Mở mắt dậy, tôi thấy con tàu đang đi qua một cánh đồng ruộng. Xa xa có vài người nông dân tay cầm chiếc liềm gặt lúa. Những đám lúa nhuộm vàng cả một vùng, nắng hè chói chang chiếu vào lại càng khiến cho chúng thêm tỏa sáng. Từng ngọn cờ ven đường đung đưa theo gió, tạo lên một khung cảnh yên bình tới lạ. Mai sau này tôi cũng muốn có một cuộc sống êm đềm như thế này, ở bên cạnh một người mình yêu, làm những điều mình thích.
Bầu trời trong vắt như một đại dương rộng lớn. Người ta thường nói, bầu trời xanh tượng trưng cho sự tự do. Tôi hiện tại cũng tự do rồi đấy nhỉ?
Tôi ngồi đó nhìn qua khung cửa sổ. Lát sau tôi định lấy điện thoại ra để xem một chút cho đỡ buồn. Tôi sờ soạng lung tung xung quanh nhưng không thấy điện thoại mình đâu cả. Tôi thử kiểm tra xem nó có rơi xuống chân mình hay không nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Tôi rơi vào hoảng loạn. Tôi bị ăn trộm đồ? Không thể được. Điện thoại tôi không được coi là có giá trị, vậy nên cũng không nghĩ tới việc mình bị ăn trộm. Rõ ràng hành lí tôi để bên trên cũng không bị mất gì hết. Tôi liên tục tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy.
Hết hi vọng, tôi chạy lên trên nhờ người quản lí phát loa lên tìm điện thoại hộ mình.
Sau khi âm thanh nữ tính phát ra, tôi ngồi đó mong rằng mình không bị mất điện thoại. Nếu có mất thì những gì quan trọng của tôi cũng sẽ không bị mất. Bởi lẽ điện thoại tôi đồng bộ dữ liệu với tài khoản đám mây, nên cũng không cần phải lo gì cả. Nhưng việc bị mất đồ vẫn khiến tôi không được yên lòng cho lắm.
Tới lúc xuống xe, tôi được anh trai tôi đứng ở đó đón. Trước khi bước ra khỏi tàu, tôi có hỏi lại người quản lí, họ chỉ nói rằng nếu ai đó tìm được sẽ liên lạc cho tôi. Tôi cho họ số điện thoại của anh tôi, rồi cũng không còn hi vọng gì nhiều vì nếu đã rơi trên tàu thì phải có ai đó nhặt được rồi, chứ không phải là hỏi ai cũng không biết như bây giờ. Có lẽ trước lúc lên tàu, lúc chạy vội về phía Chấn Kiệt bị rơi chăng? Cũng may là chỉ có điện thoại bị mất , những đồ dùng khác đều toàn vẹn.
Xuống xe, ánh mặt trời chói chang khiến đôi mày tôi nhíu lại. Tôi dùng bàn tay trắng nõn của mình để chắn lại cảm giác nóng oi ả này của mùa hè.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần jeans cùng với khuôn mặt này của tôi không khác gì một cậu thiếu niên học sinh trung học. Có thể vì vậy mà một số người đi đón người nhà cũng chăm chú nhìn vào tôi. Tôi thực không muốn đi khoe khoang đâu, nhưng điều này làm tôi thấy khá thú vị.
Tôi nhanh chóng liếc mắt để tìm xem anh trai mình đang ở đâu, có thể anh tôi cũng chưa tới đón. Tôi chỉ nói tôi đi vào chuyến mấy giờ mà không nói gì với anh về việc khi nào xuống xe.
"Cao Lãng, ở đây."
Một giọng nói sang sảng vang vọng lên ở trong đám đông. Tôi cố gắng nhìn kĩ thấy anh trai đang đứng đằng sau một đám . Tôi chạy về phía anh, trên môi vẫn cười rộ. Tôi vừa chạy, vừa dơ cao một tay lên để anh nhìn thấy tôi.
"Em ở đây."
Có vẻ như anh tôi nhìn thấy tôi, liền đi tới một chỗ mà tôi dễ thấy có ít người.
