Do ngày hôm sau tôi phải có mặt nên buổi tối muộn anh tôi lại chở tôi tới kí túc xá.
Trong lòng tôi hiện tại cảm thấy vô cùng thoải mái. Mặc kệ những thứ linh tinh kia, tôi sẽ cố gắng tập trung bản thân mình vào tương lai trước mắt.
Tôi đi về phòng của mình, tắm rửa, rồi đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, tôi tới phòng tập từ sớm để có thể luyện tập tiếp bài hát cho ngày hôm sau. Tuy có hơi gấp nhưng có lẽ nếu tôi tập trung tôi hoàn toàn có thể chỉ cần hoàn thành xong một ngày.
Tôi tìm lại cảm xúc của bài hát. Đây là một bài hát nói về sự tự do của tuổi trẻ. Những người trẻ có thể làm tất cả những điều mà họ muốn, bởi lẽ họ có sức khỏe, thời gian và cả sự bùng nổ năng lượng của độ tuổi đẹp nhất ấy chứ.
Hát xong, tôi nghe thấy một tiếng nói lảnh lót từ ngoài cửa đi vào.
"Hát hay lắm." - Chị Yedda vửa vỗ tay vừa đi vào. - "Tinh thần em cũng ổn rồi đúng không. Lần sau nếu gặp vấn đề gì thì phải nhờ người khác biết chưa. Đừng để bản thân mình phải chịu đựng một mình. Như vậy rất dễ bị khủng hoảng tinh thần đấy."
"Dạ, vâng chị."
"Chị thấy em hát rất ổn rồi, cảm xúc em đặt vào cũng rất phù hợp. Chi muốn góp ý cho em thêm một vài kĩ thuật em nên cho vào để khiến mọi người ấn tượng với màn trình diễn của em."
Chúng tôi ngồi đó nói chuyện với nhau, chia sẻ ý kiến như những người bạn bình thương. Chị Yeddy là một người rất giỏi trong lĩnh vưc này. Nghe nói cô ấy từng tốt nghiệp một trường âm nhạc danh giá nhất ở nước M xa xôi, cô cũng từng tham gia luyện tập cho các ca sĩ hàng đầu thế giới. Được học tập với chị, tôi nghĩ bản thân mình thực sự rất quan trọng với thầy Henry khi dám chi tiền mời một người như vậy về chỉ để dạy riêng cho tôi.
"Em hiểu rồi chứ. Bắt đầu lại cho chị nghe."
Tôi gật đầu, sau đó lại hát lại một lần nữa.
"Tuyệt vời, em học rất nhanh. Chị nghĩ em hoàn toàn có thể được lượng bình chọn cao nhất trong vòng tiếp theo. Chi nghĩ sẽ tiếp tục dạy em một số kĩ thuật nâng cao hơn nữa. Với sự nhanh nhạy này của em trong âm nhạc, chi nghĩ em hoàn toàn có thể ngang cơ với chị khi đến cuối chương trình."
"Được vậy thì em rất vui ạ."
Buổi chiều, tôi tập một mình trong phòng luyện thanh nhạc. Mọi thứ vẫn cứ trôi qua. Luyện tập đủ nhiều thì nhờ chị Yedda dạy tôi thêm những kĩ thuật nữa.
Do được giảng dạy bằng tiếng A nên tôi có đôi chút không thể hiểu được một số từ chuyên môn. Nhưng có lẽ chị Yedda cũng biết nên thỉnh thoảng còn nói kĩ một số vấn đề, hỏi tôi khó hiểu chô nào để chị ấy giải thích kĩ.
Ngày hôm sau, tôi phải lên sân khấu.
Lần này, chúng tôi được xếp ngồi chung với nhau. Tôi và Hi Tuấn ngồi cạnh với nhau.
"Này Cao Lãng, tôi không ngờ cậu đã giỏi vậy rồi mà còn sau khi tham gia chương trình xong lại muốn giỏi hơn nữa ấy." - Hi Tuấn nói.
"Cậu cũng thế mà. Đừng có hạ thấp bản thân mình như thế." - Tôi trả lời.
