Sở Sở không khỏi kinh ngạc kêu ra tiếng.
Đan dược vừa vào miệng, nhưng không hóa thành một dòng nước trong chảy vào bụng như những viên đan dược khác, mà nó giống như một mặt trời nhỏ ở trong miệng không ngừng phát sáng phát nhiệt nóng rực.
Từng luồng đan khí dày đặc từ từ lan ra sau đó thấm vào khắp nơi trên thân thể, làm gân mạch cũng ấm lên. Chờ đan dược biến mất hoàn toàn, toàn thân nàng đã trở nên ấm áp, gân mạch bị tổn thương do hấp thu nguyên lực nguyệt âm ngày hôm qua cũng đã được chữa trị rất nhiều.
Sở Sở quả thực không dám tin rằng trên thế giới lại có thứ đan dược kỳ diệu như vậy.
Nguyên lực của nàng thuộc tính âm, nói chung những đan dược thuộc tính dương đều sẽ tương xung với nàng. Vì vậy dược lực của đan dược nhị phẩm như Ôn Dương Đan trước khi được cơ thể của nàng hấp thu thì nó đã bị nguyên lực nguyệt âm của nàng triệt tiêu mất.
Thế nhưng viên đan dược của Trác Phàm lại hóa thành khí thể nóng rực, không khác gì khí nóng rực của mặt trời thậm chí càng ôn hòa hơn nhiều, công dụng chữa trị đối với gân mạch càng tốt.
Mấu chốt nhất là, viên đan dược này và nguyên lực của nàng cũng không xung đột nhau, đến mức nàng có thể hấp thu được toàn bộ dược lực của đan dược.
Đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng nổi!
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trác Phàm, đôi mắt của Sở Sở đã hoàn toàn hiện lên vẻ kinh ngạc thán phục.
Trong lòng Trác Phàm cười thầm, nhướng mày đắc ý với Sở Sở, cười nói: “Thế nào, Sở Sở tỷ tỷ, đan dược của ta và người khác không giống nhau nhỉ.”
Sở Sở không tự chủ gật đầu, từ đáy lòng tán thưởng nói: “Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ, mà thuật luyện đan đã xuất thần nhập hóa. Chắc chắn chỉ mấy năm nữa thôi ngươi nhất định sẽ danh dương thiên hạ Thiên Vũ.”
Khà khà khà... Lão tử hiện tại đã vang danh thiên hạ, chỉ là ngươi không biết đấy chứ!
Trác Phàm oán thầm một tiếng trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như một chàng trai tỏa nắng cười nói: “Vậy nên ta nói, Sở Sở tỷ tỷ, về sau tỷ có chuyện gì, tuyệt đối đừng nên giấu diếm đệ, đệ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Sở Sở nghe được lời này không khỏi khẽ giật mình, trong lời nói của Trác Phàm tựa hồ có ám chỉ, hơn nữa tự nàng cũng biết rõ thân thể mình xác thực cần một luyện đan sư đỉnh cấp giúp đỡ trừ đi độc vật trong cơ thể. Chỉ là...
Sở Sở trầm ngâm một hồi rồi im lặng. Trác Phàm thì vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, trong lòng lo lắng. Nếu không phải thần trí hắn còn thanh tỉnh, đoán chừng đã muốn hét ra.
Đù móe ngươi mau giao Bồ Đề Ngọc Dịch ra đi chớ, coi như ngươi không có nó trong tay thì cũng chỉ cách cho ta biết đi mà, đại tỷ!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Tiểu tử, rốt cục ngươi cũng xuất hiện, bổn công tử đã đợi ngươi ở đây suốt một ngày rồi.”
Vừa dứt lời, hai bóng người bỗng từ trên trời giáng xuống.
Một bóng hình màu đỏ xinh đẹp mà bọn họ không thể nào quen thuộc hơn chính là Tiếu Đan Đan bị Trác Phàm nhục nhã một phen ngày hôm qua. Mà một người khác, là tên công tử thường xuyên vận trường sam màu xanh lục, đôi mắt tà dị lóe ra ánh sáng xanh vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy hai người này, hai huynh muội Đổng Thiên Bá cùng giật mình, Sở Sở cũng hơi sững sờ, nhìn hai người trước mặt băn khoăn nửa khắc, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Mà Trác Phàm thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, trong mắt lóe lên tia sát ý trần trụi.
