Lưu Nhất Chân lập tức tiến lên ôm quyền cười nói.
Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không cần nói nhiều, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lưu Nhất Chân lập lờ cười một chút mặt mũi không khỏi cứng đờ, lúng túng nói: “Trác đại sư quả nhiên là kỳ nhân. Tâm sự của lão phu thật sự là không thể lọt qua mắt người chút nào.”
“Hừ, đó là vời vì lão tử đây tuyệt đối không tin, có người sẽ không có bất kỳ mục đích gì mà cho người khác đồ miễn phí!
Trong thiên hạ này không hề có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Ngươi chịu bỏ ra một khoả linh đan lục phẩm việc này chắc chắn không nhỏ.”
Hai mắt Trác Phàm tinh quang nhấp nháy, giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Lưu Nhất Chân trầm ngâm nửa ngày đột nhiên quỳ xuống đất “phịch” một tiếng, lúc này liền dập dầu ba cái trước Trác Phàm: “Đệ tử Lưu Nhất Chân ngưỡng mộ tuyệt kỹ luyện đan thiên hạ vô song của Trác đại sư. Khẩn cầu đại sư thu ta làm đồ đệ!”
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trác Phàm trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng lão gia hoả này thỉnh cầu lại là chuyện này. Sau đó nhíu mày thản nhiên nói: “Cho ta một khối hư không ngọc giản!”
Lưu Nhất Chân ánh mắt sáng lên, lập tức từ trong giới chỉ đưa ra một khối, mừng rõ kêu lên: “Đây, sư phụ!”
Làm sao hắn cũng sẽ không nghĩ đến lần này lại bái sư thuận lợi như thế.
Thế nhưng sau khi Trác Phàm cầm ngọc giản lại chỉ nhắm mắt ngưng thần một lát liền đem ngọc giản trả lại: “Lưu đại sư, ngọc giản này đã có ba chiêu bí pháp luyện đan của ta, cái này coi như là hồi báo ngươi. Chúng ta sau này không thiếu nợ nhau. Còn về chuyện bái sư thì về sau đừng nhắc đến nữa. Ta không thu đồ đệ!”
Bà nội hắn, lão tử trước kia có một đồ đệ suýt chút nữa đem lão tử hại chết, lão tử còn dám lại thu sao? Hừ, dạy hết cho đệ tử, sư phụ chết đói. Câu nói này chính là danh ngôn chí lý, lão tử ghi nhớ trong lòng cả một đời!
Trong lòng Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, thở dài một hơi. Dường như lại nghĩ đến cái tên đệ tử đáng chết kia.
Lưu Nhất Chân cuống lên lại định lần nữa khẩn cầu nhưng đã bị Trác Phàm hung hăng vung tay lên đánh gãy.
Sau đó Trác Phàm nhìn về phía Tiếu Đan Đan, vung tay ném cho nằng một cái tất hắc giới chỉ. Tiếu Đan Đan nhận lấy xem xét, lại không khỏi sửng sốt. Đây chẳng phải là giới chỉ trữ vật mà lúc trước Sở Khuynh Thành giao cho hắn sao?
“Ngươi đem chiếc nhẫn này trả lại cho Sở lâu chủ, nói với nàng rằng ân tình tặng thuốc ta đã báo đáp. Từ nay về sau ta cùng nàng sẽ không ai nợ ai!”
“Cái kia… Vậy ta thì sao?”
Tiếu Đan Đan cuống lên, trong lòng sinh ra một chút bất an.
Đầu mi Trác Phàm nhướng một cái, kỳ quái liếc nhìn nàng nói: “Lão tử có quan hệ gì với ngươi. Chuyện đó làm sao thì làm đi.”
Vửa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên đạp lên mặt đất, thả người bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt đã không thấy bóng người. Lưu Nhất Chân nhìn khối ngọc giản trong tay buồn vô cớ, liên tục thở dài. Cuối cùng đành bất đắc dĩ thu thập vào bên trong giới chỉ.
Tiếu Đan Đan thì càng ngửa đầu nhìn hướng Trác Phàm rời đi, khoé miệng hạ xuống rồi khóc lớn lên : ”Oa… Phu quân hắn không cần ta!”
Đổng Hiểu Uyển nhìn thấy Tiếu Đan Đan thương tâm gần chết, tịch mịch cúi đầu. Trước khi Trác Phàm rời đi còn cùng Tiếu Đan Đan dặn dò một câu nhưng mà căn bản không hề liếc nhìn nảng một cái.