Hôm nay, anh mặc một bộ chiếc áo T-shirt màu trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi màu xanh dương. Bên dưới là chiếc quần âu và đôi giày thể thao màu đen. Anh đứng đó, nhìn tôi chạy về phía anh.
"Ra đây nhanh lên nào."
Tôi tới chỗ anh, anh ôm tôi một cái. Ôm một lúc, anh cầm chiếc balo mà tôi đang đeo, vừa cười vừa hỏi:
"Em có đói không? Về nhà anh nấu đồ ăn cho ăn."
"Vâng."
Tôi chạy theo phía sau anh. Bọn tôi nói chuyện với nhau như chưa bao giờ được nói. Chủ đề chỉ xoay quanh việc học tập của anh, của tôi, rồi dự định tương lai thế nào, lại vòng về sở thích,...
Đi về nhà, anh tôi cầm chiếc cặp tới một phòng trống bên cạnh phòng của anh.
"Đây là phòng của em. Em nói là ở hết hè mà, biết thế nên đừng có khóc đòi bố mẹ đấy."
Anh vứt chiếc balo lên trên giường, rồi xoa đầu tôi.
"Nằm đây ngủ cho đỡ mệt đi. Anh cũng mua chăn ga gối đệm mới rồi bọc lại cho em rồi đấy."
"Em cảm ơn anh ạ."
"Gớm, còn biết cảm ơn."
Anh đi ra ngoài, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng.
Tôi nhìn qua căn phòng. Căn phòng này nói chung khá đầy đủ tiện nghi. Phòng tắm, phòng vệ sinh đều ở trong phòng nên hoàn toàn không phải phụ thuộc vào ai cả. Diện tích bên trong cũng đủ để một người sống.
Tôi lấy trong balo mấy bộ quần áo mà tôi chuẩn bị nhét vào trong tủ quần áo.
Khoảng cách giữa nơi tôi sống và thành phố H không quá dài nên từ sáng sớm cho tới trưa là có thể tới rồi. Tôi nằm lên trên giường được anh tôi bọc cẩn thận. Mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.
Đây là nơi tôi sẽ sinh sống và cố gắng cải thiện bản thân trong 2 tháng tới. Sau đấy tôi sẽ phải trở về nhà bố mẹ để tiếp tục đi học.
Bầu trời trong vắt như một đại dương rộng lớn. Người ta thường nói, bầu trời xanh tượng trưng cho sự tự do. Tôi hiện tại cũng tự do rồi đấy nhỉ?
Tôi ngồi đó nhìn qua khung cửa sổ. Lát sau tôi định lấy điện thoại ra để xem một chút cho đỡ buồn. Tôi sờ soạng lung tung xung quanh nhưng không thấy điện thoại mình đâu cả. Tôi thử kiểm tra xem nó có rơi xuống chân mình hay không nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Tôi rơi vào hoảng loạn. Tôi bị ăn trộm đồ? Không thể được. Điện thoại tôi không được coi là có giá trị, vậy nên cũng không nghĩ tới việc mình bị ăn trộm. Rõ ràng hành lí tôi để bên trên cũng không bị mất gì hết. Tôi liên tục tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy.
Hết hi vọng, tôi chạy lên trên nhờ người quản lí phát loa lên tìm điện thoại hộ mình.
Sau khi âm thanh nữ tính phát ra, tôi ngồi đó mong rằng mình không bị mất điện thoại. Nếu có mất thì những gì quan trọng của tôi cũng sẽ không bị mất. Bởi lẽ điện thoại tôi đồng bộ dữ liệu với tài khoản đám mây, nên cũng không cần phải lo gì cả. Nhưng việc bị mất đồ vẫn khiến tôi không được yên lòng cho lắm.
