Ừng ực. . . Ừng ực. . . Giống như trẻ sơ sinh bú mút thỏa thích, mỗi một giọt máu rơi xuống ngọc thạch liền biến mất, mà ngọc thạch nhảy lên biên độ cũng càng lúc càng lớn.
Trác Phàm nhìn đây, lộ ra tà dị tiếu dung, vận công tiếp tục bức ra càng nhiều máu tươi tưới nước huyết ngọc phía trên.
Nếu muốn luyện Huyết Anh, trước phải tu luyện giả máu tươi tưới nước, đến cùng Huyết Tinh Linh đồng thanh đồng khí, cảm ứng nó tâm mạch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trác Phàm trên thân máu cũng là càng thả càng nhiều, thế nhưng Huyết Tinh Linh lại dường như vĩnh viễn ăn không đủ no sói đói bàn, chưa bao giờ đình chỉ hấp thu.
Trác Phàm liếm liếm hơi khô chát bờ môi, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, trước mắt sự vật cũng bắt đầu hoảng hốt. Hắn hiểu được đây là mất máu quá nhiều gây nên, hắn không thể buông tha.
Có thể hay không thu phục Huyết Tinh Linh, luyện thành Huyết Anh, chỉ có một cơ hội này. Nếu ngươi một khi đình chỉ cung cấp máu, nó liền sẽ giống tiểu hài tử bị ném bỏ, cho rằng ngươi từ bỏ nó, về sau sẽ không bao giờ lại cùng ngươi tâm thần hợp nhất.
Cho nên một khi bắt đầu, Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp tục nữa.
Thời gian lại qua nửa canh giờ, Trác Phàm đã cảm thấy toàn bộ thiên địa đều chuyển động. Hắn hiểu được, nếu như hắn tiếp tục máu, sợ rằng sẽ nguy hiểm cho đến hắn sinh mệnh. Nếu như ngay cả sinh mệnh đều không, muốn Huyết Tinh Linh cũng không có ý nghĩa gì.
ngay hắn do dự phải chăng từ bỏ lúc, đột nhiên, một cỗ không khỏi luật động đột nhiên trong lòng hắn sinh ra.
Trác Phàm giật mình, cảm thấy sinh ra một cỗ ý mừng, hắn cùng Huyết Tinh Linh tâm thần rốt cục tương thông.
Hắn vội vàng cầm lấy Huyết Thạch, vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen cuồn cuộn quay quanh Huyết Thạch, từng đạo tơ máu chảy ra từ trong đó, chậm rãi chảy vào thể nội Trác Phàm. Cuối cùng, đùng một tiếng vang thật lớn, Huyết Thạch đột nhiên nổ tung, một đạo hồng quang từ bên trong thoát ra, tiến vào thể nội Trác Phàm. Trác Phàm ngưng thần quan sát, thấy giống như một đứa trẻ sơ sinh nhỏ cỡ bàn tay, màu đỏ lòm, lúc này đang nằm bên trong đan điền.
Dường như là cảm nhận được Trác Phàm đang quan sát, nó mở mắt nhìn hắn, sau đó lại ngủ an tĩnh.
"Đây là. . . Bản mệnh Huyết Anh!" Trác Phàm không khỏi ngơ ngẩn, ngay sau đó liền cao hứng nhảy dựng lên. Hắn thật không ngờ, lại dễ dàng tu luyện thành bản mệnh Huyết Anh như vậy.
Có điều, tuy hắn thành công, nhưng dù sao mất máu quá nhiều. Vừa rồi cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không tự chủ được ngã nhào xuống đất, hắn vẫn cứ cười hưng phấn.
"Đã có bản mệnh Huyết Anh, tiếp theo phải tu luyện vũ kỹ."
Huyết ảnh chưởng, vũ kỹ Phàm giai trung cấp, đánh ra một chưởng, tất khiến địch nhân huyết khí sôi trào, gân mạch nghịch loạn, vô chiêu chống đỡ. Lại thêm Huyết Anh tương trợ, người trúng chưởng tổn hại tinh huyết, cực kỳ âm hiểm ngoan độc. Tuy nó là vũ kỹ Phàm giai trung cấp nhưng uy lực thực tế lại hơn rất nhiều các vũ kỹ Phàm giai cao cấp. . .
