ý, xuất động Đồ Ma Lệnh. Thế nhưng lần này, Trác Phàm vẫn chỉ là Đoán Cốt cảnh, cần gì phải ra độc chiêu này?
Nhất thời, tất cả mọi người chau mày, trong lòng suy nghĩ đủ điều.
"Các vị, ý các ngươi thế nào?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thản nhiên nói.
Bọn người U Vạn Sơn, Nghiêm Bá Công liếc nhìn nhau, đều gật đầu nói: "Chúng ta đồng ý đề nghị của môn chủ, giải quyết tiểu tử này!"
Long Dật Phi lẩm bẩm nói: "Thế nhưng. . . vận dụng Đồ Ma Lệnh, có hơi quá mức rồi. Bởi làn như vậy, Thiên Vũ sẽ đại động. Huống hồ 300 năm trước, thực lực của tiểu quái vật kia, căn bản không phải Trác Phàm có thể sánh bằng. Vì hắn vận dụng Đồ Ma Lệnh, thật rất khó xử."
Tạ Khiếu Phong cũng khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng.
"Hừ, Long các chủ đương nhiên sẽ nói như vậy. Nhớ ngày đó Tiềm Long Các còn nguyện ý tranh luận vì tiểu tử kia, chắc hẳn sớm đã có liên hệ với tên ác đồ đó, bây giờ đương nhiên nói đỡ cho hắn."
U Vạn Sơn cười lạnh, tà dị nói.
Long Dật Phi mắng to: "U Vạn Sơn, ngươi chớ có ngậm máu phun người!
Lúc trước chuyện Phong Lâm Thành, các ngươi chết hai trưởng lão, chúng ta không biết ngọn nguồn. Thì coi như chúng ta nói không phải chúng ta làm, các ngươi sẽ tin sao? Hừ, vậy còn không bằng chúng ta cứ ôm lấy việc này, tránh cho người khác nói Tiềm Long Các chúng ta sợ các ngươi. Làm sao biến thành tranh luận cho Trác Phàm?"
"Hắc hắc hắc. . . Có phải tranh luận hay không, trong lòng các ngươi rõ ràng. Phong Lâm Thành là địa bàn của các ngươi, chẳng lẽ ở đó phát sinh chuyện gì, các ngươi không rõ sao?"
"Ha ha ha. . . Biết rõ đó là địa bàn của chúng ta, các ngươi còn dám phái trưởng lão đến, sống được không bao lâu là chuẩn cmnr cậu ơi!"
"Ngươi nói gì?"
U Vạn Sơn vỗ bàn, đứng phắt lên, Long Dật Phi không chút nhượng bộ, cũng đứng dậy đối mặt.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên chợt giận hừ một tiếng.
Chỉ là một tiếng hừ lạnh, lại đã chấn thiên hoàn toàn. U Vạn Sơn và Long Dật Phi chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, ngực giống như bị một khối cự thạch ngàn cân đè xuống, áp lực lớn đến không thở nổi.
Đồng thời trong lòng hoảng hốt, thực lực Hoàng Phủ Thiên Nguyên vậy mà mạnh đến nỗi này!
Tuy đều là Thiên Huyền đỉnh phong, nhưng bọn họ so với Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thật là khác biệt ngày đêm.
Không còn dám ra một tiếng, hai người dỗi nhau, chậm rãi ngồi xuống.
Lạnh nhạt quét quét hai người, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thản nhiên nói: "Nơi này là Đế Vương Môn, mong hai vị tự trọng!"
"Sở lâu chủ, ý ngươi thế nào?"
Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn về phía Sở Bích Quân, nhẹ giọng cười nói.
Sở Bích Quân cười khẽ một tiếng: "Đề nghị của môn chủ, Bích Quân đương nhiên giơ hai tay tán thành. Ác đồ Trác Phàm, hủy Hoa Vũ Lâu ta, thực sự cần nhanh chóng trừ bỏ."
Nghe được lời này, Long Dật Phi và Tạ Khiếu Phong không khỏi sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn sang.
Uy, mỗ mỗ, chúng ta là đồng minh đó, ngươi phản bội hả.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên càng kỳ dị liếc nhìn nàng, thật sự không ngờ nàng đáp ứng sảng khoái như vậy.
Thế nhưng rất nhanh, Sở Bích Quân lại cau mày, vẻ mặt lo lắng nói: "Thế nhưng, đã muốn phát động Đồ Ma Lệnh, ngài nhất định phải nhanh chóng, trừ bỏ tiểu tử kia. Phải biết, trên tay tiểu tử kia còn có chúng ta trấn lầu chi bảo của Hoa Vũ Lâu, Bồ Đề Tu Căn. Nếu hắn bị bức ép quá, ăn mất bảo bối kia, tăng cường thể lực, Hoa Vũ Lâu chúng ta sẽ tổn thất nặng nề."
Bỗng nhiên giật mình, lời này dường như thoáng đâm vào đúng tim hắn. Hoàng Phủ Thiên Nguyên đảo đảo mắt, thở dài ra một hơi, nhìn về phía chúng nhân nói: "Aizz, sau khi lão phu cân nhắc lại lượng, chuyện Đồ Ma Lệnh hay là quên đi, quá sinh linh đồ thán."
Đúng vậy...hả?
Bọn người U Vạn Sơn vừa còn vô ý thức gật gật đầu, nhưng rất nhanh phát giác không ổn, vẻ mặt kinh dị nhìn về phía hắn.
Môn chủ, lúc trước ngài không phải đã thông báo chúng ta, hết thảy lấy ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó sao? Đề nghị táng tận lương tâm như Đồ Ma Lệnh, chúng ta đều theo ngài, nhưng sao ngài lại lật lọng, chính mình hủy bỏ, đây không phải là đùa giỡn sao.