Bấy giờ tôi mới thấy rằng cả bốn vị huấn luyện viên đã chọn tôi. Tôi không biết cảm xúc khi này của mình là gì, tôi chỉ cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân. Tôi thấy con đường tôi chọn là đúng. Nếu có bị xé xác thành từng mảnh tôi vẫn sẽ đi tiếp, nếu có người chê trách, áp đặt định kiến lên tôi, tôi cũng sẽ mặc kệ.
Người ta cũng nói, nghệ sĩ là biểu tượng của sự tự do. Tôi thấy điều đó là đúng.
"Tôi không biết nói gì nữa. Bài hát mà em hát làm tôi rất xúc động. Tôi tự hỏi rằng bản thân em liệu có phải đã trải qua thứ gì đó vô cùng kinh khủng hay không." - Một nam ca sĩ tên Hứa Vĩ đứng dậy rồi đi về phía tôi. Chú ấy ôm tôi một cái rồi đi về.
Tôi cúi đầu chào mọi người, sau đó mới bắt đầu nói.
"Em chọn bài hát này vì em thấy chính bản thân mình trong đó. Em từng có một giấc mơ, nhưng khi nói với mọi người xung quanh, bọn họ đều chỉ nói em không thể làm được, rồi em sẽ không có khả năng thành công. Em với giấc mơ đó như hai dòng kẻ song song, không thể tới được với nhau. Trong suốt những ngày tháng đó, em cảm thấy mình thực cô đơn. Cô đơn vì bản thân mình lại có một giấc mơ mà không ai thấy là đúng. Nhưng bản thân em lại vô cùng may mắn khi có một số người ủng hộ em, trong đó có anh trai của em. Sau khi tới thành phố này, em gặp được họ, họ sẽ không nói với em rằng em không thể, họ ủng hộ em bước tiếp, họ nói em có tài năng, có năng khiếu. Và vì thế em mới có thể đứng đây, hát lên tiếng lòng của mình. Em đã từng sợ hãi rằng bản thân có nên vượt qua mọi định kiến để với tới ước mơ hay không. Thời gian qua, em đã thấy rằng em đã chọn đúng. Có lẽ vẫn còn khó khăn đợi em phía trước nhưng em cũng sẽ giống như tác giả, dù có xương tan, thịt nát,, đau đỡn tới cỡ nào nhưng em vẫn sẽ tiến về phía trước mà không từ bỏ."
Tôi nói hết những gì trong đầu tôi nghĩ ra. Tôi không biết mình có nói linh tinh gì không, nhưng những lời tôi nói như đang phun trào ra vậy. Có lẽ cũng chính giai điệu kia đã cộng hưởng cảm xúc trong tôi, khiến tôi bùng nổ mà phát tiết tiếng lòng mình.
Tôi biết mình phải mạnh mẽ hơn nữa, để không phí phạm cơ hội hiếm có này của mình. Dù đây có là giấc mơ, có lẽ tôi cũng sẽ dùng hết cách để níu kéo nó.
Tôi nói xong, không gian chìm vào trong im lặng.
Có lẽ với một đứa trẻ 14, 15 tuổi không thể nói ra lời này. Nhưng tôi không muốn ngụy trang bản thân mình, đời trước tôi đã làm đủ rồi.
"Cô không biết em đã trải qua như vậy." - Huấn luyện viên Tịnh Kì nói - "Cô cũng từng là một sinh viên khoa kinh tế, nhưng cô yêu thích âm nhạc. Bố mẹ cô cũng không cho cô theo một nghề bấp bênh như ca sĩ này. Nhưng cô đã nỗ lực vừa học đại học, vừa kiếm tiền để có thể theo học một lớp thanh nhạc. May thay mọi sự cố gắng của cô đã thành công. Và cô đã đứng đây như thế. Cô nghĩ chúng ta đều có điểm chung. Nếu em chọn cô, cô nghĩ có thể tìm cho em một con đường tắt để tới được điều em ước muốn."
Nghe thấy vậy, Hứa Vĩ liền nói:
"Mặc dù tôi không giống như Tịnh Kì nhưng tôi nghĩ không có cái gì gọi là đường tắt cả, thành công là cả một quá trình dài, cần phải nỗ lực cố gắng mới có được thành quả mà mình muốn. Tôi có gia đình theo nghệ thuật, nhưng tôi biết em thiếu gì, cần gì. Vậy nên hãy về với đội của tôi."