Mười ngày sau!
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở rộng, Trác Phàm bước ra, hồng quang đầy mặt. Bàng Thống Lĩnh vẫn luôn ngồi cửa ra vào lập tức đứng lên, xoa xoa hai mắt đầy tơ máu, đi đến trước mặt hắn.
"Sao bây giờ ngươi mới ra ngoài, Thái phủ đã mấy lần đến giục rồi."
Trác Phàm cười nói: "Lão Bàng, vất vả ngươi rồi."
"Này, vì huynh đệ mà, có gì đâu mà vất vả, chỉ là không thể để tiểu thư thiếu gia chờ lâu thêm nữa."
"Thế nào, ngươi không thắc mắc mười ngày này ta làm gì sao?"
"Đó là chuyện ngươi, nếu ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói." Bàng Thống Lĩnh thờ ơ khoát khoát tay, ngay sau đó kéo Trác Phàm đi đến Thái phủ.
Nhìn hán tử thô kệch trước mắt, Trác Phàm không khỏi cảm động trong lòng. Tuy lão Bàng và hắn quen biết nhau không lâu, nhưng lại tín nhiệm hắn vô điều kiện, kiếp trước hắn một đường tu luyện tới Ma Hoàng, hắn chưa từng gặp được người như vậy.
Nửa canh giờ sau, Bàng Thống Lĩnh mang Trác Phàm đi đến trước cửa một phủ đệ khí thế dồi dào, phía trên tấm biển viết hai chữ lớn lóng lánh kim quang, "Thái phủ".
Lúc hai người muốn đi vào, thì có hai người thủ vệ lại ngăn bọn họ lại.
"Đứng lại, các ngươi là ai, cả gan dám xông vào Thái phủ?"
Bàng Thống Lĩnh ôm quyền, cười nói: "Ha ha ha. . . tại hạ là thống lĩnh hộ vệ Lạc gia, Quy Vân Trang, Bàng Vũ, vị này là quản gia Lạc gia, Trác Phàm, thiếu gia tiểu thư nhà ta đang làm khách ở quý phủ."
Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi sững sờ, kỳ quái nhìn về phía Bàng Thống Lĩnh, hắn từ lúc nào biến thành quản gia Lạc gia?
Bàng Vũ thấy hắn ngơ ngác liền ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tám ngày trước người Thái gia tới nói ngươi là quản gia Lạc gia, chắc là tiểu thư giới thiệu như thế. Chúc mừng ngươi, Trác huynh đệ, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi cười khổ. Hắn đâu có muốn làm quản gia cái gì, hắn chỉ muốn bình an giao phó hai tỷ đệ cho Thái gia, trừ bỏ tâm ma rồi rời đi. Hắn đường đường là Ma Hoàng, làm sao có thể làm quản gia cho tiểu gia tộc?
Có điều, hắn chướng mắt Lạc gia, dường như thủ vệ Thái phủ cũng chướng mắt Lạc gia. Hai tên thủ vệ liếc xéo hai người, đều lộ rõ vẻ khinh miệt: "Hừ, lại tới hai tên ăn mày."
"Sao ngươi lại nói vậy." Bàng Thống Lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Phàm kéo lại, rồi trực tiếp đi vào trong Thái phủ.
Bàng Thống Lĩnh không hiểu hỏi: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Trác Phàm không hề nói gì, vẻ mặt lúc này vô cùng nghiêm túc, thái độ của hạ nhân chính là thái độ của chủ tử, ngươi nói với bọn chúng có tác dụng gì. Bây giờ mình phải lập tức tìm tới Lạc Vân Thường, làm rõ ràng mọi chuyện, có lẽ Thái phủ đã không phải là nơi hắn có thể phó thác.
Mặc kệ hai tên hạ nhân, hai người Trác Phàm tới chỗ ở của hai tỷ đệ Lạc Vân Thường. Nhìn cảnh hoàng tàn khắp nơi, đến cả chỗ nhà trọ mà hai bọn họ tạm thời đặt chân cũng không bằng, Bàng Thống Lĩnh giận tím mặt, gầm lên: "Thái gia sao có thể đối đãi thiếu gia tiểu thư như thế, đến cả đãi khách chi đạo tối thiểu cũng không có."
