Tiếp theo, bọn tôi sẽ bốc thăm xem phần trình diễn của ai trước. Biểu diễn càng cuối cùng càng có nhiều rủi ro hơn nên ai cũng muốn diễn trước.
Tôi may mắn bốc được vị trí ở giữa, số 3.
Chúng tôi đi vào cánh gà để chuẩn bị cho phần thi của mình.
Trong thời gian chúng tôi chuẩn bị cho buổi diễn thì chương trình đã mời một số người để cho khán giả không bị mất hứng đợi. Khi chúng tôi đứng trên sân khấu, bọn tôi mặc những bộ quần áo khá giống nhau để không tiết lộ gì nhiều cho phần thi của mình.
Tôi trang điểm lại một lần nữa. Do là con trai nên cũng không cần phải làm quá nhiều thứ. Chị trang điểm cũng chỉ tô cho tôi thêm tí son, chỉnh lại đầu tóc của tôi. Vậy thôi cũng không có gì nhiều, hỏi chị thì chị nói tôi đẹp sẵn rồi sợ thêm vào khiến tôi mất đi vẻ đẹp trong sáng của tuổi trẻ. Chị nói vậy tôi nghe cũng đúng.
Tôi mặc bộ quần áo mà chương trình chuẩn bị cho tôi. Mặc dù chỉ là tổ chương trình nhưng thực sự dịch vụ mà họ cung cấp rất tốt. Họ biết cân nhắc và chọn lọc xem trang phục biểu diễn có phù hợp không.
Tôi ở trong phòng chờ với một người nữa. Đây là cô gái biểu diễn thứ 4.
Tôi thấy cô ấy khá là run và lo lắng về phần thi của mình. Hình như cô ấy cũng là người thứ 6 được gọi tên.
Tôi tới gần và bắt chuyện với cô ấy.
"Cậu có làm sao không?" - Tôi ngồi cạnh cô ấy nhưng cách một khoảng cách.
"Tôi hơi sợ mình làm không được tốt. Đây là truyền hình trực tiếp đấy." - Cô ấy không nhìn tôi mà nói.
"Cậu cứ nghĩ là họ ghi hình bình thường thôi, với lại đây không phải là cơ hội để cậu thể hiện cho cả nước thấy cậu giỏi thế nào hay sao, cậu phải thật tự tin chứ."
"Nhưng mà, tôi chỉ đứng thứ 6 thôi." - Cô ấy cúi mặt xuống nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
"Cậu đừng sợ, tôi nói với cậu một chuyện nhé." - Sau đó tôi đè thấp âm thanh xuống. - "Cậu rất giỏi nên người ta mới để cậu cuối cùng đấy. Cậu không thấy những người giỏi thường được đặt ở màn trình diễn cuối cùng à."
"Cậu nói thật không." - Cô gái nghe tôi nói, mặt cũng bớt vẻ lo lắng kia đi.
"Cậu thử suy nghĩ xem."
"Đúng thật là vậy. Nhưng tôi..."
"Cậu phải tin vào bản thân mình chứ."
Tôi thấy cô ấy cũng bớt đi lo lắng, hỏi tôi nhiều chuyện tới phần trình diễn của tôi. Tôi chỉ nói không trọng tâm lắm mà thôi. Tôi cũng không muốn gây ấn tượng kiểu tôi mang một bài hát mới lên để chọi với các cậu đấy được.
Tên của tôi vang lên trong loa của phòng chờ. Tôi tạm biết cô ấy rồi đi ra bên ngoài.
Tôi đứng bên ngoài đợi, ở đó có rất nhiều người đã đứng đó. Một trong số họ lo liệu những sự cố hi hữu trên sân khấu, một người lo liệu phần trang phục của tôi còn lại gần như là vũ công trong phần trình diễn của tôi. Ngoài ra còn có cả hai MC đứng ở đây nữa.
Chúng tôi nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian đợi đó.
Tiếng nhạc kết thúc. Tôi thấy cô gái trên sân khấu cúi nhẹ đầu cảm ơn khán giả. Hai MC lại đi lên trên sân khấu phỏng vấn một chút về cảm nghĩ của cô ấy về bài hát và hỏi ý kiến của các huấn luyện viên cùng khách mời.
Khoảng 7 - 8 phút sau thì tới phần trình diễn của tôi.
Nam MC giới thiệu phần trình diễn của tôi.
