Lê Nhất ôm bụng dựa vào văn phòng của Lê Mạn, ngoài ý muốn nghe thấy mấy giáo viên đang nghị luận Lê Mạn ——
“Tuổi trẻ nuôi cháu gái, cô Tiểu Lê thật sự không dễ dàng.”
“Cũng phải, với tiền lương một tháng của cô ấy, phải thuê nhà, chi phí tiêu xài của bản thân lại nuôi thêm đứa nhỏ, còn dư chỗ nào chứ.”
“Ba Lê Nhất đi đâu vậy? Ông ấy mặc kệ con gái mình sao?”
“Ai biết đâu, con bé Lê Nhất cũng đáng thương, cũng may con bé hiểu chuyện, thành tích tốt, nghe nói ba con bé…”
………..
Lê Mạn không ở trong văn phòng nên Lê Nhất không cần thiết đi vào. Cô gửi tin nhắn cho Lê Mạn rồi quay trở lại bên ngoài phòng học lớp 6 lần nữa để đợi.
Lớp 6 có một bạn nữ có học vẽ, có thể vẽ ra một bản phác hoạ rất đẹp. Trên bảng đen phía sau phòng học lớp 6 dán đầy các bức phác hoạ ảnh chân dung của các bạn trong lớp do bạn nữ đấy vẽ.
Lê Nhất liếc mắt một cái thấy ngay bức chân dung của Kiều Mộ Dương ——
Nó được đặt ở trung tâm của các bức vẽ. Gương mặt thiếu niên được vẽ tỉ mỉ, thần thái thả lỏng, ngũ quan đẹp đẽ, tươi sáng nhất trong các bức tranh.
Trên mũi Kiều Mộ Dương có một nốt ruồi nho nhỏ được cô gái cẩn thận dùng bút vẽ chấm xuống, khiến cho chiếc mũi cao thẳng của thiếu niên càng sống động hơn.
Lê Nhất thích nhất là ánh mắt của Kiều Mộ Dương.
Ánh mắt của cậu chứa tinh cầu nhỏ tràn đầy năng lượng. Lúc cậu tập trung, tinh cầu nhỏ sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ thu hút người khác khiến cho tất cả ánh nhìn đều được cậu chiếu sáng.
Lê Nhất quẳng chuyện bàn tán của các giáo viên ban nãy ra sau đầu, lấy điện thoại ra chụp ảnh chân dung của Kiều Mộ Dương. Một kế hoạch kiếm tiền đang hình thành trong đầu óc thông minh của cô.
–
Sáng hôm sau, Lê Nhất mua bữa sáng của Mạch Ký mang đến cho bạn nữ vẽ đẹp nhất lớp —— Lâm Du Tĩnh.
Từ nhỏ Lâm Du Tĩnh đã học mỹ thuật, tính cách điềm tĩnh. Dáng người cô ấy nhỏ xinh, cắt đầu nấm, thích đeo một gọng kính gỗ to khiến cho người ta có một ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
Lê Nhất và cô ấy có cùng nhau tham gia lễ nghệ thuật học đường của Minh Thành, quan hệ không tệ.
Nhận được bữa sáng của Lê Nhất, Lâm Du Tĩnh khó hiểu đẩy đẩy gọng kính, dịu dàng nói với Lê Nhất: “Cậu có chuyện gì nói thẳng ra là được mà, không cần phải mua bữa sáng cho mình đâu.”
Lê Nhất thấy cô ấy thẳng thắn như vậy thì lục ảnh chân dung của Kiều Mộ Dương trong điện thoại ra đưa cho cô ấy xem, “Cậu có thể vẽ đẹp hơn bức này, đúng không?”
Gương mặt Lâm Du Tĩnh hơi phiếm hồng, “ừm” một tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Lê Nhất mở túi gói đồ ăn cho cô ấy, đút bánh hamburger thịt heo trứng đến bên miệng cô ấy, nói qua loa: “Một trai đẹp của Nhất Trung Thành phố.”
Lâm Du Tĩnh: “Kiều Mộ Dương?”