Chẳng lẽ mình ở trong mắt hắn đúng là không có ý nghĩa gì sao?
Dường như nhìn ra tâm tư của muội muội, Đổng Thiên Bá bất đắc dĩ vỗ bả vai của nàng, thở dài nói: “Uyển Nhi, tiểu tử kia nhất định là nhân vật Phiên Vân Phúc Vũ. Không cùng chúng ta chung một đường.”
Đổng Hiểu Uyển hơi gật đầu, trong lòng cũng rõ ràng. Người giống như Trác Phàm có thể dám khiêu chiến nhân vật anh hùng như Ngự Hạ thất gia thì sao có thể ở cùng một tiểu thư của nhị lưu thế gia?
Thế nhưng trong nội tâm của nàng vẫn không ngăn được đau khổ như cũ. Ngẩng đầu nhìn Tiếu Đan Đan đang thương tâm khóc thút thít một chút, bỗng nhiên nàng lại có chút hâm mộ.
Dẫu sao lúc hắn rời đi vẫn còn liếc nhìn vị cô nương này một chút…
Cảnh ban đêm mông lung, trong khu ổ chuột hoang phế, bóng người Sở Khuynh Thành yểu điệu Uyển Ước, đứng ở dưới ánh trăng trong ngần lộ ra vẻ đẹp hết sức động lòng người.
Phía sau nàng là Thanh Hoa lâu chủ cùng đám người Long Cử đang chờ. Ngay tại lúc các đệ tử Hoa Vũ Lâu đi khắp thế gian tìm kiếm tung tích của Trác Phàm thì đám người Sở Khuynh Thành lại một mực chờ đợi ở mảnh phế tích này.
“Sở lâu chủ đã bốn ngày rồi. Người xác định hắn sẽ trở về đây sao?”
Tạ Thiên Dương không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ngáp.
Sở Khuynh Thành nhìn về hướng Trác Phàm biến mất, vẫn thuỷ chung không hề cử động một chút nào, giống như một Hòn Vọng Phu, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng kiên định: “Đây là chỗ ta cùng hắn đã sinh hoạt qua. Ta tin tưởng nếu hắn có thể bình an, chắc chắn sẽ về đến đây.”
“Aiz, vậy thì ngươi quá không hiểu hắn. Tiểu tử kia nổi dang vô tình vô nghĩa. Lúc trước đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, cùng ngươi trải qua quãng thời gian tốt đẹp là do hắn đang đóng giả vai Tống Ngọc. Đây cũng không phải diện mục thật sự của hắn!”
Tạ Thiên Dương không khỏi bĩu môi ai thán một tiếng.
Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng cười một tiếng lại vẫn không nhúc nhích: “Ta tin tưởng cảm giác lúc đó. Hắn sẽ không phụ ta!”
Chỉ hy vọng như thế đi!
Tạ Thiên Dương khẽ thở dài, lại căn bản không hề tin…
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên từng trận tiếng vó ngựa truyền đến. Mọi người phóng tầm mắt nhìn đến, chỉ thấy một cỗ xe ngựa lụi bại hướng phía bọn họ chậm rãi đi đến. Hai mắt Sở Khuynh Thành toả sáng, bụng mừng rỡ.
Bởi vì nàng đã sớm nhận ra, đây chính là Tống Ngọc, à không, là chiếc xe ngựa mà Trác Phàm đã đến Hoa Vũ Thành ngày ấy.
“Hắn trở về!”
Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, mang theo vẻ mặt vui mừng xông về phía trước. Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả cũng theo phía sao.
Thế mà đợi chiếc xe ngựa kia dừng lại, từ trên đi xuống chỉ có ba người là Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển cùng một người đang khóc sướt mướt hình như là Tiếu Đan Đan.
Sở Khuynh Thành nhìn về xe ngựa đã không có người, không khỏi kỳ quái nói: “Các ngươi không tìm được hắn nên tự mình trở về sao?”
Đổng Hiểu Uyển cùng Tiếu Đan Đan đều mang vẻ mặt buồn bã, cúi đầu không nói gì. Đổng Thiên Bá đành bất đắc dĩ ôm quyền khom người nói: “Khởi bẩm Sở lâu chủ, chúng ta đã tìm được hắn, có điền… Sau khi hắn chữa khỏi thương thế đã trực tiếp rời đi.