"Tôi nghĩ tôi không thể vào vòng chung kết đâu, còn cậu thì có đấy."
"Lần này cuộc bình chọn cũng diễn ra khoảng 2 tuần cơ mà. Nói chung cậu vẫn có thể vào vòng chung kết mà."
"A, thì tôi chỉ đứng mỗi lúc công bố kết quả đi tiếp vào vòng chung kết thôi."
"Đâu phải thế đâu, tôi thấy cậu là át chỉ bải của đội Mĩ Lâm cơ mà."
"Tôi không dám, nhưng chị ấy đặt nhiều sự quan tâm lên tôi thật."
"Cậu bảo tôi là không thể vào vòng Chung kết, thế ai đấu với tôi lại được cả 4 huấn luyện viên cứu vậy. Nói chung cậu là đối thủ đáng gờm của tôi đấy."
"Ôi như vậy thì tôi vui quá, có thể được coi là đối thủ của cậu là phúc hạnh của tôi."
Bọn tôi cứ nói chuyện với nhau cho tới khi có thông báo Hi Tuấn đi lên sân khấu.
Bọn tôi sở dĩ có thứ tự như vậy bởi chương trình ưu tiên cho huấn luyện viên có ít thí sinh nhất lựa chọn thứ tự lên sân của các thí sinh. Tôi và Hi Tuấn bị đặt hoàn toàn ở lượt cuối cùng.
Sở dĩ tôi nói như vậy không có sai, ngoài Hi Tuấn có rât nhiều thí sinh khác rất có tiềm năng, họ cũng sở hữu giọng hát rất hay, có một màu sắc riêng của bản thân mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ Hi Tuấn sẽ góp mặt trong đêm Chung kết vì cậu ấy xứng đáng được như thế.
"Cậu là Cố Cao Lãng đúng không?" - Một cô gái bên cạnh tôi hỏi.
"À đúng, cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu cứ nói chuyện với Hi Tuấn nên tôi không có cơ hội bắt chuyện. Nói thật ban đầu tối sợ cậu sẽ không thân thiên cơ."
"Không có chuyện ấy đâu. Cậu ở đội nào thế."
"Tớ là Lương Tâm Như, thí sinh của đội Tịnh Kì. Rất vui được làm quen với cậu." - Tâm Như đưa tay ra cho tôi.
Tôi cũng đưa tay ra bắt tay với cô ấy.
"Tôi cũng tự giới thiệu bản thân, tôi tên là Cố Cao Lãng, thí sinh của đội Henry Lewis. Mong tôi có thể được làm bạn với cậu."
Bọn tôi nói chuyện về các huấn luyện viên, cùng nhau bàn luận về các thí sinh khác cũng như khả năng ai có thể đạt được tới ngôi vị Quán quân.
Trước đây tôi không có ấn tượng gì nhiều với các thí sinh khác lắm. Bởi lẽ từ khi tôi thấy những bài hát mà họ hát không đặc sắc gì, tôi cũng bỏ qua. Nhưng với Hi Tuấn, tôi khá ấn tượng giọng hát của cậu ấy. Bởi lẽ đó mà tôi nhanh chóng cùng cậu ấy trở thành bạn.
Tôi chưa được nghe Tâm Như hát, nhưng cái tên của cô ấy khiến tôi liên tưởng tới một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Hiện giờ, người ngồi trước mặt tôi cũng vậy, xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại sắc sảo trong ăn nói, là một mẫu người con gái rất tuyệt vời. Cô ấy hiện tại 17 tuổi, một độ tuổi thanh xuân phơi phới. Cũng giống như những người khác, cô ấy không coi là một người nhỏ tuổi hơn mà đối xử, cô ấy coi là một người bạn cùng trang lứa khiến tôi rất thoải mái.
"Cậu có dự định trong tương lai chưa, Cao Lãng." - Tâm Như hỏi tôi.
"À, thì tôi muốn trở thành một thần tượng. Tôi dự định sẽ tới nước K để lập nghiệp." - Tôi thành thật thừa nhận.