Lê Nhất: “Cậu quen cậu ấy?”
“Mình không quen.” Lâm Du Tĩnh lắc lắc đầu, “Chỉ là cậu nói là người của Nhất Trung Thành phố nên mình đoán là cậu ấy, bởi vì cậu ấy rất được các bạn nữ yêu thích.”
Lê Nhất cười một tiếng, “Cậu cũng biết đoán ghê. Tớ đưa tấm ảnh cho cậu, cậu có thể vẽ cho tớ được không? Có tô màu càng tốt.”
Lâm Du Tĩnh: “Có thể vẽ, nhưng kiểu tô màu cụ thể là gì?”
“Tớ không hiểu cậu tô màu thế nào đâu, đẹp là được.”
Lâm Du Tĩnh gật gật đầu: “Chừng nào cậu cần.”
“Càng nhanh càng tốt.”
Lê Nhất tìm được một bức ảnh Kiều Mộ Dương đang hát ở trạng thái tốt nhất từ những bức ảnh trong cuộc thi nói tiếng Anh lần trước. Lâm Du Tĩnh đã đưa cho cô bức ảnh vào tối đó, Lê Nhất rất hài lòng.
Kỹ thuật vẽ của Lâm Du Tĩnh rất tuyệt vời, thể hiện được sự đặc trưng và khí chất của Kiều Mộ Dương. So với bản phác thảo, cô ấy phát huy trọn vẹn phong cách vẽ cá nhân khiến cho Kiều Mộ Dương trong bức tranh sinh động bay bổng.
Cô ấy không hoàn toàn vẽ theo ảnh chụp mà là mang chút ý tưởng và kỹ thuật vẽ của bản thân mình. Bức tranh này xem như là cùng một người tạo ra.
Tốc độ của Lê Nhất cũng rất nhanh, cô đi in tấm ảnh này ra thành poster, bán cho nhóm mê muội Kiều Mộ Dương.
Nhóm “khách hàng” lần trước đến tìm cô trách cứ Kiều Mộ Dương trả thư, nhìn thấy poster thì như lấy được châu báu vậy, mấy người đều muốn mua ngay tại chỗ.
Lê Nhất tặng poster miễn phí cho mấy bạn nữ này. Cô nói cô không biết rõ nguyên nhân Kiều Mộ Dương trả thư nên cái này xem như đền bù, ngoài ra xin các cô ấy giúp mình tuyên truyền chuyện kinh doanh nhỏ của mình.
Thấy công việc kinh doanh nhỏ của Lê Nhất xuất hiện, Phí Nhã nhắm ngay vào lợi nhuận của cô, nói: “Con gái thích Kiều Mộ Dương không nhất định sẽ mua poster, kiểu kinh doanh này của cậu cũng không kiếm được mấy đồng.”
Lê Nhất: “Cậu nói đúng, cho nên tớ đang suy nghĩ xem có nên tăng thêm sản phẩm gì không?”
Thiệu Tinh Tuyền khởi động não của mình, “Trời nóng, có thể làm cái quạt nhỏ. Đi học lấy cái quạt in ảnh Kiều Mộ Dương quạt quạt chút, bọn họ nhất định rất thích.”
Lê Nhất: “Đúng đúng đúng, làm quạt. Có phải còn có thể in bưu thiếp gì đó không?”
Phí Nhã: “Cậu tính làm hobby hả? Làm ơn, Kiều Mộ Dương cũng không phải là minh tinh, hobby có thể bán được mấy đồng chứ?”
Lê Nhất: “Vậy mình thêm một người —— Giang Sùng, cậu thấy thế nào?”
Phí Nhã “xì” một tiếng, “Lê Nhất, rốt cuộc cậu thiếu nhiều tiền sao, cậu không sợ lỡ như đương sự biết đến tìm cậu đòi bảo vệ quyền hình ảnh hả?”
Lê Nhất rất điềm tĩnh, “Không sợ, mình đã nghĩ cách ứng phó từ lâu rồi.”
Thiệu Tinh Tuyền tiếp tục bày mưu tính kế: “Nếu không cậu viết thư tình hộ cũng được.”
