Tôi nghĩ sau khi trải nghiệm, chắc chắn cậu sẽ nhóc ấy sẽ quay trở về âm nhạc. Bởi lẽ nhóc ấy rất yêu âm nhạc, chỉ là lâu lâu cứ đứng yên một chỗ sẽ gây ra sự chán nản mà thôi.
Tuy vậy nhưng tôi vẫn rất vui, nhóc thì về kĩ thuật vô cùng giỏi, tôi thì vẫn còn thiếu một số thứ, nên lâu lâu nhóc lại gợi ý cho tôi thêm một số kĩ thuật vào. Albert còn chỉ dạy tôi vô cùng tận tình như một giáo viên lâu năm thực thụ. Vì thế mà tôi càng cảm thấy mình cải thiện hơn.
Tôi phụ trách phần bè, nhưng Huân Bất Đồ lại không tập với tôi nên tôi cũng chẳng biết như thế nào. Tôi nói Albert hát kiểu bình thường nhất có thể, miễn cưỡng tôi có thể thử bè một chút. Nói chung khi đó, có lẽ tôi sẽ phải tự thân vận động, tự nghĩ ra cách bè nào phù hợp với hắn, nếu hắn cứ tiếp tục cư xử như thế.
Sau đó, Albert giữ đúng lời hứa mà dạy thêm cho tôi về thanh nhạc. Albert dạy rất kĩ, nhưng do có nền sẵn nên tôi học rất nhanh. Tôi nghĩ sau 1 tuần học liên tục, tôi có thể hát ngang cơ về mặt kĩ thuật với Albert.
Tới buổi tối, tôi định đi ngủ sớm thì 'người bạn cùng phòng' của tôi vẫn không chịu đi ngủ. Người bạn đó cố tình phá luật lệ ban đầu được đặt ra: hắn ta mở loa ngoài rất lớn khi chơi game, bật hết điện có thể có trong phòng, lâu lâu lại đạp vào giường khiến tôi không thể nào mà ngủ nổi. Ngày đầu tiên, hắn vẫn bình thường, nhưng cho tới ngày hôm nay thì như cắn phải thuốc mà hành xử như một thằng khốn nạn chống đối xã hội.
Tôi nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao thì hắn cũng phải đi ngủ. Đến khoảng nửa đêm hắn mới chịu đi ngủ, còn tiện miệng mà nói câu 'Chúc ngủ ngon'.
Tới ngày hôm sau, tôi vẫn không thấy Huân Bất Đồ đâu. Tôi không biết hắn làm như vậy để làm gì. Đây là một cuộc thi lớn chứ không phải là nhỏ gì mà hắn cứ cư xử như trẻ con, hiện tại hắn đã 17 tuổi rồi chứ chẳng phải nhỏ bé gì. Tôi tập ở đó hết buổi sáng, đa phần là tôi luyện lại mấy kĩ năng thanh nhạc mà chị Mẫn dạy tôi, cùng với một số ít mà Albert dạy tôi nữa. Tôi có hơi mắc vệ sinh nên có đi ra ngoài để đi. Tôi đi về phòng của mình, đi tới trước cửa vệ sinh, tôi thấy 'người bạn cùng phòng' của tôi đang đứng ở đó. Tôi cũng không phòng bị gì mà đi vào trong. Lúc tôi đang đứng để rửa tay thì tên đó không biết vô tình hay cố ý mà làm đổ một xô nước lên người tôi, làm ướt hết quần áo trên người. Chiếc xô rơi xuống kêu lên tiếng cộc cộc.
"Ôi, tôi xin lỗi cậu. Tôi đang định lau nhà nhưng mà va phải cậu. Thực sự thực sự xin lỗi."
"..."
Tôi không nói gì, việc làm của hắn có thể nói là cố ý, nhưng tôi vẫn muốn một chứng cứ xác thực hơn.
Thấy tôi không trả lời, 'người bạn cùng phòng' kia, lùi lại rồi che mũi.
"A nha, tôi quên mất không nói với cậu là nước này vừa mới lau nhà xong. Cậu nhanh đi tắm đi, không thì ghẻ lở, hắc lào gì tôi không biết đâu."
"..."
Thấy tôi không có phản ứng gì, hắn ta 'hừ' một tiếng rồi đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa cái sầm một cái. Tôi biết tôi phải hành động ngay bây giờ, nhẫn nhịn vậy là đủ rồi. Con người phải có giới hạn của mình, tôi thì đã vượt qua giới hạn từ lâu lắm rồi. Tôi không hiểu lí do gì mà hắn ta lại phát điên như vậy, cứ cố tình làm ra ấy hành động làm phiền và chọc tức tôi. Như vậy, được rồi, tôi muốn bọn họ nếm thử cảm giác trả thủ mềm mại của tôi.