"Ôi, tôi cũng muốn như vậy. Năm sau tôi cũng định đi đây, tôi đi theo diện tự do để tham gia vào một chương trình tuyển tú thần tượng bên đó."
Tôi có hơi bất ngờ. Nhưng với vẻ đẹp như cô ấy, thực sự rất phù hợp với tiêu chuẩn của một thần tượng.
"Chị đã luyện tập và chuyển bị hết rồi ư?" - Tôi hỏi.
"Chị chỉ học tiếng K, tập nhảy và hát. Nói chung tất cả đều ổn cả. Chị cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào nó cho lắm, bởi chị coi đó là bước đệm để một số công ty giải trí nổi tiếng sau khi xem xong phần trình diễn của chị sẽ mời chị về để gia nhập nhóm của họ." - Đoạn Tâm Như dừng lại một chút. - "Tuy nhiên chị nghĩ em vẫn nên gia nhập một công ty nào đó để có thể huấn luyện một cách hoàn chỉnh, như chị thì chị cảm thấy mình hơi quá tuổi ở đó. Chị sợ là không thể được nhận nữa."
"Nhưng chị mới 17 tuổi thôi mà, họ train cùng lắm là 4 năm, lúc đó chị vẫn có thể trở thành một người phù hợp với tiêu chuẩn nước K đấy thôi."
"A, chị hiện tại muốn debut trước. Em hiều mà, hiện tại giới idol đều debut trước tuổi 20 thôi, chị trước hết muốn thử đã. Đằng nào chị cũng có một vé dự thi rồi. Chị mong chị sẽ được gặp ở sân khấu âm nhạc tại nước K."
"Em cũng mong vậy."
Một lát sau, Lương Tâm Như được gọi lên sân khấu, tiếp sau đó sẽ là màn trình diễn của tôi.
Tôi đánh giá khá cao chiến lược này của huấn luyện viên Hứa Vĩ khi cố gắng xen kẽ những người có trình độ tốt ở đội chú ấy với những người trình độ kém hơn ở đội khác để làm nổi bật bản thân mình hơn.
Tên tôi vang lên, tôi biết mình phải ra lúc này rồi. Tôi đứng dậy và đi về phía sân khấu.
Trong lòng tôi hiện tại cảm thấy vô cùng thoải mái. Mặc kệ những thứ linh tinh kia, tôi sẽ cố gắng tập trung bản thân mình vào tương lai trước mắt.
Tôi đi về phòng của mình, tắm rửa, rồi đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, tôi tới phòng tập từ sớm để có thể luyện tập tiếp bài hát cho ngày hôm sau. Tuy có hơi gấp nhưng có lẽ nếu tôi tập trung tôi hoàn toàn có thể chỉ cần hoàn thành xong một ngày.
Tôi tìm lại cảm xúc của bài hát. Đây là một bài hát nói về sự tự do của tuổi trẻ. Những người trẻ có thể làm tất cả những điều mà họ muốn, bởi lẽ họ có sức khỏe, thời gian và cả sự bùng nổ năng lượng của độ tuổi đẹp nhất ấy chứ.
Hát xong, tôi nghe thấy một tiếng nói lảnh lót từ ngoài cửa đi vào.
"Hát hay lắm." - Chị Yedda vửa vỗ tay vừa đi vào. - "Tinh thần em cũng ổn rồi đúng không. Lần sau nếu gặp vấn đề gì thì phải nhờ người khác biết chưa. Đừng để bản thân mình phải chịu đựng một mình. Như vậy rất dễ bị khủng hoảng tinh thần đấy."
"Dạ, vâng chị."
"Chị thấy em hát rất ổn rồi, cảm xúc em đặt vào cũng rất phù hợp. Chi muốn góp ý cho em thêm một vài kĩ thuật em nên cho vào để khiến mọi người ấn tượng với màn trình diễn của em."
Chúng tôi ngồi đó nói chuyện với nhau, chia sẻ ý kiến như những người bạn bình thương. Chị Yeddy là một người rất giỏi trong lĩnh vưc này. Nghe nói cô ấy từng tốt nghiệp một trường âm nhạc danh giá nhất ở nước M xa xôi, cô cũng từng tham gia luyện tập cho các ca sĩ hàng đầu thế giới. Được học tập với chị, tôi nghĩ bản thân mình thực sự rất quan trọng với thầy Henry khi dám chi tiền mời một người như vậy về chỉ để dạy riêng cho tôi.