Móe, một chút nữa thôi là lão tử đã moi ra được tung tích của Bồ Đề Ngọc Dịch rồi, hết lần này tới lần khác cứ đúng lúc này các người lại tới quấy rối, muốn chết!
Hiện tại Trác Phàm thật sự muốn bẻ gãy cổ của hai tên oắt con chết tiệt này, nhưng nhìn lại Sở Sở ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ đi, lão tử tiếp tục làm bé ngoan vậy.
“hề hề hề... Tiểu tử, nghe nói ngươi khá cứng...”
“Sở Sở tỷ tỷ, mấy tên bắt nạt đệ lại tìm đến rồi, tỷ giúp ta đánh bọn họ đi!”
Đang lúc tên công tử áo xanh lục kia cực kỳ kiêu căng đắc chí chỉ vào Trác Phàm, Trác Phàm lại đột nhiên lật mặt nhanh hơn lật sách, giật giật ống tay áo của Sở Sở cáo trạng bọn họ. Làm bộ như một tiểu đệ đệ bị bắt nạt nên tìm lão đại làm chỗ dựa ấy.
Cái dáng vẻ nhát gan đó làm cho mấy người nhìn thấy ngày hôm qua Trác Phàm ra tay đều biji giật bắn. Công tử áo xanh lục càng co giật cơ mặt, không thể tưởng nổi nhìn sang Tiếu Đan Đan ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Đan Đan tiểu thư, đây chính là tên tiểu tử to gan bằng trời hôm qua đã khi dễ nàng mà nàng nói đó á, sao chẳng có cốt khí chi hết thế?”
Tiếu Đan Đan cũng nhìn đến có chút choáng váng, tiểu tử này hôm qua không phải như vậy, gặp sư bá ta cũng vênh váo tự đắc, không hề sợ hãi, tại sao đang từ công gay hôm nay biến thành thụ rồi?
“Hờ hờ, Nghiêm công tử, hắn... Cũng là tên hôm qua khi dễ ta, thế nhưng hắn... Hôm qua không phải dạng này!”
“Hừ, kệ nó đi, chỉ cần đều đúng tiểu tử này là được, hôm nay bổn công tử sẽ giúp nàng hả giận.”
Hừ lạnh một tiếng, công tử áo xanh lục cười khẽ nhìn về phía Trác Phàm nói: “Mặc kệ ngươi là tên oắt con vô dụng hèn nhát, hay thật sự là tên lỗ mãng làm càn dám đắc tội với người trong bảy thế gia ta. Chỉ với thân thủ có thể làm Lâm Thiên Vũ Khoái Hoạt Lâm bị trọng thương của người, đã đáng giá để bổn công tử tự thân xuất mã!”
“Ngươi đánh bại Lâm Thiên Vũ? Không phải ngay cả con cháu của một gia tộc tam lưu ngươi đánh còn không lại ư?”
Sở Sở hơi nhướng lông mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn qua Trác Phàm.
Hai con ngươi của Trác Phàm đảo trái đảo phải, do dự một lúc mới lúng túng khó xử lúng túng cười nói: “Hì, nếu như đệ nói hắn tự mình té ngã bị thương, tỷ có tin không?”
Lời vừa nói ra, mọi người vội lảo đảo một cái, suýt té ngả ngữa.
Đại ca, ngươi nói láo có trình độ hơn tí được không? Một tên cao thủ Đoán Cốt thất trọng, ngươi nói hắn bị té ngã thụ thương, được sao!
Sở Sở cũng giận quá bật cười: “Tống Ngọc, nếu ngay từ đầu ngươi thừa nhận đã gạt ta, có lẽ ta còn có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi nói như vậy, rõ ràng là coi ta thành đứa ngốc mà đùa giỡn.”
Nói xong, Sở Sở phất ống tay áo, biến mất không còn bóng người, chỉ để lại lời nói phẫn nộ quanh quẩn bên tai Trác Phàm: “Hừ, tự mình gây họa, thì tự mình thu thập đi!”
“Ai nha, Sở Sở tỷ tỷ, tỷ nghe ta giải thích.