Vì để cho học sinh có cái Tết ngon nên đến mùng năm nhà trường mới công bố điểm thi vào trong nhóm các lớp.
Với ba môn gần như đạt điểm tuyệt đối, Lê Nhất tiếp tục đứng nhất khối. Kiều Mộ Dương đứng hạng nhất hai môn Toán và Vật lý, lấy thành tích tổng điểm thấp hơn Lê Nhất năm điểm đứng hạng hai toàn khối.
Lúc công bố bảng xếp hạng, Lê Lãng phóng to danh sách trên điện thoại của Lê Nhất, đắc ý nói với Lê Mạn: “Nhìn thấy chưa, quan tâm dòng dõi thư hương nhà họ Kiều cái gì, hiện tại Trạng nguyên là ở nhà họ Lê chúng ta. Thằng bé Tiểu Kiều này thông minh hơn nữa thì vẫn thua Lê Nhất nhà mình một chút đấy.”
Lê Mạn cũng cảm thấy vui cho Lê Nhất, với sự hộ tống của vị trí đứng đầu rất có giá trị này, cô đã tiến thêm một bước đến gần hơn với tư cách cử đi học vào Thanh Hoa.
Tâm lý của Lê Nhất được rèn luyện trong mấy kỳ thi lớn, cô biết cách kiểm soát những cảm xúc không liên quan đến việc học.
Ngay cả Thẩm Minh Húc cũng nói, trạng thái hiện tại của cô còn ổn định hơn so với mấy đàn anh đàn chị thi vào Thanh Hoa Bắc Đại của mấy khoá trước. Dường như vừa vào điểm thi cô đã vô cùng khí phách, thật sự xứng với cái biệt hiệu “Lê Hoàng” mới này.
Độ khó của câu hỏi môn Toán lớn cuối cùng lần này có thể nói cấp địa ngục. Cả khối chỉ có mỗi Lê Nhất và Kiều Mộ Dương lấy được nửa điểm, đúng là hiếm có.
Hôm đó ở trong nhóm, Thẩm Minh Húc đặc biệt nói ra chuyện này, lướt màn hình xuống dưới đều là câu nói của các bạn học lớp 7 —— Lê Nhất Kiều Mộ Dương quá đỉnh.
Tên của hai người quang minh chính đại ở sát bên nhau, hai học sinh xuất sắc của Minh Thành cũng không phải là Kỷ Tư Viễn và Lê Nhất nữa, mà là Lê Nhất và Kiều Mộ Dương.
Sau khi Lê Nhất trả lời cái đoạn tin nhắn dài của Kiều Mộ Dương kia, hộp đối thoại của hai người bọn họ vẫn dừng lại ở cái tin nhắn này ba ngày, không có lịch sử trò chuyện mới nào.
Sau khi có bảng xếp hạng, Kiều Mộ Dương gửi hai chữ vô cùng đơn giản: [Chúc mừng.]
Lê Nhất khách sáo trả lời: [Cảm ơn, cậu cũng không tệ.]
Hai tin nhắn ngắn này không đủ che đi những lời xót xa khuyên cậu ra nước ngoài thật dài kia, Lê Nhất lại tiếp tục gửi liên tiếp hai cái icon, cuối cùng đẩy những lời đó ra khỏi tầm mắt.
Hôm đó, ngón tay Lê Nhất run rẩy gõ xuống từng chữ một. Sau khi gửi tin nhắn xong, cô tìm một chiếc xe đạp dùng chung, một mình chạy hai tiếng ở Thanh Xuyên trong tuyết bay đầy trời.
Thành phố tràn ngập ánh đèn và ngày lễ chào mừng năm mới, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như lúc này.
–
Bầu không khí Tết Âm lịch vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tan ở khắp phố lớn ngõ nhỏ Thanh Xuyên, học sinh lớp 12 Minh Thành đã đi học trở lại, bắt đầu chế độ chạy nước rút cho kỳ thi cuối kỳ.
Lần này các giáo viên lớp 12 đã qua trao đổi, thay đổi sách lược thông báo mới, mở rộng nhân số trên bảng vàng, công khai biểu dương các học sinh trong top 50 của khối.