"Đâu chỉ không có, đây còn chẳng bằng đối đãi hạ nhân." Trác Phàm cũng rất tức giận, không phải bênh vực kẻ yếu, chỉ là phải uổng phí hắn một phen tâm tư.
"Vào xem." Trác Phàm trầm mặt tiến vào phòng, Bàng Thống Lĩnh vội vàng đuổi theo, khi bọn họ tiến vào trong, liền thấy Lạc Vân Hải ngồi tịch mịch cạnh giường, hai mắt ngốc trệ, rốt cuộc không có sự hoạt bát cùng phách lối trước kia.
Mà cảnh tượng trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và ghế nát.
Bàng Thống Lĩnh tiến đến, dưng dưng nói: "Thiếu gia, ngài khổ sở quá. . ."
Trác Phàm không có nhiều lòng thông cảm như vậy, gọn gàng mà hỏi thăm: "Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu."
Dường như là bị Trác Phàm đánh cho mấy trận, lưu lại ám ảnh trong lòng. Lạc Vân Hải đang ngốc trệ nghe tiếng hắn mà thình lình run rẩy, tỉnh táo lại.
Nhìn Trác Phàm đang đầy nộ khí, Lạc Vân Hải ấp úng nói: "Tỷ tỷ đi tìm tỷ phu. . . à không, Thái công tử, cầu hắn giúp đỡ trùng kiến Quy Vân Trang."
"Thái độ như này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi. Đi, mang ta đi tìm tỷ tỷ ngươi."
Trác Phàm kéo Lạc Vân Hải xuống giường. Bàng Thống Lĩnh thấy vậy thì khẩn trương, muốn ngăn cản Trác Phàm đừng hành động lỗ mãng, nào có hạ nhân đối đãi chủ tử như thế. Nhưng dường như Trác Phàm trời sinh mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, lúc hắn nổi giận, Bàng Thống Lĩnh đúng là cũng không dám hé miệng.
Kết quả là, Lạc Vân Hải nơm nớp lo sợ đi phía trước dẫn đường, Trác Phàm đi phía sau áp giải, cảnh tượng trong rừng cây lần trước lại xuất hiện lần nữa.
Trác Phàm nhìn đây, lộ ra tà dị tiếu dung, vận công tiếp tục bức ra càng nhiều máu tươi tưới nước huyết ngọc phía trên.
Nếu muốn luyện Huyết Anh, trước phải tu luyện giả máu tươi tưới nước, đến cùng Huyết Tinh Linh đồng thanh đồng khí, cảm ứng nó tâm mạch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trác Phàm trên thân máu cũng là càng thả càng nhiều, thế nhưng Huyết Tinh Linh lại dường như vĩnh viễn ăn không đủ no sói đói bàn, chưa bao giờ đình chỉ hấp thu.
Trác Phàm liếm liếm hơi khô chát bờ môi, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, trước mắt sự vật cũng bắt đầu hoảng hốt. Hắn hiểu được đây là mất máu quá nhiều gây nên, hắn không thể buông tha.
Có thể hay không thu phục Huyết Tinh Linh, luyện thành Huyết Anh, chỉ có một cơ hội này. Nếu ngươi một khi đình chỉ cung cấp máu, nó liền sẽ giống tiểu hài tử bị ném bỏ, cho rằng ngươi từ bỏ nó, về sau sẽ không bao giờ lại cùng ngươi tâm thần hợp nhất.
Cho nên một khi bắt đầu, Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp tục nữa.
Thời gian lại qua nửa canh giờ, Trác Phàm đã cảm thấy toàn bộ thiên địa đều chuyển động. Hắn hiểu được, nếu như hắn tiếp tục máu, sợ rằng sẽ nguy hiểm cho đến hắn sinh mệnh. Nếu như ngay cả sinh mệnh đều không, muốn Huyết Tinh Linh cũng không có ý nghĩa gì.
ngay hắn do dự phải chăng từ bỏ lúc, đột nhiên, một cỗ không khỏi luật động đột nhiên trong lòng hắn sinh ra.
Trác Phàm giật mình, cảm thấy sinh ra một cỗ ý mừng, hắn cùng Huyết Tinh Linh tâm thần rốt cục tương thông.
