Tôi lúc trước có nói rằng mình không sợ gì cả. Nhưng hiện tại người tôi cũng khá run, mồ hôi trong lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu toát ra. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên một sân khấu lớn. Nhưng sợ hãi không thể làm cho con người đi lên được, tôi phải đối mặt với nó. Tôi đã một lần sợ hãi, chùn bước, rồi thất bại. Tôi hiện tại có cơ hội làm lại, tại sao phải sợ.
Tôi từng bước bước lên sân khấu. Đứng vào một vị trí đã được đánh dấu từ trước.
[Chuẩn bị. Một, hai, ba, bắt đầu.] - Trong tai nghe của người quản lí kia phát cho tôi vang lên.
Nhạc vang lên, tôi cũng mặc kệ cảm giác hiện tại mà chìm vào điệu nhạc.
Lovely của Billie Eilish có lẽ như là một phần tự sự câu chuyện của tôi trước khi được làm lại từ đầu. Tôi thực sự bị mắc kẹt trong cái sự sợ hãi của bản thân, không dám tiến lên phía trước. Kết quả mà nó để lại cho tôi là một thân thể trống rỗng, không cảm thấy bản thân mình có ý nghĩa gì để sống tiếp nữa. Tôi sợ định kiến của người khác mà tự giam cầm bản thân vào một căn phòng kín. Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi nó bằng cách tự học những thứ mà tôi muốn nhưng chỉ trong im lặng. Và rồi sự im lặng đó đã nhấn chìm tôi trong sự cô đơn. Một mình tôi lạc lõng giữa những giấc mơ.
Phần đầu của bài hát là sự cố gắng muốn thoát ra khỏi sự cô đơn, lạc lõng. Nhưng không phải mọi thứ đều dễ dàng. Cuộc sống đôi khi không như chúng ta tưởng tượng. Ta cố gắng thoát ra, nhưng nó vẫn cứ nhấn chìm ta xuống, để ta vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tác giả cũng chia sẻ rằng, cô ấy cũng đã từng lâm vào tuyệt vọng, trầm cảm nhiều lần. Những người trầm cảm đâu phải chính bọn họ muốn. Họ cũng muốn như người khác, muốn thoát ra nhưng không thể.
-------------------------------------------------------------
Thought I found away
(Tưởng rằng tôi đã tìm được con đường)
Thought I found away out
(Tưởng rằng tôi đã tìm được một lối thoát)
But you never go away
(Nhưng những người đó đâu muốn buông tha)
So I guess I gotta stay now
(Giờ thì tôi đành ở lại)
------------------------------------------------------------
Đoạn thứ hai như một sự hi vọng để có thể thoát khỏi nó. Đó là sự cố gắng chiến thắng khỏi nỗi sợ hãi. Vậy nhưng chỉ nhận lại là sự vùng vẫy tới tuyệt vọng của bản thân. Cô ấy cố gắng hết mình, dù có tốn biết bao nhiêu thời gian để đối mặt với nó để thoát ra khỏi bóng tối tuyệt vọng. Nhưng thậm chí, nó khắc nghiệt tới mức không có một thứ gì đó bám víu để vượt qua sự cô đơn. Và trong câu hát cuối, cô ấy lại hoài nghi chính bản thân mình liệu có thể vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân?
-------------------------------------------------------------------------
Oh, I hope someday I'll make it out of here
(Mong một ngày nào đó tôi sẽ thoát khỏi nơi này)
Even if it takes all night or a hundred years
(Thậm chí có tốn cả đêm hay cả hàng trăm năm)
Need a place to hide, but I can't find one near
(Cần một nơi ẩn náu, nhưng tôi lại không thể tìm thấy)
Wanna feel alive, outside I can't fight my fear
(Muốn sống tiếp lại không thắng nổi nỗi sợ của bản thân)
---------------------------------------------------------------------------
Đoạn sau tôi cảm thấy rằng, có lẽ tác giả đã tìm được đường ra cho bản thân mình. Cô ấy coi việc cô đơn này như một trải nghiệm. Vì thế cô ấy mới nói rằng: "Cô đơn chẳng phải rất thú vị hay sao?". Để vượt qua được điều đó, thực sự vô cùng khó khăn. Đó chính là sự quyết tâm, nỗ lực hết mình của bản thân. Đó là một người phải có tâm hồn sắt đá, dẫu bản thân có nhỏ bé, mỏng manh thế nào. Cô ấy vượt qua mọi thứ, dù bản thân mình bị xé thành từng mảnh. Dù nói quá, nhưng nó như một hình ảnh chân thật trong nội tâm con người. Đó là sự đấu tranh, sự cổ vũ của chính bản thân mình. Đã vậy cô ấy còn đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân một mình. Bản thân mình phải tự đấu tranh, chịu những đau đớn về tâm hồn, để cuối cùng mới có thể quay trở về "nhà". Bởi lẽ cô có một trái tim mỏng manh nhưng lại có một tâm hồn sắt đá.