"Bạn đã có bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống bao giờ chưa? Hạ Vũ cô nghĩ sao về vấn đề này." - Nam MC hỏi. (Hạ Vũ: tên nữ MC)
"Mỗi lần tôi cảm thấy mệt mỏi tôi sẽ ngủ một giấc ngủ thật ngon, sau đó tìm một việc gì đó tôi cảm thấy thật thoải mái và tiếp tục cố gắng hơn nữa để có thể đạt được điều tôi muốn."
"Và màn trình diễn sau đây của Cố Cao Lãng sẽ mang tới cho các bạn những cảm xúc ấy, mời các bạn thưởng thức."
Đèn sân khấu vụt tắt, tôi cùng các vũ công đứng trên sân khấu. Tôi đứng giữa sân khấu nhìn xuống không gian phía dưới. Tôi thấy mọi thứ thật đẹp.
Một số khán giả mang mảng tên của tôi, ảnh của tôi và cả những lời chúc tốt đẹp tới tôi. Những người khác thì mang những lightstick tới để cổ vũ cho mọi người.
Đèn sân khấu sáng lên, giọng nói của tôi bắt đâu phát ra.
"Tôi, một con người mệt mỏi với chính bản thân mình. Tại sao ư?" - Ánh đèn chiếu về phía tôi, camera cũng quay về phía mặt của tôi. Hai bàn tay tôi nắm vào nhau rồi đưa lên ngực mình. Khuôn mặt tôi thể hiện rõ sự mệt mỏi.
"Tôi đã từ bỏ một giấc mơ của tôi, một giấc mơ tôi ngày ngày đêm đêm đều nhớ tới nó khiến nó in sâu vào trong trái tim của chính bản thân mình. Nhưng, chỉ vì một sự cố mà tôi đã bỏ cuộc." - Tôi chạy về phía trước, những bàn tay từ những vũ công kéo tôi về phía sau. Tôi chạy hết sức mình, mặt viết lên sự tuyệt vọng của bản thân. Đôi mắt tôi ửng đỏ, khóe mắt đã ẩn một vài giỏi nước mắt.
Tôi không dùng chính hoàn cảnh trước kia của bản thân mình để kể câu chuyện này, mà muốn dùng một hoàn cảnh của người khác để nói chung về số phận của bọn tôi.
"Đáng ra mọi chuyện có thể được viết tiếp, thế nhưng cậu ấy đã lựa chọn từ bỏ. Còn người bạn của cậu ấy thì sao." - Ánh đèn tắt đi, tôi cũng nhanh chóng đi vào đội hình đã chuẩn bị từ trước.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Cả sân khấu bừng sáng cả lên, tôi từ từ đi từ phía sau ra bên ngoài, rồi làm một vài động tác để phối hợp với các vũ công.
-----------------------------
--------------------------------
Bài hát này không viết cho riêng tôi nhưng có thể nói đây cũng là một phần câu chuyện của chính bản thân tôi. Trong cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và thử thách, chúng ta buộc phải vượt qua nó mà không bỏ cuộc. Nếu bỏ cuộc đồng nghĩa với thất bại, để cho hoàn cảnh đưa đẩy bản thân chúng ta. Một khi chúng ta không nắm được quyền chủ đồng của cuộc đời mình, vậy điều gì sẽ xảy ra phía trước. Vậy nên hãy tiến lên phía trước mặc kệ cho bão bùng, sóng gió. Bởi lẽ, một khi phó mặc như vậy chúng ta chắc chắn sẽ hối hấn vì sao mình lại không cố gắng hơn.
Phần mở đầu này của bài hát thực sự rất bùng nổ và mạnh mẽ cùng với sự kết hợp của nhiều loại nhạc cụ hiện đại khác nhau: trống, guitar điện,... khiến cho chính cả bản thân tôi cảm thấy bị tác động mạnh tới chính mình.
-------------------------------------
"Thế giới xung quanh, lắm chông gai và khó khăn
Nhưng đừng sợ hãi, ta đã sẵn sàng đối mặt
Dẫu hoàn cảnh gian nan, ta sẽ vượt qua
Vươn lên, bay cao, như ánh sao lấp lánh"
--------------------------------------------
Thế giới này thật sự không màu hồng và đẹp đẽ trong những câu chuyện cổ tích của những đứa bé: không phải chỉ cần chăm chỉ như Cô chúa lọ lem là sẽ được hoàng tử cưới về làm vợ, không phải chỉ cần hiền lành, nhẹ dạ như Bạch Tuyết là có thể được hoàng tử hôn khiến cô ấy có thể tỉnh dậy và sống hạnh phúc sau này. Không phải thế giới đẹp đẽ như vậy, chỉ cần sống thụ động không cần làm gì là có thành quả. Vì thế mà chúng ta phải cố gắng hết mình không ngừng nghỉ, đừng sợ hãi mà đối mặt với nó. Hãy thật tự tin và hi vọng vào tương lai và bản thân mình, nhắn nhủ với bản thân rằng có thể làm được. Bởi một khi chúng ta vượt qua đó, điều chờ đợi trước mắt ta là một cuộc sống màu hồng mà chúng ta hằng mong muốn.
