• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đêm khuya đến tảng sáng hôm sau, Lê Nhất và Kiều Mộ Dương dành cả nửa đêm còn lại cùng nhau dạo quanh trường cũ của họ, Trung học Minh Thành để đếm bước chân.

Sáng sớm trường học mở cổng ra, hai người lấy danh nghĩa quay về thăm thầy cô, đi theo các bạn học sinh mặc đồng phục mùa hè mới, cùng nhau bước vào khuôn viên quen thuộc đã lâu không gặp.

Đồng phục của Minh Thành sau này đổi thêm ba lần, bản thuộc về khoá Lê Nhất và Kiều Mộ Dương đã sớm trở thành lỗi thời.

Lê Nhất nhớ hồi đó Kiều Mộ Dương chuyển trường qua đây, vì có thể tiếp tục nhìn thấy anh mặc áo sơmi trắng mà cô và bọn Cao Phi hợp mưu dốc lòng làm đơn kiến nghị lên lãnh đạo nhà trường, yêu cầu thay đồng phục mùa hè kiểu thể thao bằng kiểu Nhật Bản.

Từ đó về sau, áo sơmi trắng của Kiều Mộ Dương và áo sơmi trắng của Lê Nhất trở thành đồ đôi trong lòng Lê Nhất. Hai người bọn họ mặc “đồ đôi” vượt qua năm lớp 12 rực rỡ và tràn đầy nhiệt huyết.

Trong ánh nắng ban mai đi đến trước tủ trưng bày của trường học, trên cột tốt nghiệp xuất sắc, ảnh chụp của Lê Nhất và Kiều Mộ Dương đều xuất hiện trên đó. Dưới tấm ảnh là hai câu phương châm của Kobe.

Hôm đó, Lục Giai Thuần đến căn tin tìm Kiều Mộ Dương điền phương châm, cậu tiện tay giao nhiệm vụ này cho Lê Nhất. Từ nhỏ đến lớn anh đều là một đứa trẻ phản nghịch không làm theo lời răn nên anh rất muốn nhìn xem Lê Nhất định nghĩa phương châm của anh thế nào.

Lúc đó anh nghĩ, định nghĩa của cô có lẽ là mong đợi của cô. Nếu nội dung cô chọn thích hợp, vậy nhất định anh sẽ nghe theo.

Anh không ngờ Lê Nhất bỏ đi rất nhiều câu nói truyền cảm hứng từ cổ chí kim trong và ngoài nước, mà chọn hai câu nội tâm vô cùng khẩu ngữ hoá của Kobe.

Câu mà cô chọn cho bản thân mình là —— Luôn luôn có một người muốn thắng, vậy tại sao không thể là tôi.

Mà câu chọn cho anh là —— Tôi có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể chấp nhận từ bỏ.

Lúc đó anh căn bản không cảm thấy câu nói mà Lê Nhất điền cho mình là phù hợp với tính cách của anh. Mãi sau này trải qua đủ loại, anh mới cảm thấy câu nói này có một loại ý nghĩa biết trước.

“Em thích Kobe từ lúc nào?” Kiều Mộ Dương hỏi Lê Nhất bên cạnh.

Phản ứng đầu tiên của Lê Nhất là —— cái người này đọc email mà cô gửi anh hôm Kobe mất.

Hồi đó, để nội dung bức thư tình giấu tên phù hợp với ý anh hơn, cô đã tìm hiểu kỹ về thần tượng Kobe của anh. Trong quá trình tìm hiểu, cô bị sức hút của Kobe khuất phục và dần có cảm tình với ngôi sao vĩ đại này.

“Em quên rồi.” Lê Nhất chẳng hề vội chia sẻ tình yêu thầm kín của mình với anh, thậm chí cô không thể nói cụm từ “yêu ai yêu cả đường đi” này nên lời được.

Kiều Mộ Dương thầm nghĩ, nếu cô thích Kobe từ sau khi tốt nghiệp cấp 3, vậy không tính là cô nói dối. Hôm đẩy anh ra xa, cô lại nói câu “tớ căn bản không thích Kobe” để khích anh, anh thật sự đau lòng rất lâu.

Cho dù cô không thích Kobe, không quan tâm bóng rổ, cũng không thích xem tập phim, không quan tâm đến văn hoá hai chiều thì anh sẽ chú ý đến cô vì những chuyện khác và chuyên tâm vào cô.