Hơn nữa ngoài tên tuổi của bọn họ ra, còn muốn chụp rồi đăng ảnh lên, dưới ảnh chụp thêm một câu phương châm của bọn họ.
Chụp ảnh được tiến hành trong giờ nghỉ trưa nào đó, địa điểm chụp là bên cạnh toà nhà điêu khắc mang tính biểu tượng của Minh Thành có khắc khẩu hiệu trường. Để lên hình được đẹp, nhà trường yêu cầu các bạn học sinh trên bảng vàng mặc đồng phục mùa hè để chụp.
Thứ tự chụp dựa theo bảng xếp hạng, Lê Nhất dẫn đầu.
Mặc dù nhiệt độ không khí năm sau có tăng trở lại, nhưng gió vẫn lạnh đến thấu xương. Sau khi Lê Nhất cởi đồng phục mùa đông ra run lẩy bẩy.
“Cô bé, cháu là người đầu tiên, làm mẫu đẹp thì phần sau đều sẽ chụp nhanh.”
“Cô bé, cười xán lạn thêm một chút nữa đi. Cháu xinh đẹp như vậy, sao lại ngại cười thế.”
“Sao vậy cô bé, đây không phải chụp ảnh thẻ, không cần phải nghiêm chỉnh thế, thả lỏng một chút nào, làm động tác gì cũng đều được.”
“Cô bé…”
Chú chụp ảnh chỉ đạo không dứt, các bạn học càng chăm chú nhìn Lê Nhất làm mẫu cho bọn họ.
Từ nhỏ Lê Nhất đã không thích chụp hình, cũng không học được cách cười tự nhiên trước ống kính. Nghe ra được sự mất kiên nhẫn, đang định mở miệng lý luận với nhiếp ảnh gia thì cái tên đứng hạng hai sau cô đã mở miệng trước.
“Chú, khí chất của cô ấy là vậy ạ, chú chụp thêm tấm nữa là được. Cô ấy học giỏi, là động vật bảo vệ trọng điểm của trường bọn cháu, lỡ như rét lạnh bị bệnh thì phiền toái lắm ạ.”
Kiều Mộ Dương đứng bên cạnh Lê Nhất, nhìn cô giả vờ mỉm cười dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia. Má và tai đỏ bừng vì lạnh, gương mặt vốn dĩ sáng trắng cũng dần dần trở nên sốt ruột, khí chất lành lạnh toả ra loá mắt.
Phía sau không ngừng có mấy cậu con trai bình luận dáng người và ngũ quan của cô, nhiếp ảnh gia lại hết sức om sòm, cậu nghe được còn khó chịu hơn cả cô.
“Được rồi được rồi, vậy chúng ta không kéo dài thời gian của mọi người.” Lúc này chú chụp ảnh mới thoả hiệp.
Lê Nhất đứng dậy, lúc đi ngang qua Kiều Mộ Dương thấp giọng nói tiếng cảm ơn. Vừa quay đầu lại, Kiều Mộ Dương đứng ở vị trí cô vừa mới đứng.
Dưới cái nắng chiều đông, thiếu niên cao lớn mặc áo sơmi trắng, lộ ra tám cái răng trắng tinh, một phát ăn ngay.
Chú nhiếp ảnh gia nhịn không được khen, nói chàng trai này đẹp trai, cảm ống kính cũng tốt.
Giống như gấp đôi tốc độ, Lê Nhất còn chưa kịp in khoảnh khắc đó vào đầu thì Kiều Mộ Dương đã chụp xong, lập tức quay lại trạng thái lười biếng như thường.
Chụp một mình xong còn chụp ảnh chung, Lê Nhất và Kiều Mộ Dương đi đến bên cạnh đợi trước.
Thiệu Tinh Tuyền đứng ở hạng bốn mươi mấy chờ đến mất kiên nhẫn bèn đi qua tìm hai người bọn họ nói chuyện. Nhìn đội ngũ chụp ở xa xa, Thiệu Tinh Tuyền nói: “Sao Kỷ Tư Viễn gầy vậy. Haizz, rõ ràng thành tích thi nhỏ trước cuối kỳ của cậu ta rất kinh người, sao vừa mới đến kỳ thi lớn lại không được.”
Kiều Mộ Dương chưa bao giờ tham gia vào việc đánh giá bạn học khác, Lê Nhất cũng không có nhiều lời nói với Kỷ Tư Viễn, chỉ đáp một tiếng: “Có thể là trạng thái không tốt.”
Lúc này, Lục Giai Thuần lần đầu tiên thi vào được top 3 cùng với một bạn nữ khác của lớp 8 đi tới.
Lục Giai Thuần đề nghị: “Lê Nhất, Kiều Mộ Dương, ba người chúng ta tự chụp một tấm đi.”
Tự chụp của top 3 đối với Lục Giai Thuần mà nói rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhất là cô ta hy vọng có thể có một tấm ảnh chụp chung với Kiều Mộ Dương.
Từ trước đến nay Lê Nhất không làm mất thể diện người ta, đồng ý trước rồi lại nhìn Kiều Mộ Dương, cậu cũng hào phóng đồng ý.
Sau khi chụp tấm ảnh này xong, Lê Nhất quay lại bậc thềm ngồi. Kiều Mộ Dương không nhúc nhích, cậu lại nói với Thiệu Tinh Tuyền ở bên cạnh Lê Nhất: “Tinh Tuyền, hai chúng ta cũng chụp một tấm đi.”
“Ok ok.” Thiệu Tinh Tuyền lập tức đứng dậy.
Lê Nhất cảm thấy ngạc nhiên với hành động của cái người này, qua năm mới cậu đổi tính luôn rồi à? Không phải cậu ghét chụp ảnh hơn mình sao?
Vì thuận theo Thiệu Tinh Tuyền nhỏn nhắn nên Kiều Mộ Dương đặc biệt khom lưng, đầu gần như song song với Thiệu Tinh Tuyền. Cô ấy đứng gần cậu giơ “số hai” xán lạn.
Sau đó Kiều Mộ Dương lại cùng với một bạn nữ khác lớp 8 chụp một tấm ảnh. Lúc chụp ảnh, mặt cô gái đó đỏ đến mức sắp chín luôn.
“Kiều Mộ Dương, vậy tớ cũng muốn. Ban nãy là ba người bọn mình, bây giờ tớ muốn chụp một mình với cậu.” Lục Giai Thuần lúc nào cũng nói thẳng suy nghĩ trong lòng cũng xông qua.
“Được.”
Rốt cuộc, mấy cô gái ở đây đều chụp hình chung với Kiều Mộ Dương.
Thiếu niên chậm rì rì đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lê Nhất, cao giọng, “Cô tiên, đến cậu? Chụp một tấm?”
Cậu chưa bao giờ gọi mình là “cô tiên” như bọn Cao Phi khiến Lê Nhất nổi da gà ngay tức khắc.
“Vậy chụp đi.” Lê Nhất giả vờ bình tĩnh chỉnh chỉnh mái tóc.
Giây tiếp theo, bả vai của cô bị cánh tay dài của Kiều Mộ Dương vắt lên, thả lỏng ôm cô.
Thiếu niên giơ điện thoại lên, giọng trong trẻo hạ xuống vài tông, thân sĩ hỏi: “Như vậy có được không?”
Từ cột sống đến thần kinh não, Lê Nhất như người bị điện giật, trong lòng mềm nhũn, cơ thể như phiêu diêu trên mây.
Trải nghiệm hoàn toàn khác với khi cô lén dựa vào bả vai cậu, cái nửa ôm này của thiếu niên chẳng hề mềm mại nhưng lại giống như khúc gỗ trôi dạt từ dòng xoáy cảm xúc tiêu cực, khiến cô tạm thời có được nơi dừng chân ngắn ngủi tạm dừng bi thương trong sự thương cảm xa cách.
“Tớ chụp đây.”
Thiếu niên tựa đầu qua, đôi mắt biết cười lấp lánh đến chói mắt.
Lê Nhất ngơ ngác nhìn ống kính, muốn bắt chước nụ cười ung dung của cậu, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, không sao cười lên được.
Kiều Mộ Dương nhanh chóng gửi từng tấm ảnh đến cho các cô gái.
Tấm ảnh Lê Nhất nhận được, đầu hai người kề sát vào nhau, cậu cười tươi trong sáng mà cô lại mỉm cười miễn cưỡng.
Nếu cậu là người nhạy bén, cậu nhất định sẽ phát hiện ra, ánh mắt hoang mang của cô khác với bức ảnh trên bảng vàng, cái sau là kháng cự, cái trước là sự căng thẳng ưu thương.
–
Sau khi đi học lại, sác xuất Kiều Mộ Dương và Kỳ Tri Nhiên hoạt động cùng với biệt đội ăn kem càng ngày càng gia tăng.
Buổi trưa hôm nay, sáu người bọn họ đang cùng nhau ăn cơm ở căn tin. Lục Giai Thuần cầm một tờ bảng biểu qua đây tìm, bảo Kiều Mộ Dương điền phương châm của mình.
Kiều Mộ Dương nhìn bảng, dòng kia của Lê Nhất cũng trống không. Cậu liền nhẹ nhàng ném cây bút đến trước mặt Lê Nhất, nói: “Tớ không có phương châm, lúc cậu điền thì điền giúp tớ.”
Lê Nhất: “………..”
Lục Giai Thuần: “Như vậy sao được, phương châm là để các đàn em xem, vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Cô ấy rất cẩn thận.” Kiều Mộ Dương vỗ bả vai Kỳ Tri Nhiên, làm động tác chơi bóng, ý bảo cậu rời đi sau đó cậu rất quen thuộc hơi hất cằm về phía Lê Nhất, “Vất vả rồi.”
Lục Giai Thuần thấy khuyên không được đành phải đẩy bảng biểu đến trước mặt Lê Nhất, nói: “Vậy cậu cống hiến sức lực đi, nhanh nhé, giáo viên đợi đấy.”
Lê Nhất nghĩ nghĩ, chọn hai câu danh ngôn kinh điển của Kobe bản tiếng Trung rồi lần lượt điền vào dưới tên mình và Kiều Mộ Dương. Cô lại hỏi Lục Giai Thuần: “Lần này hiệu trưởng còn đích thân viết chữ bút lông đề bảng vàng không?”
“Làm ơn, lần này có năm mươi người, còn có phương châm nữa. Viết xong còn không mệt chết ông cụ luôn ấy, chắc không viết đâu.” Cao Phi tiếp lời.
Lục Giai Thuần ngầm thừa nhận.
Ngày dán thông báo, Thiệu Tinh Tuyền lần đầu tiên lên bảng vàng phấn khởi lôi kéo mọi người đi xem.
Tấm ảnh của Lê Nhất, Kiều Mộ Dương đứng cạnh nhau xuất hiện ngay hàng đầu tiên. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao, mặc dù nụ cười trên mặt là giả, đôi mắt uy nghiêm nhưng khí chất lại tốt. Thiếu niên bên cạnh cô gái ánh mắt trong suốt, sáng ngời khiến tấm ảnh tuyên truyền thành ảnh chân dung tĩnh.
Có một đàn em ở bên cạnh khen: “Ai nói giá trị nhan sắc học sinh Minh Thành chúng ta không đủ. Đàn chị Lê Nhất và đàn anh Kiều Mộ Dương ở đây thì mấy hoa khôi và hotboy trường khác nào sánh bằng.”
Có đàn em khác phụ hoạ: “Đúng, người đẹp thành tích còn tốt, rất hiếm có đấy.”
“Mối quan hệ của hai người bọn họ cũng rất tốt nữa.” Cao Phi nhiều chuyện định gia nhập vào cuộc trò chuyện của nhóm đàn em.
“Đi thôi.” Lê Nhất túm lấy cánh tay Cao Phi ra khỏi đám người.
Phí Nhã: “Nhìn thấy chưa, một khi thành tích của Tiểu Kiều nghiền áp Kỷ Tư Viễn thì không có ai chèo CP cô tiên và Kỷ Tư Viễn nữa đâu.”
Nhắc đến tào tháo tào tháo đến, Kỷ Tư Viễn đi đến trước mặt hỏi Lê Nhất: “Buổi tối sau khi tan học, có thể nói chuyện một lát không?”
Lê Nhất đoán được cậu ta muốn nói gì, nghĩ đến bọn họ đã vào thời khắc mấu chốt, mà tâm trạng cậu ta lại không ổn định nên không từ chối.
Sau khi Kỷ Tư Viễn rời đi, Thiệu Tinh Tuyền lắc đầu tiếc nói: “Trước kia cậu ta huy hoàng ra sao, lịch sử cao nhất là năm lần thi đứng đầu liên tiếp. Bây giờ đến giai đoạn chạy nước rút, cũng không biết cậu ta còn có thể lấy lại sức được nữa hay không.”
Cao Phi kéo kéo đuôi tóc Thiệu Tinh Tuyền: “Lo cho mình đi.”
–
Trên con đường vào cổng trường, hai bên trồng những cây long não cao vút.
Đầu xuân, trong không khí vẫn còn ý lạnh của cuối đông, lá cây kêu xào xạc trong gió đêm.
Giọng Kỷ Tư Viễn phiêu bạt trong gió lạnh, cậu ta nói với Lê Nhất: “Năm ngoái bố tớ bị thương ở chân, không thể nào lái xe được nữa.”
“Vì vậy nó ảnh hưởng đến tâm trạng cậu?” Lê Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Xem như vậy, tình hình trong nhà càng nguy hơn, tớ phải bớt thời gian ôn tập đi chăm sóc mẹ tớ.” Mẹ của Kỷ Tư Viễn đau ốm quanh năm trên giường, bố cậu ta tạm thời lo mình còn chưa xong nên trọng trách chăm mẹ liền rơi xuống người cậu ta.
“Cậu cần giúp đỡ không?” Lê Nhất chân thành hỏi, lại nói: “Đây là thời điểm rất quan trọng, Kỷ Tư Viễn, cậu nhất định phải cân bằng tâm trạng cho tốt. Nếu như có thể, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì đừng tiêu hao sức lực và tinh thần của mình, ví dụ như thuê y tá gì đó. Cậu đừng quên giấc mộng Thanh Hoa của cậu, về chuyện tiền chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách.”
Kỷ Tư Viễn dừng bước, cười nhạt nhìn cô gái trước mắt, “Lê Nhất, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện chân thành với tớ như vậy, cảm ơn cậu.”
Dứt lời cậu ta duỗi tay khoác lên bả vai Lê Nhất, nhưng mà hơi dừng lại một chút rồi rút tay lại.
“Tớ sẽ cố gắng, Lê Nhất, cậu sẽ nhìn thấy tớ ở Thanh Hoa.”
Lê Nhất đứng dưới tàng cây long não, nhìn bóng lưng đi xa của Kỷ Tư Viễn. Cô lắc lắc đầu rồi mỉm cười thoải mái.
Kỷ Tư Viễn như vậy mới là Kỷ Tư Viễn mà cô muốn nhìn thấy. Một Kỷ Tư Viễn bước ra khỏi sự tự phụ và tự ti, đối mặt với điểm số bằng thái độ rộng lượng.
Sự giao tiếp của cô và cậu ta rốt cuộc không cần tốn công như vậy nữa.
“Aiyo, đây lén định chung thân à?”
Da đầu Lê Nhất căng lên, nhìn qua, Kiều Mộ Dương đứng ở phía sau cây to, dáng vẻ sau khi đùa tràn ngập sự bướng bỉnh bất tuân.
“Cậu trở thành bậc thầy thành ngữ từ khi nào vậy.” Lê Nhất cười nói.
Bậc thầy thành ngữ là biệt danh của Cao Phi, cậu ta am hiểu trong việc sử dụng cái loại từ “lén định chung thân” mờ ám này lúc nói đùa.
Kiều Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, “Lê Nhất, cậu thích Kỷ Tư Viễn sao?”
“Hả?”
“Tớ hỏi cậu, cậu thích Kỷ Tư Viễn sao?”