Sau những sự mạnh mẽ ấy là sự dịu nhẹ hơn của opera. Tiếng nhạc vang lên đầy sự tươi sáng và lạc quan như muốn nói với khán giả rằng: đừng sợ, hãy cố lên và đừng bỏ cuộc. Tiếng piano và guitar hòa hợp vào nhau tạo lên một cảm giác thật mới lạ.
---------------------------------------------------
"Và khi tối tăm trái tim chìm sâu
Hãy tìm ánh sáng, đừng bao giờ từ bỏ
Vượt qua ngọn sóng, vượt qua bão bùng, ta sẽ bay cao
Nỗ lực mãi mãi, bên nhau không xa"
--------------------------------------------
Chúng ta sẽ có lúc mệt mỏi trong con đường chinh phục. Vậy nhưng đừng ngủ dài mà hãy đứng dậy khi có thể tiếp tục. Không phải mọi khó khăn nào cũng là bóng tối mịt mù, không phải thử thách nào cũng ngập tràn chông gai. Khi chúng ta tới được một điểm nào đó, chúng ta sẽ thấy được thành quả nỗ lực của chúng ta: tìm được cánh cửa trong bóng tối ấy, hay tìm được một hòn đá nghỉ chân. Tất cả mọi thứ đánh đổi là sự không bỏ cuộc và cố gắng nỗ lực hết mình. Hiện tại, bản thân tôi đứng đây cũng như là một hòn đá nghỉ chân. Tôi không biết tôi có thể đi xa tới đâu nhưng tôi biết rằng bản thân mình đã được nhiều người công nhận, và nó đánh dấu với tôi rằng, chặng đường phía trước sẽ không còn xa nữa.
Tiếng nhạc càng ngày càng trở nên chậm rãi hơn như muốn khắc sâu vào trong khán giả. Giọng hát tôi cao hơn cùng với dàn giao hưởng phía sau càng khắc sâu hơn thông điệp của bài hát.
Tôi may mắn bốc được vị trí ở giữa, số 3.
Chúng tôi đi vào cánh gà để chuẩn bị cho phần thi của mình.
Trong thời gian chúng tôi chuẩn bị cho buổi diễn thì chương trình đã mời một số người để cho khán giả không bị mất hứng đợi. Khi chúng tôi đứng trên sân khấu, bọn tôi mặc những bộ quần áo khá giống nhau để không tiết lộ gì nhiều cho phần thi của mình.
Tôi trang điểm lại một lần nữa. Do là con trai nên cũng không cần phải làm quá nhiều thứ. Chị trang điểm cũng chỉ tô cho tôi thêm tí son, chỉnh lại đầu tóc của tôi. Vậy thôi cũng không có gì nhiều, hỏi chị thì chị nói tôi đẹp sẵn rồi sợ thêm vào khiến tôi mất đi vẻ đẹp trong sáng của tuổi trẻ. Chị nói vậy tôi nghe cũng đúng.
Tôi mặc bộ quần áo mà chương trình chuẩn bị cho tôi. Mặc dù chỉ là tổ chương trình nhưng thực sự dịch vụ mà họ cung cấp rất tốt. Họ biết cân nhắc và chọn lọc xem trang phục biểu diễn có phù hợp không.
Tôi ở trong phòng chờ với một người nữa. Đây là cô gái biểu diễn thứ 4.
Tôi thấy cô ấy khá là run và lo lắng về phần thi của mình. Hình như cô ấy cũng là người thứ 6 được gọi tên.
Tôi tới gần và bắt chuyện với cô ấy.
"Cậu có làm sao không?" - Tôi ngồi cạnh cô ấy nhưng cách một khoảng cách.
"Tôi hơi sợ mình làm không được tốt. Đây là truyền hình trực tiếp đấy." - Cô ấy không nhìn tôi mà nói.
"Cậu cứ nghĩ là họ ghi hình bình thường thôi, với lại đây không phải là cơ hội để cậu thể hiện cho cả nước thấy cậu giỏi thế nào hay sao, cậu phải thật tự tin chứ."