Anh thích cô, chưa bao giờ vì cô phù hợp với sở thích của anh, mà bởi vì bản thân cô đủ đặc biệt.

Kiều Mộ Dương không muốn đào tận gốc hỏi, dù sao bây giờ quyền chủ động đã ở trên tay anh.

Lê Nhất cũng hỏi anh một câu hỏi: “Hôm đó anh thuyết phục thế nào để hiệu trưởng đồng ý đổi bảng vậy?”

Thuyết phục thế nào hả?

Có hai lý do ——

Tên của Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn bị lấy làm trò đùa, ảnh hưởng không tốt, khó coi; cho anh cơ hội thể hiện mình là người biết viết thư pháp, đón ý nói hùa triết lý quản lý trường học Minh Thành là khuyến khích học sinh phát triển đa dạng.

Lý do cuối cùng là Kiều Mộ Dương cố ý nâng độ cao, nhưng ý kiến này đối với hiệu trưởng mà nói là rất được lợi. Lúc đó hiệu trưởng còn khen anh tài hoa xuất chúng, gan dạ đáng khen.

Kiều Mộ Dương không muốn giải thích chuyện này một cách nghiêm túc bèn bắt chước cô: “Quên rồi.”

“Vậy trí nhớ của anh cũng chẳng tốt lắm.”

“Phải.” Gương mặt Kiều Mộ Dương lộ rõ vẻ bướng bỉnh thời niên thiếu, nói đùa với cô, “Xin hỏi bạn học này là?”

Lê Nhất cười “xì” một tiếng, sau đó quy củ đứng thẳng người, thoải mái vươn tay ra, “Lê Nhất, lớp 12/7.”

Kiều Mộ Dương nhếch khoé môi, một tay nhét túi quần, tay kia nhẹ nhàng đập lòng bàn tay cô, “Kiều Mộ Dương, lớp bên cạnh cậu, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Trong văn phòng, Thẩm Minh Húc – không cần lên tiết tự học sáng nhưng vẫn làm chủ nhiệm lớp, đang cần cù chăm chỉ phê chữa một chồng bài kiểm tra Toán số trong lớp tối qua.

Thấy Lê Nhất và Kiều Mộ Dương cùng xuất hiện thì xém chút nữa rớt cằm. Đây là học sinh xuất sắc nhất mà anh ấy từng chủ nhiệm, cũng là tấm gương đàn anh đàn chị mà sau này anh ấy thường nhắc trước mặt các học sinh.

“Sao hai đứa lại về cùng nhau vậy?” Thẩm Minh Húc hơi hơi nheo mắt, tinh tế đánh giá Lê Nhất và Kiều Mộ Dương một phen, “Không phải có cái gì chứ?”

“Đúng lúc cùng nhau về Thanh Xuyên nên bọn em cùng về thăm ạ.” Kiều Mộ Dương giành giải thích trước Lê Nhất.

Trong lòng Lê Nhất trợn mắt liếc cái người này, phụ hoạ gật gật đầu.

Thẩm Minh Húc nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ, có hơi không thể tin được, “Thật sự không có gì? Thầy nhớ khoảng thời gian cuối cùng lớp 12, lúc nào hai đứa hoặc là không cùng đến trường, hoặc là đều đến. Mỗi ngày đi học ra về đều đi với nhau, nếu không phải hai đứa đều trúng tuyển trước, thầy đã muốn tìm hai đứa nói chuyện rồi đấy.”

“Là bạn tốt ạ.” Kiều Mộ Dương tay dài mò tới, vỗ vỗ bả vai Lê Nhất.

Bạn tốt…

Hiển nhiên là đang mỉa mai trước đó cô nói hai người chỉ là “bạn tốt” đây.

Lê Nhất mỉm cười, lưu loát làm mối quan hệ sâu thêm một chút, “Cũng là đối tác ạ.”

Sau đó cô và Kiều Mộ Dương nhìn nhau cười, giả vờ khách sáo lại lịch sự.

Thẩm Minh Húc khinh thường dời mắt, cố ý nói đùa với bọn họ: “Không có gì cũng tốt, nếu không sau này mà cãi nhau thì lôi ai đứng nhất ai đứng nhì hồi lớp 12 ra mà xem là nợ cũ.”