Hắn vội vàng cầm lấy Huyết Thạch, vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen cuồn cuộn quay quanh Huyết Thạch, từng đạo tơ máu chảy ra từ trong đó, chậm rãi chảy vào thể nội Trác Phàm. Cuối cùng, đùng một tiếng vang thật lớn, Huyết Thạch đột nhiên nổ tung, một đạo hồng quang từ bên trong thoát ra, tiến vào thể nội Trác Phàm. Trác Phàm ngưng thần quan sát, thấy giống như một đứa trẻ sơ sinh nhỏ cỡ bàn tay, màu đỏ lòm, lúc này đang nằm bên trong đan điền.
Dường như là cảm nhận được Trác Phàm đang quan sát, nó mở mắt nhìn hắn, sau đó lại ngủ an tĩnh.
"Đây là. . . Bản mệnh Huyết Anh!" Trác Phàm không khỏi ngơ ngẩn, ngay sau đó liền cao hứng nhảy dựng lên. Hắn thật không ngờ, lại dễ dàng tu luyện thành bản mệnh Huyết Anh như vậy.
Có điều, tuy hắn thành công, nhưng dù sao mất máu quá nhiều. Vừa rồi cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không tự chủ được ngã nhào xuống đất, hắn vẫn cứ cười hưng phấn.
"Đã có bản mệnh Huyết Anh, tiếp theo phải tu luyện vũ kỹ."
Huyết ảnh chưởng, vũ kỹ Phàm giai trung cấp, đánh ra một chưởng, tất khiến địch nhân huyết khí sôi trào, gân mạch nghịch loạn, vô chiêu chống đỡ. Lại thêm Huyết Anh tương trợ, người trúng chưởng tổn hại tinh huyết, cực kỳ âm hiểm ngoan độc. Tuy nó là vũ kỹ Phàm giai trung cấp nhưng uy lực thực tế lại hơn rất nhiều các vũ kỹ Phàm giai cao cấp. . .
Mười ngày sau!
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở rộng, Trác Phàm bước ra, hồng quang đầy mặt. Bàng Thống Lĩnh vẫn luôn ngồi cửa ra vào lập tức đứng lên, xoa xoa hai mắt đầy tơ máu, đi đến trước mặt hắn.
"Sao bây giờ ngươi mới ra ngoài, Thái phủ đã mấy lần đến giục rồi."
Trác Phàm cười nói: "Lão Bàng, vất vả ngươi rồi."
"Này, vì huynh đệ mà, có gì đâu mà vất vả, chỉ là không thể để tiểu thư thiếu gia chờ lâu thêm nữa."
"Thế nào, ngươi không thắc mắc mười ngày này ta làm gì sao?"
"Đó là chuyện ngươi, nếu ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói." Bàng Thống Lĩnh thờ ơ khoát khoát tay, ngay sau đó kéo Trác Phàm đi đến Thái phủ.
Nhìn hán tử thô kệch trước mắt, Trác Phàm không khỏi cảm động trong lòng. Tuy lão Bàng và hắn quen biết nhau không lâu, nhưng lại tín nhiệm hắn vô điều kiện, kiếp trước hắn một đường tu luyện tới Ma Hoàng, hắn chưa từng gặp được người như vậy.
Nửa canh giờ sau, Bàng Thống Lĩnh mang Trác Phàm đi đến trước cửa một phủ đệ khí thế dồi dào, phía trên tấm biển viết hai chữ lớn lóng lánh kim quang, "Thái phủ".
Lúc hai người muốn đi vào, thì có hai người thủ vệ lại ngăn bọn họ lại.
"Đứng lại, các ngươi là ai, cả gan dám xông vào Thái phủ?"
Bàng Thống Lĩnh ôm quyền, cười nói: "Ha ha ha. . . tại hạ là thống lĩnh hộ vệ Lạc gia, Quy Vân Trang, Bàng Vũ, vị này là quản gia Lạc gia, Trác Phàm, thiếu gia tiểu thư nhà ta đang làm khách ở quý phủ."
Nghe vậy, Trác Phàm không khỏi sững sờ, kỳ quái nhìn về phía Bàng Thống Lĩnh, hắn từ lúc nào biến thành quản gia Lạc gia?
