"Như vậy khi nào ngài xuất binh U Minh Cốc?"
"Ây. . ." Độc Cô Chiến Thiên trì trệ, rồi bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Chuyện xuất binh, lão phu cần bệ hạ cho phép. Yên tâm, lão phu nhất định trình chứng cứ lên bệ hạ, trả lại công đạo cho Lạc gia các ngươi."
Trác Phàm gật gật đầu, vui vẻ ra mặt: "Còn nữa, lão nguyên soái, ngài xem ngài có nên thuận tiện xử luôn Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm không? Ngài xem bằng chứng này, còn có hai nhà bọn họ tham dự đây. . ."
Độc Cô Chiến Thiên đau cả đầu, một nhà U Minh Cốc đã không thể coi thường, ngươi nha, còn muốn ta đối địch cả Dược Vương Điện cùng Khoái Hoạt Lâm?
Độc Cô Chiến Thiên liên tục cười khổ, lẩm bẩm nói: "Lão phu nhất định bẩm báo đầy đủ lên bệ hạ, để bệ hạ phán quyết!"
"Há, vậy cũng tốt!"
Trác Phàm gật gật đầu, suy nghĩ một hồi thì nói tiếp: "Vậy, lão nguyên soái, đã ngài phải hồi triều tấu trình, không bằng tiện thể báo thêm một nhà nữa đi!"
"Cái gì, vẫn?" Độc Cô Chiến Thiên giật mình, trợn mắt hốc mồm, Lạc gia các ngươi đến cùng gây với mấy nhà vậy.
Trác Phàm sờ mũi, khẽ cười nói: "Chỉ là có hơi phiền toái, tuy chúng ta biết chúng mới là chủ sử phía sau, nhưng không có bằng chứng gì. Lão nguyên soái có bẩm báo hay không cũng không sao."
"Chủ sử sau lưng ba nhà U Minh Cốc??. . . Là người nào?" Độc Cô Chiến Thiên chợt nghĩ đến thứ gì đó, giọng nói còn có vẻ run rẩy.
Trác Phàm lắc đầu nói: "Ha ha ha. . . Đối với lão nguyên soái, đó căn bản không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối với Lạc gia nho nhỏ ta mà nói, lại là quái vật khổng lồ, cũng chỉ có lão nguyên soái mới có thể che chchúng ta."
"Đến cùng là ai?" Độc Cô Chiến Thiên khẩn cấp hỏi.
"Đế Vương Môn!"
Nghe được ba từ này, không chỉ Độc Cô Chiến Thiên, tứ hổ cũng cùng nhau kinh ngạc hít sâu một hơi lạnh. Lạc gia đến cùng đã làm trò mèo gì vậy?
"Độc Cô lão nguyên soái, ngài làm sao vậy?"
Trác Phàm chớp chớp đôi mắt hồn nhiên vô tội.
Độc Cô Chiến Thiên khoát khoát tay, mang theo bốn đưa con nuôi vội vã đi ra ngoài, sợ hắn lại nêu ra thế lực nào khủng khϊếp khác: "Lạc gia các ngươi cmn thật quá trâu bò, chuyện này lão phu cũng không chịu được, ta phải về doanh nghỉ ngơi trước một lát, aiz, lão phu thật khổ mà."
"Độc Cô lão nguyên soái, ngài bỏ mặc chúng ta sao, vừa mới rồi ngài còn hứa hẹn trước linh vị gia chủ của chúng ta, muốn giúp chúng ta lấy lại công đạo a."
Trác Phàm vừa đi theo bọn họ, vừa lớn tiếng nói.
Lạc Vân Hải cũng hai mắt lưng tròng: "Nghĩa phụ, nguyên soái, ngài vừa đáp ứng hài nhi. . ."