Lê Nhất thử nghĩ hình ảnh đó một chút, cảm thấy bản thân có lẽ cãi không thắng.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều Mộ Dương một cái, ai ngờ anh cúi đầu cười yếu ớt, nói: “Vậy em cãi không thắng được Lê Nhất rồi ạ. Cô gái này bình thường nói không nhiều, nhưng thời khắc quan trọng tuyệt đối không mềm lòng.”

Lê Nhất đương nhiên biết anh đang chỉ mình cái gì, bĩu môi: “Cảm ơn đã khen.”

Ba người nói chuyện một lúc, chuông tan học của tiết tự học sáng vang lên.

Từ Lịch hùng hùng hổ hổ dẫn một đàn em ngại ngùng vào văn phòng, thấy Kiều Mộ Dương và Lê Nhất thì ngạc nhiên “ôi chao” một tiếng, lập tức giới thiệu với đàn em: “Vận may của em thật tốt, gặp được hai vị đại thần quay về trường. Đây là Lê Nhất và Kiều Mộ Dương trong truyền thuyết đó. Đây là đàn anh Kiều, anh ấy thường đạt điểm tuyệt đối trong phần điền chỗ trống và đọc hiểu, đàn chị Lê Nhất viết văn rất tốt, hầu như không có điểm trừ.”

“Em biết em biết, Minh Thành chúng ta khoá trước chọn hotboy, phiếu bầu của đàn anh Kiều năm đó là nhiều nhất, đến bây giờ cũng không có bạn nam nào có thể vượt qua. Mặc dù đàn chị Lê Nhất năm đó không có trong bầu chọn, nhưng có rất nhiều bạn nam thích chị ấy… em…” Giọng nói kích động của đàn em biến mất trong ánh mắt sắc bén của Từ Lịch.

Từ Lịch không nói nên lời: “Cô bảo em nói những lời này sao? Nhìn thành tích học tập của người ta đi! Đặc biệt là điểm tiếng Anh!”

Mọi người trong phòng không biết nên khóc hay nên cười.

Nhân lúc ra chơi, hai người quay lại trước cửa lớp cũ. Cửa trước của lớp 7 nằm sát cửa sau của lớp 8, lúc đó bọn họ thường đứng ở vị trí này trên hành lang để đùa giỡn với nhau.

Lê Nhất nhớ đến cảnh tượng ngày xưa, cảm xúc đan xen, nói: “Anh Phi cũng chuẩn bị kết hôn rồi, thời gian trôi thật sự nhanh.”

Kiều Mộ Dương mím môi gật gật đầu, xoay người nhìn về phía gác chuông đối diện.

Sườn mặt người đàn ông đắm chìm trong nắng sớm giữa hè. Không biết anh nghĩ đến cái gì mà đột nhiên cong khoé môi, gương mặt sáng trong hiện lên vẻ dịu dàng.

“Lê Nhất, em sẽ không thật sự cho rằng anh chuyển qua đây là ham điều kiện vật chất của Minh Thành tốt chứ?” Anh bỗng nhiên hỏi.

Lê Nhất ngẩn ra, cố ý nói: “Bằng không thì sao?”

Thật ra trong lòng cô có đáp án, anh chuyển đến Minh Thành, là không muốn nhớ lại đàn anh Trần Dục đã nhảy lầu. Anh chưa bao giờ nói, cũng cho rằng cô không biết. Nhưng hết thảy chuyện có liên quan đến anh, cô đều biết.

“Chuyến đi này đáng giá.” Anh tránh nặng tìm nhẹ, tổng kết như vậy.

Lê Nhất cười nhạt: “Lúc đó em mơ một giấc mơ, mơ thấy đàn anh Giang Sùng và đàn anh Trần Dục đều chạy đến trường chúng ta học lại, có phải rất kỳ lạ đúng không? Sao em lại mơ thấy cái này… Nhưng mà trong mơ thật sự rất tốt, hai người bọn họ mỗi ngày cùng anh chơi bóng, đàn anh Giang Sùng còn bị các bạn nữ theo đuổi điên cuồng. À đúng rồi, đàn chị Tùng Lam cũng có mặt, chị ấy để đàn anh Giang Sùng quen biết chị ấy trước.”