---------------------------------------------------------------------
Isn't it lovely, all alone?
(Cô đơn chẳng phải rất thú vị?)
Heart made of glass, my mind of stone
(Trái tim mỏng manh như thủy tinh, tâm hồn lại sắt đá)
Tear me to pieces, skin to bone
(Xé tôi thành từng mảnh, từ da thịt cho tới xương tủy)
Hello, welcome home
(Chào mừng trở về nhà)
------------------------------------------------------------------------
Tựa đề bài hát là "Lovely" chứ không phải "Lonely" như một phép tương phản. Tựa đề có vẻ như một bài hát vui vẻ, vậy nhưng sâu bên trong đó là "lonely".
Tôi lựa chọn bài hát này cũng như kể một câu chuyện của chính bản thân mình. Tôi biết tôi đã từng sợ hãi không dám đi tiếp. Tôi đã từng vô cùng hèn nhát mà chấp nhận từ bỏ. Từ đó, tôi hiểu nỗi cô đơn trong thâm tâm của chính bản thân mình. Cô đơn không phải đơn giản là không có người bên cạnh, mà đó là sự trống rỗng về tinh thần. Lạc lõng không biết mình đi đâu về đâu.
Tôi hát tới nốt cuối cùng. Bài này không sử dụng nhiều kĩ thuật thanh nhạc, nhưng nếu không hiểu cảm xúc của bài hát, nó cũng chỉ như là một vỏ cam rỗng ruột.
Tôi chìm đắm vào bài hát mà quên rằng bản thân mình đang trên sân khấu.
Tiếng nhạc chấm dứt, tôi ngừng lại khoảng vài giây để thoát khỏi ra cảm xúc ấy. Tôi nhìn lại về phía dưới sân khấu. Những khán giả đã đứng dậy vỗ tay, các huấn luyện viên cũng vậy. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã như đồng cảm với bản thân tôi. Xa xa tôi còn thấy một vài khán giả nữ đã khóc. Tôi biết âm nhạc là vậy, âm nhạc cũng giống như một câu chuyện ngắn, mà cảm xúc của người hát như một con thuyền. Nếu như cảm xúc không đúng, cũng giống như thay con thuyền buồm bằng con thuyền lớn lúc đi giữa hai địa điểm gần nhau. Mọi người sẽ thấy nói thật phi lí, mơ hồ mặc dù điểm đến đều giống nhau.
Tôi từng bước bước lên sân khấu. Đứng vào một vị trí đã được đánh dấu từ trước.
[Chuẩn bị. Một, hai, ba, bắt đầu.] - Trong tai nghe của người quản lí kia phát cho tôi vang lên.
Nhạc vang lên, tôi cũng mặc kệ cảm giác hiện tại mà chìm vào điệu nhạc.
Lovely của Billie Eilish có lẽ như là một phần tự sự câu chuyện của tôi trước khi được làm lại từ đầu. Tôi thực sự bị mắc kẹt trong cái sự sợ hãi của bản thân, không dám tiến lên phía trước. Kết quả mà nó để lại cho tôi là một thân thể trống rỗng, không cảm thấy bản thân mình có ý nghĩa gì để sống tiếp nữa. Tôi sợ định kiến của người khác mà tự giam cầm bản thân vào một căn phòng kín. Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi nó bằng cách tự học những thứ mà tôi muốn nhưng chỉ trong im lặng. Và rồi sự im lặng đó đã nhấn chìm tôi trong sự cô đơn. Một mình tôi lạc lõng giữa những giấc mơ.
Phần đầu của bài hát là sự cố gắng muốn thoát ra khỏi sự cô đơn, lạc lõng. Nhưng không phải mọi thứ đều dễ dàng. Cuộc sống đôi khi không như chúng ta tưởng tượng. Ta cố gắng thoát ra, nhưng nó vẫn cứ nhấn chìm ta xuống, để ta vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tác giả cũng chia sẻ rằng, cô ấy cũng đã từng lâm vào tuyệt vọng, trầm cảm nhiều lần. Những người trầm cảm đâu phải chính bọn họ muốn. Họ cũng muốn như người khác, muốn thoát ra nhưng không thể.
-------------------------------------------------------------
Thought I found away
(Tưởng rằng tôi đã tìm được con đường)
Thought I found away out
(Tưởng rằng tôi đã tìm được một lối thoát)
But you never go away
(Nhưng những người đó đâu muốn buông tha)
So I guess I gotta stay now
(Giờ thì tôi đành ở lại)
------------------------------------------------------------
Đoạn thứ hai như một sự hi vọng để có thể thoát khỏi nó. Đó là sự cố gắng chiến thắng khỏi nỗi sợ hãi. Vậy nhưng chỉ nhận lại là sự vùng vẫy tới tuyệt vọng của bản thân. Cô ấy cố gắng hết mình, dù có tốn biết bao nhiêu thời gian để đối mặt với nó để thoát ra khỏi bóng tối tuyệt vọng. Nhưng thậm chí, nó khắc nghiệt tới mức không có một thứ gì đó bám víu để vượt qua sự cô đơn. Và trong câu hát cuối, cô ấy lại hoài nghi chính bản thân mình liệu có thể vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân?
-------------------------------------------------------------------------
Oh, I hope someday I'll make it out of here
(Mong một ngày nào đó tôi sẽ thoát khỏi nơi này)
Even if it takes all night or a hundred years
(Thậm chí có tốn cả đêm hay cả hàng trăm năm)
Need a place to hide, but I can't find one near
(Cần một nơi ẩn náu, nhưng tôi lại không thể tìm thấy)
Wanna feel alive, outside I can't fight my fear
(Muốn sống tiếp lại không thắng nổi nỗi sợ của bản thân)
---------------------------------------------------------------------------
Đoạn sau tôi cảm thấy rằng, có lẽ tác giả đã tìm được đường ra cho bản thân mình. Cô ấy coi việc cô đơn này như một trải nghiệm. Vì thế cô ấy mới nói rằng: "Cô đơn chẳng phải rất thú vị hay sao?". Để vượt qua được điều đó, thực sự vô cùng khó khăn. Đó chính là sự quyết tâm, nỗ lực hết mình của bản thân. Đó là một người phải có tâm hồn sắt đá, dẫu bản thân có nhỏ bé, mỏng manh thế nào. Cô ấy vượt qua mọi thứ, dù bản thân mình bị xé thành từng mảnh. Dù nói quá, nhưng nó như một hình ảnh chân thật trong nội tâm con người. Đó là sự đấu tranh, sự cổ vũ của chính bản thân mình. Đã vậy cô ấy còn đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân một mình. Bản thân mình phải tự đấu tranh, chịu những đau đớn về tâm hồn, để cuối cùng mới có thể quay trở về "nhà". Bởi lẽ cô có một trái tim mỏng manh nhưng lại có một tâm hồn sắt đá.
---------------------------------------------------------------------
Isn't it lovely, all alone?
(Cô đơn chẳng phải rất thú vị?)
Heart made of glass, my mind of stone
(Trái tim mỏng manh như thủy tinh, tâm hồn lại sắt đá)
Tear me to pieces, skin to bone
(Xé tôi thành từng mảnh, từ da thịt cho tới xương tủy)
Hello, welcome home
(Chào mừng trở về nhà)
------------------------------------------------------------------------
Tựa đề bài hát là "Lovely" chứ không phải "Lonely" như một phép tương phản. Tựa đề có vẻ như một bài hát vui vẻ, vậy nhưng sâu bên trong đó là "lonely".
Tôi lựa chọn bài hát này cũng như kể một câu chuyện của chính bản thân mình. Tôi biết tôi đã từng sợ hãi không dám đi tiếp. Tôi đã từng vô cùng hèn nhát mà chấp nhận từ bỏ. Từ đó, tôi hiểu nỗi cô đơn trong thâm tâm của chính bản thân mình. Cô đơn không phải đơn giản là không có người bên cạnh, mà đó là sự trống rỗng về tinh thần. Lạc lõng không biết mình đi đâu về đâu.
Tôi hát tới nốt cuối cùng. Bài này không sử dụng nhiều kĩ thuật thanh nhạc, nhưng nếu không hiểu cảm xúc của bài hát, nó cũng chỉ như là một vỏ cam rỗng ruột.
Tôi chìm đắm vào bài hát mà quên rằng bản thân mình đang trên sân khấu.
Tiếng nhạc chấm dứt, tôi ngừng lại khoảng vài giây để thoát khỏi ra cảm xúc ấy. Tôi nhìn lại về phía dưới sân khấu. Những khán giả đã đứng dậy vỗ tay, các huấn luyện viên cũng vậy. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã như đồng cảm với bản thân tôi. Xa xa tôi còn thấy một vài khán giả nữ đã khóc. Tôi biết âm nhạc là vậy, âm nhạc cũng giống như một câu chuyện ngắn, mà cảm xúc của người hát như một con thuyền. Nếu như cảm xúc không đúng, cũng giống như thay con thuyền buồm bằng con thuyền lớn lúc đi giữa hai địa điểm gần nhau. Mọi người sẽ thấy nói thật phi lí, mơ hồ mặc dù điểm đến đều giống nhau.