Có vẻ như Mĩ Lâm không thể tìm được một lời nói nào nên cô khá im lặng. Tới lượt cô, cô chỉ nói rằng:
"Cô không nghĩ bản thân mình có thể khiến em vươn xa hơn, nhưng cô bấm nút chọn này như một lời cổ vũ của cô dành cho em. Theo cô thấy, trong 3 vị huấn luyện viên bên cạnh cô, huấn luyện viên Harry Lewis là phù hợp với em nhất. Thầy ấy là một người có rất nhiều kinh nghiệm trong ca hát, kĩ thuật thanh nhạc cũng ở trong những tốp đầu trên thế giới. Đây là suy nghĩ của cô, lựa chọn là do em."
Sau đó, Harry Lewis - một huấn luyện viên người nước ngoài nói.
{Mặc dù tôi không hiểu những gì mà em nói, nhưng tôi cảm thấy những gì mà em đã trải qua. Tôi nghĩ phần nào mình cũng hiểu cảm xúc đó của em. Hiện tại, em có lẽ đã vượt qua mọi chông gai trong quá khứ, vì thế tôi nghĩ em sẽ cần một người có kinh nghiệm và kĩ năng tốt để cho em những gì em cần trong tương lai. Tôi không biết em sẽ về đội của ai, nhưng tôi nghĩ em sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân của chương trình năm nay.} [Bằng tiếng Anh]
Harry Lewis là một người nước A. Chú thành công khá muộn, khi thành công cũng đã sang đầu 30. Tôi biết được điều đó thông qua những bài hát tự làm tự hát của chú. Chú không có một ai ủng hộ. Tiền bạc cũng túng thiếu, nhưng chú vừa làm thêm, vừa viết nhạc. Mọi sự vất vả đó đã tạo nên sự thành công hiện tại của chú.
So với những con người thành công trước mắt tôi, tôi nghĩ trước đây tôi như một con rùa rụt cổ. 26 tuổi - dù không muộn, nhưng cũng không sớm - tôi mới nhận ra rằng bản thân mình cần gì. Tôi nghĩ nếu không có tấm vé ấy, tôi vẫn sẽ cố gắng theo đuổi giấc mơ như hiện tại.
Tôi không còn cô đơn nữa, giờ tôi có bạn bè, anh trai ủng hộ tôi.
Trước khi tới đây, tôi đã có dự tính trong đầu của mình. Harry Lewis là một người rất xuất sắc trong kĩ thuật thanh nhạc. Ngoài ra chú ấy có cái chất rất giống tôi, nên tôi cũng muốn về đội của chú ấy.
"Cháu chọn chú Harray Lewis ạ."
Harry Lewis có vẻ như nghe thấy tên mình, liền rất vui vẻ mà lên trên sân khấu. Chú ôm tôi một cái, rồi nói:
{Thầy sẽ giúp em trở thành quán quân của cuộc thi này.}
Sau đó, tôi được ra hiệu để lui về sau cánh gà để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo.
Khi đi ra ngoài cánh gà, tôi đã thấy anh tôi đứng đấy rồi.
Hình như anh tôi khóc, tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ thấy mắt anh đỏ và sưng lên. Anh chạy nhanh tới chỗ tôi, rồi ôm chầm lấy tôi.
Anh ôm một lúc lâu mà không nói gì cả. Tôi chỉ thấy người anh đang run lên nhè nhẹ, có vẻ như anh đang cảm thấy xúc động.
"Sao thế, anh trai em sao lại mít ướt thế này."
Anh tôi ôm một chút nữa rồi buông tôi ra. Anh chỉ nói.
"Em đói chưa, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Lúc tôi đi ra, tôi thấy hàng trăm con mắt rọi vào người tôi. Trong phòng chờ cũng có ti vi, cũng chỉ là một góc quay giống như trong phòng ghi lại cảm xúc của người thân vậy.
"Sao bọn họ lại nhìn em dữ thế." - Tôi kéo áo anh hỏi.
"Em biết rồi còn gì. Bọn họ ghen tị với em đấy."
Anh tôi không hỏi tôi gì về tiết mục vừa rồi của tôi.