Kiều Mộ Dương không ngờ cô sẽ nhớ cái tên “Trần Dục” này, sau khi kiên nhẫn nghe xong bèn hỏi cô: “Vậy ở trong mơ của em, anh và em là quan hệ gì?”

Lê Nhất cười nhạo anh, nói: “Dù sao không phải quan hệ có thể đi học đi về cùng nhau.”

Kiều Mộ Dương nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, chăm chú nhìn cô: “Vậy giấc mơ này, chắc chắn là em nhớ nhầm rồi.”

Tiệm cơm nhỏ vào buổi chiều yên tĩnh nhàn hạ, Lê Nhất tìm góc thoải mái làm việc. Cô viết email cho Eden, yêu cầu rút khỏi dự án của Kiều Mộ Dương.

Lúc gửi đi cô không cần nghĩ ngợi.

Daisy nói cho Lê Nhất biết, tổng bộ không hài lòng với số tiền đầu tư quá lớn vào dự án của Kiều Mộ Dương, Eden đang hao tâm tổn trí đánh cờ với nhóm cấp cao. Trong lòng Lê Nhất rõ ràng, Eden đang bị kẹp ở giữa.

Vậy kế tiếp, có lẽ người khó xử là cô.

Về dự toán, từ đầu đến cuối Kiều Mộ Dương không nhượng bộ. Anh không thích nói lời vô nghĩa, cũng không tự nâng giá trị bản thân. Chỉ riêng với phần cố chấp của thiên tài này, anh đã khiến Eden mất bình tĩnh.

Thành quả nghiên cứu của anh, sách lược của anh, cùng với năng lực của bản thân anh đã xây nên sự tự tin của anh. Lúc ban đầu Nghi Tín khảo sát dự án này, cũng bởi vì sức hút và tiềm năng của bản thân anh nên mới bỏ thêm phần vào dự án này.

Sau bình minh ở Los Angeles, Eden cuồng công việc đã kiểm tra email của Lê Nhất và gọi cho cô ngay lập tức.

Giọng điệu của Eden còn lạnh nhạt hơn so với tưởng tượng của Lê Nhất, “Layla, ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết, cô rút khỏi là bởi vì trái tim cô đã bị bạn học cũ của cô bắt được, cô vì tránh hiềm nghi mới muốn rời khỏi.”

Lê Nhất không phủ nhận.

Eden thở dài một tiếng, hỏi: “Vậy cô có biết, một trong những điều kiện tiên quyết mà Kiều đưa ra là gì không?”

Lê Nhất không cần hỏi cũng biết, cô nói với Eden: “Về điểm này, tôi sẽ thuyết phục anh ấy.”

“OK, tôi tôn trọng quyết định của cô, nhưng dự án này chỉ có thể là của Nghi Tín. Lê Nhất, cô có thể nghe hiểu tôi đang nói gì, đúng không?”

“Vâng.” Một tiếng “Lê Nhất” tên tiếng Trung của cô khiến cô cảm nhận được sự lo lắng của Eden. Cô nghiêm túc nói: “Eden, chúng ta là cộng sự gần năm năm, ông biết tôi là người thế nào.”

Cô sẽ không bởi vì mình rút khỏi, không nhận được tiền thưởng hậu hĩnh của dự án mà đưa dự án của Kiều Mộ Dương cho nhà đầu tư khác. Ngoài đạo đức nghề nghiệp tốt ra, cũng bởi vì, cô còn muốn có được đội ngũ tốt nhất cho dự án của Kiều Mộ Dương, có được kế hoạch đầu tư tốt nhất, mà Eden, là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lê Nhất hẹn Kiều Mộ Dương và Lục Tự cùng nhau ăn cơm tối. Dường như Lục Tự biết Lê Nhất muốn nói gì với Kiều Mộ Dương bèn tìm lý do từ chối.

Kiều Mộ Dương cũng có chuyện không thoát thân được bèn cho Lê Nhất một địa chỉ, muốn cô đến đó đợi anh.

Lê Nhất không ngờ Kiều Mộ Dương về Thanh Xuyên sẽ ở trong khách sạn. Sau khi nhập mật khẩu đi vào, trống không, cảm giác cô độc bị cuốn đi bởi ánh nắng chiều chiếu vào không gian khách sạn bên ngoài cửa sổ.