"Em hiểu rồi chứ. Bắt đầu lại cho chị nghe."
Tôi gật đầu, sau đó lại hát lại một lần nữa.
"Tuyệt vời, em học rất nhanh. Chị nghĩ em hoàn toàn có thể được lượng bình chọn cao nhất trong vòng tiếp theo. Chi nghĩ sẽ tiếp tục dạy em một số kĩ thuật nâng cao hơn nữa. Với sự nhanh nhạy này của em trong âm nhạc, chi nghĩ em hoàn toàn có thể ngang cơ với chị khi đến cuối chương trình."
"Được vậy thì em rất vui ạ."
Buổi chiều, tôi tập một mình trong phòng luyện thanh nhạc. Mọi thứ vẫn cứ trôi qua. Luyện tập đủ nhiều thì nhờ chị Yedda dạy tôi thêm những kĩ thuật nữa.
Do được giảng dạy bằng tiếng A nên tôi có đôi chút không thể hiểu được một số từ chuyên môn. Nhưng có lẽ chị Yedda cũng biết nên thỉnh thoảng còn nói kĩ một số vấn đề, hỏi tôi khó hiểu chô nào để chị ấy giải thích kĩ.
Ngày hôm sau, tôi phải lên sân khấu.
Lần này, chúng tôi được xếp ngồi chung với nhau. Tôi và Hi Tuấn ngồi cạnh với nhau.
"Này Cao Lãng, tôi không ngờ cậu đã giỏi vậy rồi mà còn sau khi tham gia chương trình xong lại muốn giỏi hơn nữa ấy." - Hi Tuấn nói.
"Cậu cũng thế mà. Đừng có hạ thấp bản thân mình như thế." - Tôi trả lời.
"Tôi nghĩ tôi không thể vào vòng chung kết đâu, còn cậu thì có đấy."
"Lần này cuộc bình chọn cũng diễn ra khoảng 2 tuần cơ mà. Nói chung cậu vẫn có thể vào vòng chung kết mà."
"A, thì tôi chỉ đứng mỗi lúc công bố kết quả đi tiếp vào vòng chung kết thôi."
"Đâu phải thế đâu, tôi thấy cậu là át chỉ bải của đội Mĩ Lâm cơ mà."
"Tôi không dám, nhưng chị ấy đặt nhiều sự quan tâm lên tôi thật."
"Cậu bảo tôi là không thể vào vòng Chung kết, thế ai đấu với tôi lại được cả 4 huấn luyện viên cứu vậy. Nói chung cậu là đối thủ đáng gờm của tôi đấy."
"Ôi như vậy thì tôi vui quá, có thể được coi là đối thủ của cậu là phúc hạnh của tôi."
Bọn tôi cứ nói chuyện với nhau cho tới khi có thông báo Hi Tuấn đi lên sân khấu.
Bọn tôi sở dĩ có thứ tự như vậy bởi chương trình ưu tiên cho huấn luyện viên có ít thí sinh nhất lựa chọn thứ tự lên sân của các thí sinh. Tôi và Hi Tuấn bị đặt hoàn toàn ở lượt cuối cùng.
Sở dĩ tôi nói như vậy không có sai, ngoài Hi Tuấn có rât nhiều thí sinh khác rất có tiềm năng, họ cũng sở hữu giọng hát rất hay, có một màu sắc riêng của bản thân mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ Hi Tuấn sẽ góp mặt trong đêm Chung kết vì cậu ấy xứng đáng được như thế.
"Cậu là Cố Cao Lãng đúng không?" - Một cô gái bên cạnh tôi hỏi.
"À đúng, cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu cứ nói chuyện với Hi Tuấn nên tôi không có cơ hội bắt chuyện. Nói thật ban đầu tối sợ cậu sẽ không thân thiên cơ."
"Không có chuyện ấy đâu. Cậu ở đội nào thế."
