Long Dật Phi và Tạ Khiếu Phong vội vàng gật đầu, biểu thị tán đồng, khắp khuôn mặt là ý cười. Tuy bọn họ không biết Hoàng Phủ Thiên Nguyên vì sao cải biếи ŧɦái độ nhanh vậy, nhưng chính hợp tâm ý bọn họ.
Bọn người U Vạn Sơn Nghiêm Bá Công thì sắc mặt khó coi. Nhìn nụ cười giả nhân giả nghĩa của Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thật muốn hộc máu.
Nãi nãi, đây không phải đùa nghịch chúng ta a!
Chẳng lẽ ngài không thông báo cho chúng ta, chính là muốn để cho chúng ta biến thành kẻ tiểu nhân độc ác, phụ trợ quang vinh vĩ đại cho ngài?
Mẹ ngươi, Đế Vương Môn quá không ra gì rồi.
Bọn người U Vạn Sơn liếc nhìn nhau, tất cả đều một bộ đang phải nuốt sống con ruồi, rất biệt khuất!
Sau đó, mọi người lại thương thảo cách đối phó Trác Phàm, cuối cùng, Hoàng Phủ Thiên Nguyên mời gia chủ các nhà, về phòng nghỉ ngơi trước.
Chỉ là lúc Sở Bích Quân rời đi, Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn về phía nàng, ánh mắt khác thường.
"Lão thái bà này, y nguyên Bảo Đao Bất Lão a!" Đợi tất cả mọi người rời đi, nơi này chỉ còn hắn và Lãnh Vô Thường, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thở sâu, sâu xa nói.
Lãnh Vô Thường đạm mạc gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a, đánh rắn đánh bảy tấc. Lão thái bà này liếc mắt thấy liền sườn mềm của ngài, chỉ mấy câu đã khiến ngài bỏ đi dự định Đồ Ma Lệnh, thực sự khó được. Theo suy nghĩ nông cạn của ta, Hoa Vũ Lâu tuy là yếu nhất bảy nhà, nhưng Sở Bích Quân lại kẻ khó đối phó nhất."
"Đúng vậy a, lão thái bà này vừa phục sinh, Hoa Vũ Lâu lại thành một khối xương khó gặm!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, bốn người U Vạn Sơn lại xuất hiện tại cửa đại điện.
Có vẻ sớm đã ngờ tới bọn họ sẽ trở về, Lãnh Vô Thường nhìn sắc mặt nghi hoặc của bốn người, hơi hơi khoát khoát tay, cười nói: "Các vị, ta rõ ràng lo nghĩ trong lòng các ngươi. Chỉ xin các vị yên tâm, Đế Vương Môn chúng ta không có ác ý đối với các vị. Vừa mới chẳng qua là môn chủ chúng ta nhất thời hưng khởi, thay đổi chủ ý mà thôi."
Không khỏi giật mình, bọn người U Vạn Sơn nhìn về phía Lãnh Vô Thường, càng thêm bội phục, cùng nhau cúi đầu.
"Tiên sinh không hổ là thần cơ diệu toán, chúng ta nghĩ gì trong lòng, hoàn toàn không thoát khỏi pháp nhãn của tiên sinh!"
"Nào có, các vị quá khen, Lãnh mỗ chỉ thiện xem xét nhân tâm thôi."
Hơi hơi khoát khoát tay, Lãnh Vô Thường nhạt cười một tiếng.
"Thế nhưng, Lãnh tiên sinh, môn chủ, vậy chúng ta đến tột nên đối phó Trác Phàm như thế nào đây?"
U Vạn Sơn nhướng mày, mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
U Minh Cốc bọn họ có cừu oán sâu nhất với Trác Phàm, oán hận chất chứa lâu nhất, cho nên đối với việc gϊếŧ chết Trác Phàm, rất cấp thiết.
Nhưng nghe được lời này, Hoàng Phủ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường liếc nhau, lại cùng cười to lên.
"Ha ha ha. . . U cốc chủ, uổng cho ngươi là cốc chủ một cốc, một tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa, lạim cho ngươi kinh hoảng như thế, thực sự không có phong phạm của thất gia."
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười lớn một tiếng, khinh thường bĩu môi.
Lãnh Vô Thường thì thản nhiên nói: "U cốc chủ, không phải chúng ta đã phái người đi gϊếŧ hắn sao?"
"Thế nhưng, nếu thất bại thì sao? Không phải là vì thế, chúng ta mới phải xuất động Đồ Ma Lệnh sao?"
U Vạn Sơn không hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bọn người còn lại cũng đều như thế.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên khinh thường bĩu môi: "Chỉ là tiểu tử Đoán Cốt cảnh, sao xứng xuất động Đồ Ma Lệnh? Tiểu tử này chỉ là lý do mà thôi, Đồ Ma Lệnh có công dụng khác."
Bốn người U Vạn Sơn nháy mắt mấy cái, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc.
Lãnh Vô Thường nói: "Tuy ta không biết nhiều về tiểu tử kia, nhưng ba nhà chúng ta đều xuất ra hai vị trưởng lão, hết thảy sáu cao thủ Thiên Huyền. Tỷ lệ xử lý được tiểu tử kia là hơn 9/10. Hiện tại, tất nhiên đã là mười phần!”
"Há, vì sao Lãnh tiên sinh chắc chắn như thế chứ?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhíu mày lại, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lãnh Vô Thường sâu xa nói: "Bởi vì tại hạ vừa mới biết được, cung phụng của chúng ta, Lệ Kinh Thiên xung phong nhận việc đuổi theo."
"Hắn đuổi theo, làm gì?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên sững sờ, lẩm bẩm nói.
"Còn có thể thế nào, chắc là nghe nói trong trận đại chiến kia, nên muốn đến cướp đoạt công pháp trên thân Trác Phàm. Một tên võ si, chỉ có loại chuyện này mới bằng lòng dốc sức."
"Hừ, thân là cung phụng Đế Vương Môn, đã tu luyện Hoàng Cực Bá Thể Quyết, còn có ý đồ công pháp nhà khác, thật sự là buồn cười."
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lạnh hừ một tiếng, có hơi bất mãn.
Lãnh Vô Thường lại thờ ơ khoát khoát tay: "Thì sao, theo bản tính của Lệ lão, sau khi cầm được công pháp tất nhiên sẽ trừ diệt tiểu tử kia. Tiểu tử kia, đã là người chắc chắn phải chết."
Nghe được lời này, bọn người U Vạn Sơn bất giác sáng mắt lên, đều cười to lên. Bị cao thủ Thần Chiếu để mắt tới, Trác Phàm coi như có bản lĩnh ngất trời, đâu còn có đạo lý không chết?