Bàng Vũ thấy hắn ngơ ngác liền ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tám ngày trước người Thái gia tới nói ngươi là quản gia Lạc gia, chắc là tiểu thư giới thiệu như thế. Chúc mừng ngươi, Trác huynh đệ, hắc hắc hắc. . ."
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi cười khổ. Hắn đâu có muốn làm quản gia cái gì, hắn chỉ muốn bình an giao phó hai tỷ đệ cho Thái gia, trừ bỏ tâm ma rồi rời đi. Hắn đường đường là Ma Hoàng, làm sao có thể làm quản gia cho tiểu gia tộc?
Có điều, hắn chướng mắt Lạc gia, dường như thủ vệ Thái phủ cũng chướng mắt Lạc gia. Hai tên thủ vệ liếc xéo hai người, đều lộ rõ vẻ khinh miệt: "Hừ, lại tới hai tên ăn mày."
"Sao ngươi lại nói vậy." Bàng Thống Lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Phàm kéo lại, rồi trực tiếp đi vào trong Thái phủ.
Bàng Thống Lĩnh không hiểu hỏi: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Trác Phàm không hề nói gì, vẻ mặt lúc này vô cùng nghiêm túc, thái độ của hạ nhân chính là thái độ của chủ tử, ngươi nói với bọn chúng có tác dụng gì. Bây giờ mình phải lập tức tìm tới Lạc Vân Thường, làm rõ ràng mọi chuyện, có lẽ Thái phủ đã không phải là nơi hắn có thể phó thác.
Mặc kệ hai tên hạ nhân, hai người Trác Phàm tới chỗ ở của hai tỷ đệ Lạc Vân Thường. Nhìn cảnh hoàng tàn khắp nơi, đến cả chỗ nhà trọ mà hai bọn họ tạm thời đặt chân cũng không bằng, Bàng Thống Lĩnh giận tím mặt, gầm lên: "Thái gia sao có thể đối đãi thiếu gia tiểu thư như thế, đến cả đãi khách chi đạo tối thiểu cũng không có."
"Đâu chỉ không có, đây còn chẳng bằng đối đãi hạ nhân." Trác Phàm cũng rất tức giận, không phải bênh vực kẻ yếu, chỉ là phải uổng phí hắn một phen tâm tư.
"Vào xem." Trác Phàm trầm mặt tiến vào phòng, Bàng Thống Lĩnh vội vàng đuổi theo, khi bọn họ tiến vào trong, liền thấy Lạc Vân Hải ngồi tịch mịch cạnh giường, hai mắt ngốc trệ, rốt cuộc không có sự hoạt bát cùng phách lối trước kia.
Mà cảnh tượng trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và ghế nát.
Bàng Thống Lĩnh tiến đến, dưng dưng nói: "Thiếu gia, ngài khổ sở quá. . ."
Trác Phàm không có nhiều lòng thông cảm như vậy, gọn gàng mà hỏi thăm: "Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu."
Dường như là bị Trác Phàm đánh cho mấy trận, lưu lại ám ảnh trong lòng. Lạc Vân Hải đang ngốc trệ nghe tiếng hắn mà thình lình run rẩy, tỉnh táo lại.
Nhìn Trác Phàm đang đầy nộ khí, Lạc Vân Hải ấp úng nói: "Tỷ tỷ đi tìm tỷ phu. . . à không, Thái công tử, cầu hắn giúp đỡ trùng kiến Quy Vân Trang."
"Thái độ như này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi. Đi, mang ta đi tìm tỷ tỷ ngươi."
Trác Phàm kéo Lạc Vân Hải xuống giường. Bàng Thống Lĩnh thấy vậy thì khẩn trương, muốn ngăn cản Trác Phàm đừng hành động lỗ mãng, nào có hạ nhân đối đãi chủ tử như thế. Nhưng dường như Trác Phàm trời sinh mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, lúc hắn nổi giận, Bàng Thống Lĩnh đúng là cũng không dám hé miệng.
Kết quả là, Lạc Vân Hải nơm nớp lo sợ đi phía trước dẫn đường, Trác Phàm đi phía sau áp giải, cảnh tượng trong rừng cây lần trước lại xuất hiện lần nữa.