"Được được, chuyện lão phu nói nhất định sẽ làm, chỉ là. . . Trước hết để lão phu suy nghĩ thật kĩ đã. Lão phu đang đóng quân cách nơi này mười dặm, có lão phu đây, không ai dám động vào các ngươi. Được, cứ như vậy nha, cáo từ." Độc Cô Chiến Thiên vội vã ôm quyền, nhanh chóng trốn chạy. Thiên Vũ Tứ Hổ trước khi đi thì còn thật sâu nhìn Lạc Vân Thường, rồi tiếc nuối rời đi.
Chỉ rất nhanh, tất cả đều biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi bọn họ hoàn toàn biến mất, Trác Phàm mới nhếch miệng cười một tiếng: "Tuy Độc Cô lão nguyên soái không có can đảm chính diện khai chiến bảy thế gia, nhưng cũng cam đoan bảo vệ chúng ta chu toàn, cũng không tệ a!"
Lúc này, Lạc Vân Hải tiến đến nói: "Trác đại ca, chẳng lẽ ta nhất định phải đi làm lính sao?"
"Đương nhiên, Độc Cô Chiến Thiên ngang dọc cả đời, thủ hạ tứ hổ từng người kiêu dũng thiện chiến, ngươi có thể được hắn điều giáo, cũng coi như phúc khí của ngươi!"
"Vậy sao huynh không đi làm? Ngài ấy không phải rất thích trận pháp của huynh sao?"
Trác Phàm cười lạnh nói: "Tục ngữ nói, hảo nam không làm lính, lão tử đi làm gì?"
"Vậy vì sao ta nhất định phải đi?"
Trác Phàm liếc xuống hắn, lạnh lùng nói: "So với việc đi theo Độc Cô Chiến Thiên tham gia quân ngũ, và mỗi ngày tu luyện mười canh giờ, ngươi chọn đi."
"Vậy ta đi làm lính."
Lạc Vân Hải co rụt cổ lại, dọa đến chạy đi mất.
Lạc Vân Thường cười thầm, trầm ngâm một phen mới nói: "Trác Phàm, vừa rồi. . .Nếu như. . . chuyện thu con nuôi, vị kia lão nguyên soái đổi ý, ngươi sẽ vẫn vì nối quan hệ, mà gả ta đi sao?"
"Có lẽ a"
Trác Phàm thản nhiên nói: "Cái gọi là chính trị hôn nhân nha, hy sinh mình ngươi mà có thể buộc chung tứ trụ cùng Lạc gia vào một chỗ, cũng không lỗ, mà lại còn là kiếm lớn. Nếu như muốn lợi ích đạt mức lớn nhất, vậy sẽ gả cho lão tam, Độc Cô Hỏa làm người lỗ mãng, điều khiển dễ nhất đó. . ."
"Tml. đi chết đi!"
Lạc Vân Thường nghe vậy lập tức gầm lên, một chân hắn dúi dụi xuống đất, rồi thphì phò rời đi.
Trác Phàm ăn một đạp, sau đó bò lên, mắng to: "Làm gì vậy, còn không phải là vì Lạc gia các ngươi sao"
. . . .
Dưới chân núi, năm người Độc Cô Chiến Thiên vội vã hấp tấp, sợ Trác Phàm đuổi theo, lại có yêu cầu quá phận gì đó.
Đột nhiên, Độc Cô Lâm dừng bước lại, khẽ nhíu mày nói: "Nguyên soái, sao ta cứ cảm thấy chúng ta bị cài vào bẫy?"
Bọn người Độc Cô Chiến Thiên nghe vậy cũng liền dừng thân lại, cẩn thận suy nghĩ, mới phát hiện. Bọn họ đến Hắc Phong Sơn, đi một vòng Lạc gia, quả thật cái gì đều không biết rõ, lại thu con nuôi, hứa hẹn một đống chuyện, sau cùng thì chẳng hiểu xảy ra chuyện gì.
Riêng là, chuyện còn phải đối mặt tứ đại thế gia!
A, đây là có chuyện gì?
Năm người Độc Cô Chiến Thiên đều gãi đầu, vẻ mặt đầy sự mê mang. . .