Tới lúc xuống xe, tôi được anh trai tôi đứng ở đó đón. Trước khi bước ra khỏi tàu, tôi có hỏi lại người quản lí, họ chỉ nói rằng nếu ai đó tìm được sẽ liên lạc cho tôi. Tôi cho họ số điện thoại của anh tôi, rồi cũng không còn hi vọng gì nhiều vì nếu đã rơi trên tàu thì phải có ai đó nhặt được rồi, chứ không phải là hỏi ai cũng không biết như bây giờ. Có lẽ trước lúc lên tàu, lúc chạy vội về phía Chấn Kiệt bị rơi chăng? Cũng may là chỉ có điện thoại bị mất , những đồ dùng khác đều toàn vẹn.
Xuống xe, ánh mặt trời chói chang khiến đôi mày tôi nhíu lại. Tôi dùng bàn tay trắng nõn của mình để chắn lại cảm giác nóng oi ả này của mùa hè.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần jeans cùng với khuôn mặt này của tôi không khác gì một cậu thiếu niên học sinh trung học. Có thể vì vậy mà một số người đi đón người nhà cũng chăm chú nhìn vào tôi. Tôi thực không muốn đi khoe khoang đâu, nhưng điều này làm tôi thấy khá thú vị.
Tôi nhanh chóng liếc mắt để tìm xem anh trai mình đang ở đâu, có thể anh tôi cũng chưa tới đón. Tôi chỉ nói tôi đi vào chuyến mấy giờ mà không nói gì với anh về việc khi nào xuống xe.
"Cao Lãng, ở đây."
Một giọng nói sang sảng vang vọng lên ở trong đám đông. Tôi cố gắng nhìn kĩ thấy anh trai đang đứng đằng sau một đám . Tôi chạy về phía anh, trên môi vẫn cười rộ. Tôi vừa chạy, vừa dơ cao một tay lên để anh nhìn thấy tôi.
"Em ở đây."
Có vẻ như anh tôi nhìn thấy tôi, liền đi tới một chỗ mà tôi dễ thấy có ít người.
Hôm nay, anh mặc một bộ chiếc áo T-shirt màu trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi màu xanh dương. Bên dưới là chiếc quần âu và đôi giày thể thao màu đen. Anh đứng đó, nhìn tôi chạy về phía anh.
"Ra đây nhanh lên nào."
Tôi tới chỗ anh, anh ôm tôi một cái. Ôm một lúc, anh cầm chiếc balo mà tôi đang đeo, vừa cười vừa hỏi:
"Em có đói không? Về nhà anh nấu đồ ăn cho ăn."
"Vâng."
Tôi chạy theo phía sau anh. Bọn tôi nói chuyện với nhau như chưa bao giờ được nói. Chủ đề chỉ xoay quanh việc học tập của anh, của tôi, rồi dự định tương lai thế nào, lại vòng về sở thích,...
Đi về nhà, anh tôi cầm chiếc cặp tới một phòng trống bên cạnh phòng của anh.
"Đây là phòng của em. Em nói là ở hết hè mà, biết thế nên đừng có khóc đòi bố mẹ đấy."
Anh vứt chiếc balo lên trên giường, rồi xoa đầu tôi.
"Nằm đây ngủ cho đỡ mệt đi. Anh cũng mua chăn ga gối đệm mới rồi bọc lại cho em rồi đấy."
"Em cảm ơn anh ạ."
"Gớm, còn biết cảm ơn."
Anh đi ra ngoài, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng.
Tôi nhìn qua căn phòng. Căn phòng này nói chung khá đầy đủ tiện nghi. Phòng tắm, phòng vệ sinh đều ở trong phòng nên hoàn toàn không phải phụ thuộc vào ai cả. Diện tích bên trong cũng đủ để một người sống.
Tôi lấy trong balo mấy bộ quần áo mà tôi chuẩn bị nhét vào trong tủ quần áo.
Khoảng cách giữa nơi tôi sống và thành phố H không quá dài nên từ sáng sớm cho tới trưa là có thể tới rồi. Tôi nằm lên trên giường được anh tôi bọc cẩn thận. Mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.
Đây là nơi tôi sẽ sinh sống và cố gắng cải thiện bản thân trong 2 tháng tới. Sau đấy tôi sẽ phải trở về nhà bố mẹ để tiếp tục đi học.