Phí Nhã: “Bây giờ thư tình có gì mới mẻ đâu, còn không bằng viết truyện đồng nhân ở trên mạng nữa.”
(Đồng nhân là truyện được sáng tác lại, viết lại dựa trên một tác phẩm nổi tiếng có sẵn như truyện tranh, phim ảnh hay một tác phẩm văn học,… Thông thường truyện đồng nhân là 50/50, 50% là mạch truyện cũ và còn lại là do tác giả tự sáng tạo ra. Nguồn: chiase.org)
Lê Nhất búng ngón tay: “Ý kiến hay, đợi đến lúc mình bán hobby không kiếm được tiền nữa có thể cân nhắc cái này.”
–
Liên tục mấy tối tan học, Lê Nhất không đi tìm Lê Mạn về nhà cùng nữa mà thuận đường đến nhà Lâm Du Tĩnh trước.
Hai cô gái một vẽ, một nghiên cứu sản phẩm hobby.
(Sản phẩm hobby là hàng hoá được tạo ra bằng cách sử dụng hình nhân vật hoặc động vật trong hoạt hình, trò chơi, truyện tranh,… sau khi được cấp phép. Ví dụ như ly, túi, áo, quạt, nón,… có hình ảnh idol trên đó.)
Trong một tuần, Lê Nhất đã lên kế hoạch cho ra một số sản phẩm như standee, móc khoá acrylic và sticker.
Lâm Du Tĩnh nhờ người trong giới vẽ của mình tìm được đoàn đội chế tác đáng tin cậy. Tổng cộng Lê Nhất đầu tư năm trăm tệ, định in lô hàng đầu tiên.
Cùng lúc đó, hai cô gái cũng không quên phải học tập cho tốt.
Thành tích Lâm Du Tĩnh bình thường nên đã quyết định muốn làm học sinh mỹ thuật. Lê Nhất đồng ý kèm giúp cô ấy môn văn hoá vào cuối tuần.
Mỗi lúc Lâm Du Tĩnh vẽ, Lê Nhất sẽ ngồi trước bàn học của cô ấy nghiêm túc giải đề.
Lần thi tháng cuối cùng trước khi thi cuối kỳ của Trung học Minh Thành, Lê Nhất không có tiến bộ, đương nhiên cũng không thụt lùi. Cô vẫn đứng hạng hai như trước, nhưng lần này, cô chỉ thua Kỷ Tư Viên đứng đầu có bảy điểm.
–
Một buổi tối cuối cùng của tháng năm, Lê Nhất nhận được lô sản phẩm đầu tiên trong phòng thu phát trước cổng trường.
Phiên bản Q của móc khoá minh hoạ Kiều Mộ Dương được cô giơ cao lên, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu trong ánh nắng chiều.
Trước buổi tự học tối, Lê Nhất bán được tám cái móc khoá và năm cái standee. Trong dự đoán lý tưởng, trong một tuần sẽ bán được hết lô hàng này.
Phí Nhã nói không sai, lượng bán ra không lớn, sức lực tinh thần lại tiêu hao nhiều, lần kinh doanh này của Lê Nhất làm không có lời lắm.
Chỉ là từ trước đến nay Lê Nhất là người thích trải nghiệm, cô cảm thấy nếu không làm trễ việc học thì thử một lần kinh doanh cũng xem như không lãng phí thanh xuân. Sau tiết tự học buổi tối đầu tiên, Kỷ Tư Viễn đã mấy ngày không lộ diện đã gọi Lê Nhất lên sân thượng nối liền hai toà nhà dạy học của lớp 10 và lớp 11.
Gió đêm đầu hạ đã có dấu hiệu khô nóng, Lê Nhất giơ ngón tay lên vén tóc mái, tay kia không ngừng quạt mặt.
Kỷ Tư Viễn nhìn Lê Nhất mấy phút, tìm lời mở đầu mang phong cách rất cá nhân của mình, nói: “Bận rộn buôn bán còn có thể thi tốt như vậy, tớ quả thực không thể thả lỏng với cậu.”