"Nhưng mà, tôi chỉ đứng thứ 6 thôi." - Cô ấy cúi mặt xuống nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
"Cậu đừng sợ, tôi nói với cậu một chuyện nhé." - Sau đó tôi đè thấp âm thanh xuống. - "Cậu rất giỏi nên người ta mới để cậu cuối cùng đấy. Cậu không thấy những người giỏi thường được đặt ở màn trình diễn cuối cùng à."
"Cậu nói thật không." - Cô gái nghe tôi nói, mặt cũng bớt vẻ lo lắng kia đi.
"Cậu thử suy nghĩ xem."
"Đúng thật là vậy. Nhưng tôi..."
"Cậu phải tin vào bản thân mình chứ."
Tôi thấy cô ấy cũng bớt đi lo lắng, hỏi tôi nhiều chuyện tới phần trình diễn của tôi. Tôi chỉ nói không trọng tâm lắm mà thôi. Tôi cũng không muốn gây ấn tượng kiểu tôi mang một bài hát mới lên để chọi với các cậu đấy được.
Tên của tôi vang lên trong loa của phòng chờ. Tôi tạm biết cô ấy rồi đi ra bên ngoài.
Tôi đứng bên ngoài đợi, ở đó có rất nhiều người đã đứng đó. Một trong số họ lo liệu những sự cố hi hữu trên sân khấu, một người lo liệu phần trang phục của tôi còn lại gần như là vũ công trong phần trình diễn của tôi. Ngoài ra còn có cả hai MC đứng ở đây nữa.
Chúng tôi nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian đợi đó.
Tiếng nhạc kết thúc. Tôi thấy cô gái trên sân khấu cúi nhẹ đầu cảm ơn khán giả. Hai MC lại đi lên trên sân khấu phỏng vấn một chút về cảm nghĩ của cô ấy về bài hát và hỏi ý kiến của các huấn luyện viên cùng khách mời.
Khoảng 7 - 8 phút sau thì tới phần trình diễn của tôi.
Nam MC giới thiệu phần trình diễn của tôi.
"Bạn đã có bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống bao giờ chưa? Hạ Vũ cô nghĩ sao về vấn đề này." - Nam MC hỏi. (Hạ Vũ: tên nữ MC)
"Mỗi lần tôi cảm thấy mệt mỏi tôi sẽ ngủ một giấc ngủ thật ngon, sau đó tìm một việc gì đó tôi cảm thấy thật thoải mái và tiếp tục cố gắng hơn nữa để có thể đạt được điều tôi muốn."
"Và màn trình diễn sau đây của Cố Cao Lãng sẽ mang tới cho các bạn những cảm xúc ấy, mời các bạn thưởng thức."
Đèn sân khấu vụt tắt, tôi cùng các vũ công đứng trên sân khấu. Tôi đứng giữa sân khấu nhìn xuống không gian phía dưới. Tôi thấy mọi thứ thật đẹp.
Một số khán giả mang mảng tên của tôi, ảnh của tôi và cả những lời chúc tốt đẹp tới tôi. Những người khác thì mang những lightstick tới để cổ vũ cho mọi người.
Đèn sân khấu sáng lên, giọng nói của tôi bắt đâu phát ra.
"Tôi, một con người mệt mỏi với chính bản thân mình. Tại sao ư?" - Ánh đèn chiếu về phía tôi, camera cũng quay về phía mặt của tôi. Hai bàn tay tôi nắm vào nhau rồi đưa lên ngực mình. Khuôn mặt tôi thể hiện rõ sự mệt mỏi.
"Tôi đã từ bỏ một giấc mơ của tôi, một giấc mơ tôi ngày ngày đêm đêm đều nhớ tới nó khiến nó in sâu vào trong trái tim của chính bản thân mình. Nhưng, chỉ vì một sự cố mà tôi đã bỏ cuộc." - Tôi chạy về phía trước, những bàn tay từ những vũ công kéo tôi về phía sau. Tôi chạy hết sức mình, mặt viết lên sự tuyệt vọng của bản thân. Đôi mắt tôi ửng đỏ, khóe mắt đã ẩn một vài giỏi nước mắt.
Tôi không dùng chính hoàn cảnh trước kia của bản thân mình để kể câu chuyện này, mà muốn dùng một hoàn cảnh của người khác để nói chung về số phận của bọn tôi.
"Đáng ra mọi chuyện có thể được viết tiếp, thế nhưng cậu ấy đã lựa chọn từ bỏ. Còn người bạn của cậu ấy thì sao." - Ánh đèn tắt đi, tôi cũng nhanh chóng đi vào đội hình đã chuẩn bị từ trước.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Cả sân khấu bừng sáng cả lên, tôi từ từ đi từ phía sau ra bên ngoài, rồi làm một vài động tác để phối hợp với các vũ công.
-----------------------------
--------------------------------
Bài hát này không viết cho riêng tôi nhưng có thể nói đây cũng là một phần câu chuyện của chính bản thân tôi. Trong cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và thử thách, chúng ta buộc phải vượt qua nó mà không bỏ cuộc. Nếu bỏ cuộc đồng nghĩa với thất bại, để cho hoàn cảnh đưa đẩy bản thân chúng ta. Một khi chúng ta không nắm được quyền chủ đồng của cuộc đời mình, vậy điều gì sẽ xảy ra phía trước. Vậy nên hãy tiến lên phía trước mặc kệ cho bão bùng, sóng gió. Bởi lẽ, một khi phó mặc như vậy chúng ta chắc chắn sẽ hối hấn vì sao mình lại không cố gắng hơn.
Phần mở đầu này của bài hát thực sự rất bùng nổ và mạnh mẽ cùng với sự kết hợp của nhiều loại nhạc cụ hiện đại khác nhau: trống, guitar điện,... khiến cho chính cả bản thân tôi cảm thấy bị tác động mạnh tới chính mình.
-------------------------------------
"Thế giới xung quanh, lắm chông gai và khó khăn
Nhưng đừng sợ hãi, ta đã sẵn sàng đối mặt
Dẫu hoàn cảnh gian nan, ta sẽ vượt qua
Vươn lên, bay cao, như ánh sao lấp lánh"
--------------------------------------------
Thế giới này thật sự không màu hồng và đẹp đẽ trong những câu chuyện cổ tích của những đứa bé: không phải chỉ cần chăm chỉ như Cô chúa lọ lem là sẽ được hoàng tử cưới về làm vợ, không phải chỉ cần hiền lành, nhẹ dạ như Bạch Tuyết là có thể được hoàng tử hôn khiến cô ấy có thể tỉnh dậy và sống hạnh phúc sau này. Không phải thế giới đẹp đẽ như vậy, chỉ cần sống thụ động không cần làm gì là có thành quả. Vì thế mà chúng ta phải cố gắng hết mình không ngừng nghỉ, đừng sợ hãi mà đối mặt với nó. Hãy thật tự tin và hi vọng vào tương lai và bản thân mình, nhắn nhủ với bản thân rằng có thể làm được. Bởi một khi chúng ta vượt qua đó, điều chờ đợi trước mắt ta là một cuộc sống màu hồng mà chúng ta hằng mong muốn.
Sau những sự mạnh mẽ ấy là sự dịu nhẹ hơn của opera. Tiếng nhạc vang lên đầy sự tươi sáng và lạc quan như muốn nói với khán giả rằng: đừng sợ, hãy cố lên và đừng bỏ cuộc. Tiếng piano và guitar hòa hợp vào nhau tạo lên một cảm giác thật mới lạ.
---------------------------------------------------
"Và khi tối tăm trái tim chìm sâu
Hãy tìm ánh sáng, đừng bao giờ từ bỏ
Vượt qua ngọn sóng, vượt qua bão bùng, ta sẽ bay cao
Nỗ lực mãi mãi, bên nhau không xa"
--------------------------------------------
Chúng ta sẽ có lúc mệt mỏi trong con đường chinh phục. Vậy nhưng đừng ngủ dài mà hãy đứng dậy khi có thể tiếp tục. Không phải mọi khó khăn nào cũng là bóng tối mịt mù, không phải thử thách nào cũng ngập tràn chông gai. Khi chúng ta tới được một điểm nào đó, chúng ta sẽ thấy được thành quả nỗ lực của chúng ta: tìm được cánh cửa trong bóng tối ấy, hay tìm được một hòn đá nghỉ chân. Tất cả mọi thứ đánh đổi là sự không bỏ cuộc và cố gắng nỗ lực hết mình. Hiện tại, bản thân tôi đứng đây cũng như là một hòn đá nghỉ chân. Tôi không biết tôi có thể đi xa tới đâu nhưng tôi biết rằng bản thân mình đã được nhiều người công nhận, và nó đánh dấu với tôi rằng, chặng đường phía trước sẽ không còn xa nữa.
Tiếng nhạc càng ngày càng trở nên chậm rãi hơn như muốn khắc sâu vào trong khán giả. Giọng hát tôi cao hơn cùng với dàn giao hưởng phía sau càng khắc sâu hơn thông điệp của bài hát.