Tôi nghĩ bản thân mình không bằng nhiều người, nhưng có vẻ như trong mắt của những đứa trẻ kia và phụ huynh của chúng , tôi rất giỏi. Mỗi người có một tiêu chuẩn riêng, đối với tôi, tôi vẫn phải học thêm nữa.
Người ta cũng nói, nghệ sĩ là biểu tượng của sự tự do. Tôi thấy điều đó là đúng.
"Tôi không biết nói gì nữa. Bài hát mà em hát làm tôi rất xúc động. Tôi tự hỏi rằng bản thân em liệu có phải đã trải qua thứ gì đó vô cùng kinh khủng hay không." - Một nam ca sĩ tên Hứa Vĩ đứng dậy rồi đi về phía tôi. Chú ấy ôm tôi một cái rồi đi về.
Tôi cúi đầu chào mọi người, sau đó mới bắt đầu nói.
"Em chọn bài hát này vì em thấy chính bản thân mình trong đó. Em từng có một giấc mơ, nhưng khi nói với mọi người xung quanh, bọn họ đều chỉ nói em không thể làm được, rồi em sẽ không có khả năng thành công. Em với giấc mơ đó như hai dòng kẻ song song, không thể tới được với nhau. Trong suốt những ngày tháng đó, em cảm thấy mình thực cô đơn. Cô đơn vì bản thân mình lại có một giấc mơ mà không ai thấy là đúng. Nhưng bản thân em lại vô cùng may mắn khi có một số người ủng hộ em, trong đó có anh trai của em. Sau khi tới thành phố này, em gặp được họ, họ sẽ không nói với em rằng em không thể, họ ủng hộ em bước tiếp, họ nói em có tài năng, có năng khiếu. Và vì thế em mới có thể đứng đây, hát lên tiếng lòng của mình. Em đã từng sợ hãi rằng bản thân có nên vượt qua mọi định kiến để với tới ước mơ hay không. Thời gian qua, em đã thấy rằng em đã chọn đúng. Có lẽ vẫn còn khó khăn đợi em phía trước nhưng em cũng sẽ giống như tác giả, dù có xương tan, thịt nát,, đau đỡn tới cỡ nào nhưng em vẫn sẽ tiến về phía trước mà không từ bỏ."
Tôi nói hết những gì trong đầu tôi nghĩ ra. Tôi không biết mình có nói linh tinh gì không, nhưng những lời tôi nói như đang phun trào ra vậy. Có lẽ cũng chính giai điệu kia đã cộng hưởng cảm xúc trong tôi, khiến tôi bùng nổ mà phát tiết tiếng lòng mình.
Tôi biết mình phải mạnh mẽ hơn nữa, để không phí phạm cơ hội hiếm có này của mình. Dù đây có là giấc mơ, có lẽ tôi cũng sẽ dùng hết cách để níu kéo nó.
Tôi nói xong, không gian chìm vào trong im lặng.
Có lẽ với một đứa trẻ 14, 15 tuổi không thể nói ra lời này. Nhưng tôi không muốn ngụy trang bản thân mình, đời trước tôi đã làm đủ rồi.
"Cô không biết em đã trải qua như vậy." - Huấn luyện viên Tịnh Kì nói - "Cô cũng từng là một sinh viên khoa kinh tế, nhưng cô yêu thích âm nhạc. Bố mẹ cô cũng không cho cô theo một nghề bấp bênh như ca sĩ này. Nhưng cô đã nỗ lực vừa học đại học, vừa kiếm tiền để có thể theo học một lớp thanh nhạc. May thay mọi sự cố gắng của cô đã thành công. Và cô đã đứng đây như thế. Cô nghĩ chúng ta đều có điểm chung. Nếu em chọn cô, cô nghĩ có thể tìm cho em một con đường tắt để tới được điều em ước muốn."
Nghe thấy vậy, Hứa Vĩ liền nói:
"Mặc dù tôi không giống như Tịnh Kì nhưng tôi nghĩ không có cái gì gọi là đường tắt cả, thành công là cả một quá trình dài, cần phải nỗ lực cố gắng mới có được thành quả mà mình muốn. Tôi có gia đình theo nghệ thuật, nhưng tôi biết em thiếu gì, cần gì. Vậy nên hãy về với đội của tôi."
Có vẻ như Mĩ Lâm không thể tìm được một lời nói nào nên cô khá im lặng. Tới lượt cô, cô chỉ nói rằng:
"Cô không nghĩ bản thân mình có thể khiến em vươn xa hơn, nhưng cô bấm nút chọn này như một lời cổ vũ của cô dành cho em. Theo cô thấy, trong 3 vị huấn luyện viên bên cạnh cô, huấn luyện viên Harry Lewis là phù hợp với em nhất. Thầy ấy là một người có rất nhiều kinh nghiệm trong ca hát, kĩ thuật thanh nhạc cũng ở trong những tốp đầu trên thế giới. Đây là suy nghĩ của cô, lựa chọn là do em."
Sau đó, Harry Lewis - một huấn luyện viên người nước ngoài nói.
{Mặc dù tôi không hiểu những gì mà em nói, nhưng tôi cảm thấy những gì mà em đã trải qua. Tôi nghĩ phần nào mình cũng hiểu cảm xúc đó của em. Hiện tại, em có lẽ đã vượt qua mọi chông gai trong quá khứ, vì thế tôi nghĩ em sẽ cần một người có kinh nghiệm và kĩ năng tốt để cho em những gì em cần trong tương lai. Tôi không biết em sẽ về đội của ai, nhưng tôi nghĩ em sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân của chương trình năm nay.} [Bằng tiếng Anh]
Harry Lewis là một người nước A. Chú thành công khá muộn, khi thành công cũng đã sang đầu 30. Tôi biết được điều đó thông qua những bài hát tự làm tự hát của chú. Chú không có một ai ủng hộ. Tiền bạc cũng túng thiếu, nhưng chú vừa làm thêm, vừa viết nhạc. Mọi sự vất vả đó đã tạo nên sự thành công hiện tại của chú.
So với những con người thành công trước mắt tôi, tôi nghĩ trước đây tôi như một con rùa rụt cổ. 26 tuổi - dù không muộn, nhưng cũng không sớm - tôi mới nhận ra rằng bản thân mình cần gì. Tôi nghĩ nếu không có tấm vé ấy, tôi vẫn sẽ cố gắng theo đuổi giấc mơ như hiện tại.
Tôi không còn cô đơn nữa, giờ tôi có bạn bè, anh trai ủng hộ tôi.
Trước khi tới đây, tôi đã có dự tính trong đầu của mình. Harry Lewis là một người rất xuất sắc trong kĩ thuật thanh nhạc. Ngoài ra chú ấy có cái chất rất giống tôi, nên tôi cũng muốn về đội của chú ấy.
"Cháu chọn chú Harray Lewis ạ."
Harry Lewis có vẻ như nghe thấy tên mình, liền rất vui vẻ mà lên trên sân khấu. Chú ôm tôi một cái, rồi nói:
{Thầy sẽ giúp em trở thành quán quân của cuộc thi này.}
Sau đó, tôi được ra hiệu để lui về sau cánh gà để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo.
Khi đi ra ngoài cánh gà, tôi đã thấy anh tôi đứng đấy rồi.
Hình như anh tôi khóc, tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ thấy mắt anh đỏ và sưng lên. Anh chạy nhanh tới chỗ tôi, rồi ôm chầm lấy tôi.
Anh ôm một lúc lâu mà không nói gì cả. Tôi chỉ thấy người anh đang run lên nhè nhẹ, có vẻ như anh đang cảm thấy xúc động.
"Sao thế, anh trai em sao lại mít ướt thế này."
Anh tôi ôm một chút nữa rồi buông tôi ra. Anh chỉ nói.
"Em đói chưa, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Lúc tôi đi ra, tôi thấy hàng trăm con mắt rọi vào người tôi. Trong phòng chờ cũng có ti vi, cũng chỉ là một góc quay giống như trong phòng ghi lại cảm xúc của người thân vậy.
"Sao bọn họ lại nhìn em dữ thế." - Tôi kéo áo anh hỏi.
"Em biết rồi còn gì. Bọn họ ghen tị với em đấy."
Anh tôi không hỏi tôi gì về tiết mục vừa rồi của tôi.
Tôi nghĩ bản thân mình không bằng nhiều người, nhưng có vẻ như trong mắt của những đứa trẻ kia và phụ huynh của chúng , tôi rất giỏi. Mỗi người có một tiêu chuẩn riêng, đối với tôi, tôi vẫn phải học thêm nữa.