Trên bàn sát cửa sổ chất đầy giấy chi chít số liệu, còn có dụng cụ điêu khắc gỗ, bừa bộn. Lê Nhất đi tới ngồi xuống, bất giác ngắm nhìn mặt trời lặn.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố nổi lên bốn phía. Cô nằm sấp lên mặt bàn, dần dần nhắm mắt lại.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng cửa mở ra đi vào giấc mơ, Lê Nhất hốt hoảng ngồi thẳng người.

“Anh về rồi?” Cô quay đầu nhìn thấy bóng dáng Kiều Mộ Dương mở cửa đi vào, xoa xoa đôi mắt, “Ăn tối chưa?”

Kiều Mộ Dương dừng tay đóng cửa, cách cả căn phòng đối diện với cô. Dường như anh giật mình, đôi mắt chỉ có sắc trầm thay đổi cảm xúc.

Lê Nhất tưởng giọng mình quá nhỏ nên anh không nghe rõ câu này bèn đứng lên đi mấy bước về phía anh, lại hỏi: “Anh ở đâu về thế? Đã ăn tối chưa?”

Kiều Mộ Dương lấy lại tinh thần, đi vào phòng tắm rửa tay, trả lời cô: “Chưa ăn, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Dứt lời, anh tìm thấy bóng dáng cô ở trong gương, lúc này mới cong môi mỉm cười.

Anh cảm thấy cảnh tượng này không chân thực lắm.

Lê Nhất tựa lên cửa phòng tắm đợi anh, nhìn tay và cổ tay áo của anh đều dính mực, cô đoán anh nhất định là trở về từ nhà ông nội. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác bèn nhẹ giọng hỏi anh: “Sao lại ở khách sạn vậy?”

Kiều Mộ Dương hơi hơi ngẩng đầu, đối diện với Lê Nhất ở trong gương, nhẹ giọng trả lời cô: “Tiện.”

Lê Nhất mím môi gật gật đầu, xoay người muốn rời đi.

“Lê Nhất.” Kiều Mộ Dương lại gọi cô lại, sau khi nhìn cô đứng vững mới tiếp tục lấy nước rửa mực, tựa như đang giải thích lịch trình của mình cho cô nghe, nói với cô: “Ban nãy anh đến chỗ ông nội.”

Lê Nhất “ừm” một tiếng.

Kiều Mộ Dương lại hỏi: “Sau này ba anh tái hôn, chuyện này em biết không?”

Lê Nhất chẳng hề biết nhưng nghe anh nói, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Kiều Tụng Văn sau khi ly hôn độc thân mang theo anh sống rất nhiều năm, đoạn tình cảm với Lê Mạn kia, tuy có tiếc nuối nhưng đã sớm là quá khứ. Mọi người có quyền theo đuổi hạnh phúc.

Lê Nhất lắc lắc đầu, yên tĩnh nghe anh nói.

Kiều Mộ Dương tắt nước, xoay người lại, “Rất nhiều chuyện, sau này anh cũng mới biết. Ví như ông nội anh làm thế nào chia rẽ bố anh và cô Tiểu Lê.”

Lê Nhất xụ mặt: “Đã qua rồi.”

“Chuyện của chú Lê, trong lòng anh rõ chân tướng.” Kiều Mộ Dương tiến lên, duỗi tay vỗ đầu Lê Nhất một cái, “Con đường sau này có mệt hay không, em nói không tính. Anh không phải bố anh, không cần phải làm con có hiếu.”

Lê Nhất nhìn vào mắt anh, không nói một từ.

Anh lại nói: “Xin lỗi, câu này nói với Lê Nhất của tuổi mười bảy.”

Xin lỗi, khi đó bởi vì người nhà của anh, khiến em trải qua đau khổ.

Xin lỗi, khi đó anh không thể ở bên cạnh em.

Lê Nhất mím môi mỉm cười. Cô thử nghĩ cảnh ông cụ Kiều tức giận ném lọ mực tung toé lên trên người Kiều Mộ Dương, cảm thấy cái người này tất phải là dáng vẻ “thà chết chứ không chịu khuất phục.”

Cô kiễng chân, hai tay vòng lên cổ anh, hỏi câu hỏi không hợp với bầu không khí, “Anh học hôn môi với ai?”

Kiều Mộ Dương ngẩn ra: “Có ý gì?”

“Kỹ thuật không tệ, không giống lính mới.” Lê Nhất nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, “Anh thử với em?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK