Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đứng chờ trước cửa, huynh muội Đổng gia lo lắng thẩm thóp, còn Trác Phàm thì mặt mũi dửng dưng.

Rất nhanh, tiểu cô nương đi thông báo đã quay lại, sau khi liếc nhìn Trác Phàm với ánh mắt có phần kiêng dè, nàng ta nhát gan nói: “Lâu chủ nhà ta, mời ba vị vào trong!”

“Ừm, tốt quá, đa tạ cô nương đã thông bẩm!”

Đổng Thiên Bá thi lễ với hai tiểu cô nương kia, sau đó kéo muội muội vội vã đi vào. Trác Phàm cà lơ phất phơ, lắc người đuổi theo sau, nhưng khi đi qua hai tiểu cô nương kia thì hắn nhếch miệng cười một tiếng, dựng thẳng ngón giữa về phía các nàng.

Hai tiểu nữ hài sợ hãi lùi lại một bước, cũng không dám nói năng lỗ mãng nữa. Chờ thân ảnh hắn biến mất hai người mới chậm rãi thở phảo một hơi.

“Này, ngươi không đem những lời nói xàng bậy kinh thường của tiểu tử kia bẩm báo lại với lâu chủ à?” tiểu cô nương vẫn luôn canh giữ ở cửa trách cứ tiểu cô nương còn lại.

Tiểu cô nương đó mặt mũi ủy khuất, vẻ mặt đưa đám nói: “Tỷ tỷ, ta nói rồi, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối không ít đâu!”


“Vậy sao lâu chủ còn mời bọn hắn đi vào? Hay là lâu chủ sai người bắt bọn hắn lại, nghiêm trị một phen thật tốt nhỉ!”

Tiểu cô nương kia nghe được lời này, vẻ mặt sắp khóc: “Tỷ tỷ, đừng nói nữa, vô dụng thôi. Tỷ biết ta ở trước mặt lâu chủ nói xấu về tiểu tử này xong, lâu chủ nói thế nào không?”

“Nói thế nào?”

“Lâu chủ chỉ nói bảy chữ, hắn là người điên, đừng chọc hắn!”


Lần này, cô nương vẫn luôn canh giữ ở cửa giật nảy cả mình, hai tròng mắt như muốn rớt xuống đất. Nàng ta thực sự không rõ, rốt cuộc thì Trác Phàm có lai lịch gì, mà ngay cả lâu chủ của bọn họ cũng không muốn trêu chọc hắn, chỉ qua loa cho xong chuyện!

Chẳng lẽ, hắn cũng là người trong bảy thế gia?

Nhưng cũng không đúng, trên bái thϊếp rõ ràng viết Đổng gia và Tống gia. Đổng gia vẫn là nhà nhị lưu, còn hắn cũng chỉ thuộc gia tộc tam lưu mà thôi, không có lý do gì lâu chủ lại buông tha cho hắn!

Sỡ dĩ các nàng nghĩ như vậy hoàn toàn vì chưa thấy được cảnh Trác Phàm ra tay tàn nhẫn đấy thôi.

Một người điên không đáng sợ, nhưng một người điên có thực lực mạnh mẽ thì khá đáng sợ.

Nên biết, mặc dù Trác Phàm mạo danh tên tuổi của Tống Ngọc đến Hoa Vũ Thành, nhưng tác phong làm việc của hắn vẫn cứ luôn làm theo ý mình như trước. Nếu gây ra phiền toái thì tìm đến Tống gia thôi, sẽ không tra đến trên đầu lão tử được.

Vì vậy, đầu tiên hắn làm đệ tử Khoái Hoạt Lâm trọng thương, rồi làm nhục Mẫu Đơn Lâu đệ tử, cuối cùng còn đả thương đệ tử Dược Vương Điện. Cả ba người đó đều là người trong bảy thế gia, ra tay không hề nể mặt mũi.

Giống như hắn cứ việc gây phiền toái, còn an nguy của gia tộc thì hắn không thèm lo lắng đến. Loại người điên làm việc không để ý đến hậu quả này ấy mà, ngay cả lâu chủ Thanh Hoa cũng không muốn chọc vào hắn.

Tính mạng của mình không để ý cũng được thôi, nhưng ngay cả mệnh của người nhà cũng không quan tâm.

Điểm này, từ việc hắn điên cuồng tàn bạo đánh Nghiêm Phục thì có thể nhìn ra được. Cho nên Tần Thái Thanh mới cảnh cáo đệ tử của nàng đừng tùy tiện trêu chọc hắn, ai biết tiểu tử này có thể làm ra chuyện gì chứ?

Chỉ có điều hai đệ tử kia không rõ ràng ngọn nguồn bên trong, chỉ cảm thấy Trác Phàm cao thâm khó lường, không biết có bối cảnh thâm hậu gì mà lâu chủ các nàng cũng phải kiêng kị hắn ba phần.

Tất cả những chuyện này Trác Phàm sớm đã đoán được đại khái. Cái gọi là vô dục tắc cương, người mà ngay cả du͙© vọиɠ sinh tồn cũng không có, mới thật sự đáng sợ.
Vì vậy sau khi đánh với Nghiêm Phục một trận, trong mắt người ngoài hắn coi như đã chết qua một lần. Bởi vậy hắn phải càng ngông cuồng hơn, mà không phải sợ hãi, như thế mới có thể giảm bớt những phiền phức không đáng có.

Hϊếp yếu sợ mạnh, mặc kệ cường giả hay là người yếu thì đó đều là quuy luật sinh tồn tất yếu. Chỉ cần hắn vẫn cứng rắn cương quyết, thì dù bảy thế gia nhìn hắn không vừa mắt, cũng phải cân nhắc thử xem có thể chịu được hậu quả mà một người điên trả thù hay không.

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên đường cong tà dị, trong lòng cười lạnh, một đường thoải mái theo sát hai huynh muội Đổng gia đi vào bên trong phòng tiếp khách của Thanh Hoa Lâu. Ở nơi đó, lâu chủ Thanh Hoa Tần Thái Thanh đã ngồi trên ghế chủ vị từ sớm, nhìn thấy ba người đến, nhất là khi nhìn thấy Trác Phàm, trong mắt nàng ta bất giác lóe qua vẻ kinh ngạc, cười nói: “Ba vị, mời ngồi!”
“Không dám, không dám!”

Đổng Thiên Bá vội vàng mang theo muội muội cúi người hành lễ, Trác Phàm thì tùy tiện đi đến ghế rồi ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đa tạ!”

Đổng Thiên Bá lảo đảo một cái, bị hành dộng của hắn dọa cho té ngữa, suýt chút thì bật khóc.

Cmn, đây là Thanh Hoa Lâu mà ngươi cứ làm như nhà mình ấy, tùy tiện thế à. Nếu chọc giận lâu chủ, không chỉ có Tống gia ngươi chôn cùng mà còn có Đổng gia chúng ta đấy.

Ta có lòng tốt nên mới mang theo ngươi đi cầu tình, sớm biết trước mặt lâu chủ mà ngươi cũng dám làm càn, thì ta căn bản không nên mang ngươi tới.

Đổng Thiên Bá thầm hối hận, vội vàng bồi lễ nói: “Lâu chủ xin thứ lỗi, vị huynh đệ này của ta không hiểu lễ nghĩa, lỗ mãng đã quen, ngài tuyệt đối đừng trách hắn.”

“Ha ha ha... Tống công tử là người có khí phách, bản lâu chủ sao lại trách cứ? Còn có hai vị nữa, các ngươi cũng không cần câu nệ, mời ngồi đi.”
Tần Thái Thanh không sao cả khoát tay, mỉm cười nhẹ nhàng, thể hiển rõ phong độ quý phái.

Đổng Thiên Bá lau mồ hôi lạnh trên trán, cơ thể hơi run kéo muội muội đến chô ngồi, tiếp đó hung hăng trừng Trác Phàm.

Trác Phàm không thèm để ý, làm như không nhìn thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đổng Thiên Bá thầm than thở, gương mặt co giật, như vô cùng đau khổ!

Phì!

Tần Thái Thanh cười khẽ, một đôi mắt đẹp nhìn thấy sự băn khoăn chần chừ giữa ba người: “Đổng công tử, chỗ này của ta cũng không phải Diêm La Địa Ngục, ngươi không cần khẩn trương như vậy!

Tự nhiên giống Tống công tử như vậy tốt lắm!”

Đổng Thiên Bá quay đầu nhìn qua Trác Phàm, chỉ thấy hắn không hề khách khí cầm trái cây trên bàn lên ăn đáo ăn để.

Đổng Thiên Bá nhịn không được run rẩy mí mắt, tên này cũng quá tùy ý đấy. Đây là Thanh Hoa Lâu, không phải nhà ngươi đâu, tùy thời tùy chỗ đều có thể bị rơi đầu.
Nhưng thấy Tần Thái Thanh không để ý, Đổng Thiên Bá cũng chỉ có thể thầm cười khổ.

Người đời đồn đãi Thanh Hoa lâu chủ bình dị gần gũi, nhưng không nghĩ tới nàng lại bình dị đến thế, gần gũi đến thế!

Nếu cứ như vậy, ngược lại sự tình cũng dễ làm hơn rất nhiều!

Nghĩ vậy, Đổng Thiên Bá đứng dậy thi lễ lần nữa, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Khởi bẩm lâu chủ, ba người tại hạ đến đây, thực ra có một chuyện muốn nhờ.”


“Không sao cả cứ nói đi!”


Tần Thái Thanh cười nhạt nói.


Đổng Thiên Bá trầm ngâm một lát, khuôn mặt hiện lên vẻ đau buồn: “Bẩm lâu chủ, thực ra chuyện này ngài cũng biết, vài ngày trước chúng ta đắc tội với tiểu thư Tiếu Đan Đan của quý lầu, cho nên suốt hai ngày này chúng ta đều rất lo lắng sợ hãi. Tại hạ cả gan mời lâu chủ làm người hòa giải, đem đoạn ân oán này hóa giải đi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
11 Tháng mười hai, 2023 14:15
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1981 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK