Tiết Thể dục của lớp 8, sau khi giáo viên bảo mọi người tự do hoạt động, Kỳ Tri Nhiên hỏi Kiều Mộ Dương có muốn đi chơi bóng một lát không.
Kiều Mộ Dương ngồi trên khán đài, tầm mắt dừng ở ngón tay đang gập lại, một lúc sau mới tiếp lời: “Hôm nay không chơi, bả vai đau.”
Kỳ Tri Nhiên đập bóng hỏi: “Hôm qua chơi bóng bị đụng vào hả?”
“Không phải.” Kiều Mộ Dương thu hồi tay có không ít vết thương nhỏ, giấu vào trong túi áo, nhẹ giọng nói: “Bị ép.”
“Bị ép hả? Cậu làm cu li à?” Kỳ Tri Nhiên mê mẩn đặt câu hỏi.
Kiều Mộ Dương cười nhạt một tiếng, đứng dậy rồi đoạt lấy bóng rổ của Kỳ Tri Nhiên đập đập, sau đó ném bóng vào trong lòng cậu ấy, “Tớ về lớp ngủ bù đây.”
“Đúng rồi, buổi sáng tớ có gặp Lê Nhất, cô ấy nói tượng gỗ điêu khắc cậu tặng tớ rất đẹp.” Kỳ Tri Nhiên đắc ý nói.
Sắc mặt Kiều Mộ Dương hơi đổi, “Vậy cô ấy biết tớ tặng cho cậu sao?”
“Tớ nói với cô ấy, là ông nội cậu đích thân khắc.”
“…………..”
Kỳ nghỉ hè, Kiều Mộ Dương đến ở nhà ông nội cậu. Ông cụ có nhiều quy củ, không cho phép cậu chạm vào đồ điện tử, đang lúc cậu thật sự nhàm chán liền học khắc gỗ với ông nội.
Tưởng cậu thích những món đồ chơi nhỏ này cho nên trước khi cậu đi, ông cụ đặc biệt chọn mấy tượng gỗ điêu khắc có ngụ ý tặng cho cậu. Cuối tuần trước, Kỳ Tri Nhiên đến nhà cậu chơi phát hiện tạo hình của mấy khúc gỗ nhỏ này trong thư phòng cậu rất thú vị, nên bạo dạn xin cậu một cái treo lên cặp sách làm đồ trang trí.
Về phần tượng gỗ điêu khắc tối qua tặng Lê Nhất, là tác phẩm lúc đầu học mà cậu dùng để giết thời gian. Ông cụ dặn cậu làm chuyện phải có đầu có đuôi, thế là buổi tối khi không ngủ được, cậu sẽ mang cái bán thành phẩm này ra khắc vài nét. Từ cuối tháng bảy đến hôm qua, gần một trăm ngày, không nhớ rõ được đến tột cùng đã khắc được bao nhiêu nét, món đồ này đã làm bạn cùng với cậu biết bao đêm mất ngủ. Tóm lại trước khi tặng nó vào hôm qua, mảnh gỗ nhỏ này xem như đã có dáng vẻ thành phẩm.
Khi biết được sinh nhật của Lê Nhất, cậu cũng không nghĩ được cái gì hay để tặng quà sinh nhật nên về đến nhà liền trốn vào thư phòng, lấy tượng gỗ điêu khắc ra mài một chút rồi lo lắng không yên tặng nó.
Tác phẩm thủ công đầu tiên trong đời cậu, quà nhẹ mà nặng tình cảm. Mảnh gỗ này ban đầu không phải khắc vì cô, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay cô, coi như là một loại duyên phận.
Cho nên trước khi Kỳ Tri Nhiên nói câu này, cậu không quan tâm Lê Nhất có biết chi tiết đằng sau nó không, cũng không quan tâm cô có vì vậy mà cảm động hay không.
Nhưng bây giờ Kỳ Tri Nhiên nói ra, vậy nếu như cô hiểu lầm món đồ chơi nhỏ đấy là cậu tiện tay mượn hoa dâng Phật, cậu còn có thể làm như không quan tâm được không?
Thiếu niên không làm được nhíu chặt mày, sải bước rời đi.
Cậu phiền.
–
Lê Nhất nhìn thấy thu đêm ở Thượng Hải trong vòng bạn bè của Tùng Lam. Những chiếc lá vàng khô héo của cây ngô đồng rơi trên con đường nhựa lâu đời, tràn ngập văn nghệ và mùa thu mát mẻ của thành phố này.
Vòng bạn bè của Giang Sùng đã lâu không có bài mới. Bài đăng cuối cùng là ngày 1 tháng 10 anh ấy đến Bắc Kinh thăm bạn gái Cam Đường, đăng tấm ảnh chụp chung của hai người bọn họ đứng ở trước cổng Học viện Điện ảnh.
Anh ấy vẫn không biết có một cô gái yêu thầm anh ấy rất nhiều năm và học cùng trường đại học với anh ấy.
Tùng Lam hỏi Lê Nhất tiến triển thế nào rồi, Lê Nhất trả lời bốn chữ —— [Không mặn không nhạt.]
Cô cảm thấy đây là hình dung chuẩn xác nhất.
Muốn nói mối quan hệ thân sơ, cô và Kiều Mộ Dương quả thực bởi vì nguyên nhân khách quan càng lúc càng gần. Nhưng nói đến tia lửa, cô cảm thấy bản thân mình có một chút nhưng mà cái người này lại lạnh băng.
Tùng Lam: [Có cơ hội ở chung đã rất hạnh phúc rồi!]
Lê Nhất: [Cái đó trái lại thì có ạ, cậu ấy chuyển trường đến Minh Thành chúng ta, đến nay em vẫn cảm thấy như mơ.]
Tùng Lam: [Đúng rồi, chị hỏi giúp em rồi, Minh Thành không có giáo viên bình thường luyện thể chữ Lệ, chắc là học sinh nào đó viết đấy.]
Lê Nhất: [Cảm ơn chị. Chuyện này qua rồi ạ, bọn em sắp phải thi tháng tiếp theo rồi.]
Tùng Lam: [Cố lên cố lên, chiến đấu vì cái tên có thể xếp cạnh cậu ấy hahahaha.]
Lê Nhất: [Xông lên!]
–
Mấy ngày sau, Kiều Mộ Dương vẫn chưa quay về trường. Tin tức cậu thi giành giải nhất đã truyền đến nội bộ Minh Thành.
Các bạn học lớp 8 thảo luận mãnh liệt, không kêu Kiều Mộ Dương là học sinh Nhất Trung Thành phố nữa, mà luôn mồm kêu “Kiều Mộ Dương lớp chúng ta…”
Lúc ăn trưa, Kỳ Tri Nhiên hỏi Lê Nhất khi nào Kiều Mộ Dương mới quay về đi học.
Lê Nhất xoè tay: “Cậu không biết, sao tớ biết được.”
Kỳ Tri Nhiên buột miệng nói: “Tớ tưởng hai cậu đã là người một nhà rồi…”
“Phụt…” Cao Phi hơi thất thố, sau khi lấy khăn giấy lau miệng rồi hỏi: “Cái quái gì vậy Lê Nhất, cậu sẽ không lén lút yêu đương ngầm với Tiểu Kiều đấy chứ.”
Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền lập tức nhìn Lê Nhất chằm chằm, ánh mắt còn nghiêm túc hơn cả sếp thẩm vấn tội phạm trong phim Hồng Kông nữa.
Kỳ Tri Nhiên thấy thế thì lùa mấy miếng cơm rồi đứng dậy, “Tớ tưởng bọn cậu đều biết rồi, tớ chuồn đây chuồn đây. Các cậu xem như tớ chưa nói gì nha.”
Dứt lời cậu ấy nhanh chân thoát thân.
“Này!” Lê Nhất gọi cậu ấy lại, “Sao cậu biết được?”
“Tớ nhìn thấy.” Kỳ Tri Nhiên giải thích lần nữa, “Tớ thật sự tưởng các cậu đều biết.”
“Nhìn thấy cái gì?” Phí Nhã hỏi.
Lê Nhất đau đầu không thôi, suy nghĩ hết lần này đến lần khác rồi gửi tin nhắn cho người nào đó —— [Cậu có để ý đến bọn Cao Phi biết mối quan hệ của hai chúng ta không?]
Người nào đó trả lời: [Hai chúng ta có quan hệ gì?]
Lê Nhất: “………….”
Nếu đã như vậy cô nhanh chóng ấn xuống: [Không có quan hệ.]
Nhét điện thoại vào trong túi áo rồi kéo khoá kéo lại, không vang lên lần nào nữa.
“Còn không mau khai báo sao cô tiên!” Thiệu Tinh Tuyền tiến thêm một bước ép hỏi.
“Cô nhỏ tớ và bố Kiều Mộ Dương đang là người yêu. Tớ không có ý định giấu, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến. Xin các vị đừng nói ra bên ngoài, làm ơn.” Lê Nhất nói một hơi xong, có thứ gì đó vẫn tắc nghẽn ở trong lồng ngực, cô lại một hơi uống cạn ly sữa chua lớn.
“Đệt!”
“Moá!”
“Tớ sợ ngây người rồi nè!”
Lê Nhất đứng dậy, bắt chước bước chân Kỳ Tri Nhiên chạy trối chết, vừa đi vừa nói: “Cái khác đừng hỏi tớ, sinh hoạt cá nhân của cô nhỏ tớ tớ không bao giờ hỏi, tớ và Kiều Mộ Dương cũng không thân.”
Cao Phi và Thiệu Tinh Tuyền vẫn đang trong cơn kinh ngạc, nhìn nhau, biểu cảm ngưng tụ.
Phí Nhã thân là bà phù thuỷ, trên tay nắm chắc chuyện của quần chúng, cô nàng không ngạc nhiên cắn ống hút nói: “Cũng may là hai người này không có fan CP, nếu không bảo người ta chèo thuyền như thế nào đây?”
Thiệu Tinh Tuyền hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Phí Nhã hừ cười một tiếng: “Nếu như cô Lê thật sự lấy bố Kiều Mộ Dương, vậy cô tiên chính là em gái của Tiểu Kiều đấy.”
Cao Phi nghe vậy lập tức tặng lời vàng: “Cũng may hai người bọn họ không có gian tình, nếu không sẽ là người yêu trở thành anh em, hahahahahahahhahahahaha….”
–
Lại qua một tuần, Kiều Mộ Dương vẫn chưa quay về trường.
Lê Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được, tìm cơ hội hỏi Lê Mạn: “Ngày mai phải thi tháng rồi, Kiều Mộ Dương vẫn chưa quay về thi sao cô?”
“Chắc là về không được rồi.” Lê Mạn nói.
“Cậu ấy làm sao vậy ạ?” Trong lòng Lê Nhất lo lắng.
Lê Mạn: “Thằng bé đi gặp mẹ nó.”
“Cậu ấy ra nước ngoài?” Lê Nhất không che giấu được sự kinh ngạc của mình.
“Không có, mẹ thằng bé về nước, đang ở Quảng Châu nhà bà ngoại nó.”
“À.” Lê Nhất yên lòng, lại nhạy cảm nhận ra chuyện khác, ấp úng hỏi Lê Mạn: “Cái kia, cô nhỏ, cô có để ý chú Kiều nhắc mẹ của Kiều Mộ Dương với cô không?”
Lê Mạn đang đắp mặt nạ cho nên bình tĩnh, cô ấy nói: “Cô cũng đâu phải ngày đầu tiên biết anh ấy có vợ cũ.”
Lê Nhất bĩu môi, lại hỏi câu hỏi mà từ trước đến giờ chưa từng hỏi: “Hai người đã ở bên nhau mấy tháng, có dự tính gì cho tương lai chưa ạ? Con thấy thái độ bây giờ của bố con đối với chú Kiều cũng rất tốt.”
“Tạm thời cô vẫn chưa tính toán gì.” Lê Mạn nói thẳng.
Tâm trạng Lê Nhất lại có hơi phức tạp. Chẳng lẽ nam dẫn chương trình nổi tiếng này lại trở thành người cũ của cao thủ ngược nam Lê Mạn sao?
Lỡ như là thế, nếu sau này cô và Kiều Mộ Dương thật sự có thể phát triển đến quan hệ nào đó, vậy Lê Mạn gặp lại Kiều Tụng Văn, cuối cùng là ai khó xử, xấu hổ hơn đây?
Được rồi đó Lê Nhất, bố ruột người ta đang yêu đương với cô nhỏ mày đấy, người ta cũng cảm thấy hai đứa bọn mày chẳng có quan hệ gì cả, mày còn tương lai gì nữa hả!
Đi lâu như vậy, chưa bao giờ chủ động gửi một cái Wechat, rõ ràng xem mày là không khí, còn phát triển đến quan hệ nào đó nữa à!
Mau thu hồi tâm tư để thi tháng đi, cậu ấy không ở đây, mày ít đi một đối thủ, lần này nhất định phải quay lại hạng nhất!
Tháng mười một thật sự rất lạnh, Lê Nhất thêm chút sức lực đóng cửa lại.
Ngồi trở lại trước bàn học, cô huỷ cuộc trò chuyện được ghim ở đầu với Kiều Mộ Dương.
Thuận tay lại đăng một tin lên vòng bạn bè ——
Không có gì quan trọng hơn việc học!
Đêm nay, cô nhận được một lượt thích của một người đã lâu không gặp, đến từ “Q”.
Sáng hôm sau, sau khi Lê Nhất nhìn thấy cái lượt thích này, mang theo mục đích nào đó bấm vào hộp thoại nói chuyện của bọn họ, nhìn thấy hai câu kia ——
[Hai chúng ta là quan hệ gì?]
[Không có quan hệ gì.]
Cuối cùng cô lại thoát khỏi giao diện này.
–
Kiều Mộ Dương quay về trường đi học là chuyện sau khi có thành tích thi tháng.
Lần thi tháng này, Lê Nhất như mong muốn lấy lại được hạng nhất khối, hơn nữa còn cao hơn mười lăm điểm so với hạng hai Kỷ Tư Viễn. Trong tất cả các môn học, ngoài Ngữ văn và Địa lý ra, các môn còn lại cô đều đứng hạng nhất khối, trong đó có Vật lý đạt được điểm tối đa mà xưa nay chưa từng có.
Chiến tích huy hoàng như vậy đã đổi mới hình ảnh cô trong lòng các bạn học, mọi người đều ngầm nói cô thật sự càng ngày càng đáng sợ.
Vật lý được điểm tối đa khiến cho lớp 8 vốn muốn nói là vì Kiều Mộ Dương vắng mặt cho nên cô mới đứng đầu đều ngậm miệng hết lại.
Bây giờ Cao Phi dứt khoát không gọi cô tiên Lê Nhất nữa, cậu ta gọi Lê Nhất là “Lê Hoàng.”
Lúc Kiều Mộ Dương đi đến bên ngoài phòng học lớp 7, “Lê Hoàng” đang tiếp nhận quỳ lễ của mấy thành viên biệt đội ăn kem.
Sau khi thời tiết chuyển lạnh, Lê Nhất không buộc tóc nữa, mái tóc đen dày bồng bềnh ôm lấy gương mặt khá gầy, có chút dịu dàng hơn so với vẻ oai hùng khi buộc đuôi ngựa.
Hệ thống sưởi trong lớp đã được bật lên nên cô cởi chiếc áo khoác đồng phục không lộ rõ khí chất ra, bên trong là chiếc áo len dệt kim kiểu ngắn màu be cổ bẻ. Cô mặc đồ màu trắng lúc nào cũng vô cùng đẹp, ví như áo sơmi trắng tươi mắt mùa hè.
Thiếu niên chậm chạp chưa về lười biếng dựa lên khung cửa, sau khi thu hồi tầm mắt bèn kêu tên Cao Phi một tiếng, xách cái túi đặc sản đặc biệt mang về từ Quảng Châu đặt xuống cạnh cửa.
“Tiểu Kiểu về rồi!” Phí Nhã hô.
Cô ấy chưa nói xong, tên kia đã đi xa.
Cao Phi bay nhanh chạy qua cầm quà đi phân phát. Kiều Mộ Dương rất chu đáo dán tên người nhận lên mỗi hộp quà. Mỗi người có khẩu vị khác nhau nhưng thứ khác đều giống nhau.
Lê Nhất vốn tưởng phần của mình cũng không có gì khác với mọi người, nhưng lúc cô đậy nắp hộp lại phát hiện ra mặt sau có thêm đồ so với bọn họ ——
Sợi dây buộc tóc được làm thủ công với nhiều màu sắc.
Giống như dải cầu vồng khảm lên trên mặt hộp trắng tinh.