"Tớ là Lương Tâm Như, thí sinh của đội Tịnh Kì. Rất vui được làm quen với cậu." - Tâm Như đưa tay ra cho tôi.
Tôi cũng đưa tay ra bắt tay với cô ấy.
"Tôi cũng tự giới thiệu bản thân, tôi tên là Cố Cao Lãng, thí sinh của đội Henry Lewis. Mong tôi có thể được làm bạn với cậu."
Bọn tôi nói chuyện về các huấn luyện viên, cùng nhau bàn luận về các thí sinh khác cũng như khả năng ai có thể đạt được tới ngôi vị Quán quân.
Trước đây tôi không có ấn tượng gì nhiều với các thí sinh khác lắm. Bởi lẽ từ khi tôi thấy những bài hát mà họ hát không đặc sắc gì, tôi cũng bỏ qua. Nhưng với Hi Tuấn, tôi khá ấn tượng giọng hát của cậu ấy. Bởi lẽ đó mà tôi nhanh chóng cùng cậu ấy trở thành bạn.
Tôi chưa được nghe Tâm Như hát, nhưng cái tên của cô ấy khiến tôi liên tưởng tới một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Hiện giờ, người ngồi trước mặt tôi cũng vậy, xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại sắc sảo trong ăn nói, là một mẫu người con gái rất tuyệt vời. Cô ấy hiện tại 17 tuổi, một độ tuổi thanh xuân phơi phới. Cũng giống như những người khác, cô ấy không coi là một người nhỏ tuổi hơn mà đối xử, cô ấy coi là một người bạn cùng trang lứa khiến tôi rất thoải mái.
"Cậu có dự định trong tương lai chưa, Cao Lãng." - Tâm Như hỏi tôi.
"À, thì tôi muốn trở thành một thần tượng. Tôi dự định sẽ tới nước K để lập nghiệp." - Tôi thành thật thừa nhận.
"Ôi, tôi cũng muốn như vậy. Năm sau tôi cũng định đi đây, tôi đi theo diện tự do để tham gia vào một chương trình tuyển tú thần tượng bên đó."
Tôi có hơi bất ngờ. Nhưng với vẻ đẹp như cô ấy, thực sự rất phù hợp với tiêu chuẩn của một thần tượng.
"Chị đã luyện tập và chuyển bị hết rồi ư?" - Tôi hỏi.
"Chị chỉ học tiếng K, tập nhảy và hát. Nói chung tất cả đều ổn cả. Chị cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào nó cho lắm, bởi chị coi đó là bước đệm để một số công ty giải trí nổi tiếng sau khi xem xong phần trình diễn của chị sẽ mời chị về để gia nhập nhóm của họ." - Đoạn Tâm Như dừng lại một chút. - "Tuy nhiên chị nghĩ em vẫn nên gia nhập một công ty nào đó để có thể huấn luyện một cách hoàn chỉnh, như chị thì chị cảm thấy mình hơi quá tuổi ở đó. Chị sợ là không thể được nhận nữa."
"Nhưng chị mới 17 tuổi thôi mà, họ train cùng lắm là 4 năm, lúc đó chị vẫn có thể trở thành một người phù hợp với tiêu chuẩn nước K đấy thôi."
"A, chị hiện tại muốn debut trước. Em hiều mà, hiện tại giới idol đều debut trước tuổi 20 thôi, chị trước hết muốn thử đã. Đằng nào chị cũng có một vé dự thi rồi. Chị mong chị sẽ được gặp ở sân khấu âm nhạc tại nước K."
"Em cũng mong vậy."
Một lát sau, Lương Tâm Như được gọi lên sân khấu, tiếp sau đó sẽ là màn trình diễn của tôi.
Tôi đánh giá khá cao chiến lược này của huấn luyện viên Hứa Vĩ khi cố gắng xen kẽ những người có trình độ tốt ở đội chú ấy với những người trình độ kém hơn ở đội khác để làm nổi bật bản thân mình hơn.
Tên tôi vang lên, tôi biết mình phải ra lúc này rồi. Tôi đứng dậy và đi về phía sân khấu.