Tuy vậy nhưng tôi vẫn rất vui, nhóc thì về kĩ thuật vô cùng giỏi, tôi thì vẫn còn thiếu một số thứ, nên lâu lâu nhóc lại gợi ý cho tôi thêm một số kĩ thuật vào. Albert còn chỉ dạy tôi vô cùng tận tình như một giáo viên lâu năm thực thụ. Vì thế mà tôi càng cảm thấy mình cải thiện hơn.
Tôi phụ trách phần bè, nhưng Huân Bất Đồ lại không tập với tôi nên tôi cũng chẳng biết như thế nào. Tôi nói Albert hát kiểu bình thường nhất có thể, miễn cưỡng tôi có thể thử bè một chút. Nói chung khi đó, có lẽ tôi sẽ phải tự thân vận động, tự nghĩ ra cách bè nào phù hợp với hắn, nếu hắn cứ tiếp tục cư xử như thế.
Sau đó, Albert giữ đúng lời hứa mà dạy thêm cho tôi về thanh nhạc. Albert dạy rất kĩ, nhưng do có nền sẵn nên tôi học rất nhanh. Tôi nghĩ sau 1 tuần học liên tục, tôi có thể hát ngang cơ về mặt kĩ thuật với Albert.
Tới buổi tối, tôi định đi ngủ sớm thì 'người bạn cùng phòng' của tôi vẫn không chịu đi ngủ. Người bạn đó cố tình phá luật lệ ban đầu được đặt ra: hắn ta mở loa ngoài rất lớn khi chơi game, bật hết điện có thể có trong phòng, lâu lâu lại đạp vào giường khiến tôi không thể nào mà ngủ nổi. Ngày đầu tiên, hắn vẫn bình thường, nhưng cho tới ngày hôm nay thì như cắn phải thuốc mà hành xử như một thằng khốn nạn chống đối xã hội.
Tôi nhẫn nhịn chịu đựng, dù sao thì hắn cũng phải đi ngủ. Đến khoảng nửa đêm hắn mới chịu đi ngủ, còn tiện miệng mà nói câu 'Chúc ngủ ngon'.
Tới ngày hôm sau, tôi vẫn không thấy Huân Bất Đồ đâu. Tôi không biết hắn làm như vậy để làm gì. Đây là một cuộc thi lớn chứ không phải là nhỏ gì mà hắn cứ cư xử như trẻ con, hiện tại hắn đã 17 tuổi rồi chứ chẳng phải nhỏ bé gì. Tôi tập ở đó hết buổi sáng, đa phần là tôi luyện lại mấy kĩ năng thanh nhạc mà chị Mẫn dạy tôi, cùng với một số ít mà Albert dạy tôi nữa. Tôi có hơi mắc vệ sinh nên có đi ra ngoài để đi. Tôi đi về phòng của mình, đi tới trước cửa vệ sinh, tôi thấy 'người bạn cùng phòng' của tôi đang đứng ở đó. Tôi cũng không phòng bị gì mà đi vào trong. Lúc tôi đang đứng để rửa tay thì tên đó không biết vô tình hay cố ý mà làm đổ một xô nước lên người tôi, làm ướt hết quần áo trên người. Chiếc xô rơi xuống kêu lên tiếng cộc cộc.
"Ôi, tôi xin lỗi cậu. Tôi đang định lau nhà nhưng mà va phải cậu. Thực sự thực sự xin lỗi."
"..."
Tôi không nói gì, việc làm của hắn có thể nói là cố ý, nhưng tôi vẫn muốn một chứng cứ xác thực hơn.
Thấy tôi không trả lời, 'người bạn cùng phòng' kia, lùi lại rồi che mũi.
"A nha, tôi quên mất không nói với cậu là nước này vừa mới lau nhà xong. Cậu nhanh đi tắm đi, không thì ghẻ lở, hắc lào gì tôi không biết đâu."
"..."
Thấy tôi không có phản ứng gì, hắn ta 'hừ' một tiếng rồi đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa cái sầm một cái. Tôi biết tôi phải hành động ngay bây giờ, nhẫn nhịn vậy là đủ rồi. Con người phải có giới hạn của mình, tôi thì đã vượt qua giới hạn từ lâu lắm rồi. Tôi không hiểu lí do gì mà hắn ta lại phát điên như vậy, cứ cố tình làm ra ấy hành động làm phiền và chọc tức tôi. Như vậy, được rồi, tôi muốn bọn họ nếm thử cảm giác trả thủ mềm mại của tôi.