Lê Nhất không biết nên tiếp lời thế nào, lúng túng ngay tại chỗ.
Không ngờ Kỷ Tư Viễn gục đầu xuống, tự giễu cười một cái, nói với cô: “Lần này tớ phát huy không tốt, lúc thi tớ bị phân tâm.”
Lê Nhất khó hiểu, “Cậu vẫn đứng đầu như trước, cái này mà gọi là phát huy không tốt?”
Kỷ Tư Viễn: “Tớ chỉ hơn cậu bảy điểm.”
Lê Nhất cạn lời cười, “Ý của cậu là cậu không chỉ muốn đứng nhất, mà còn muốn được quán quân đè bẹp, đúng không?”
Kỷ Tư Viễn: “Cũng không phải, tớ chỉ hy vọng trong mắt cậu tớ rất lợi hại.”
Lê Nhất: “Cậu có lợi hại hay không, có xuất sắc hay không, không cần tớ chứng minh.”
Kỷ Tư Viễn thở dài, “Có lẽ vậy.”
Lê Nhất: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, tớ về lớp trước.”
“Có.” Kỷ Tư Viễn gọi lại cô, chân thành hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao? Có cần tớ giúp không?”
Lê Nhất lắc đầu, giọng điệu tốt hơn trước đó một chút, “Cảm ơn đã quan tâm, không cần.”
Kỷ Tư Viễn nhìn bóng lưng Lê Nhất đi xa biến mất ở chỗ rẽ hành lang, lại nhớ đến câu nói trước kia của cô ——
Cô nói cô thích một học sinh kém.
–
Tối nay Lê Mạn dạy quá giờ, lúc Lê Nhất đến phòng học lớp 6, các học sinh đều đang ngồi trong đó.
Chuyện Lê Nhất kinh doanh hobby Kiều Mộ Dương và Giang Sùng tạm thời vẫn chưa rơi vào tai Nhất Trung Thành phố, cô cảm thấy mình đang “an toàn.”
Cô đứng đợi công khai trên hành lang, có cậu bạn lớp khác đi ngang qua nhìn cô nhiều hơn mấy lần. Cô làm như không thấy, nhét tai nghe vào nghe nhạc.
Mười phút sau, Lê Mạn tuyên bố tan học, các học sinh tốp ba tốp năm đi ra khỏi phòng học.
Sau khi Lê Nhất bị Kiều Mộ Dương yêu cầu đừng làm “bồ câu đưa thư” nữa vào lần trước, hai người lại không cùng xuất hiện nữa.
Kiều Mộ Dương vừa mới cắt tóc, gương mặt đẹp trai càng lộ vẻ khí khái. Cậu đang hăm hở nói chuyện NBA với hai bạn nam, vừa ra khỏi cửa phòng học thấy Lê Nhất tựa vào lan can nghe nhạc bèn dừng bước lại trong chớp mắt.
Tầm mắt Lê Nhất cũng không dừng trên người cậu nhưng bóng dáng cậu rõ ràng xuất hiện trong ánh mắt cô. Cô không ngờ cậu sẽ chủ động đến chào hỏi mình.
Cô nhét tay vào trong túi áo đồng phục, lặng yên ấn tiếng nhạc trong tai nghe về mức nhỏ nhất.
Lê Nhất đứng dưới ánh đèn hành lang, thiếu niên bước đến quá cao nên lấy đi toàn bộ ánh sáng của cô.
Chỗ cổ tay áo sơmi trắng của Kiều Mộ Dương có vết bóng rổ, lúc đến gần có thể thấy vết này, tầm mắt Lê Nhất dời xuống. Trên cánh tay căng chặt đeo bao cổ tay màu đen, màu sắc trên người cậu lúc nào cũng trong phạm vị trắng đen xám này.
Lời mở đầu của Kiều Mộ Dương đơn giản trực tiếp, cậu lấy ra hai bức “thư tình” được gấp gọn gàng, có khảm bốn góc trong túi áo đồng phục đưa đến trước mặt Lê Nhất.
Trước khi cậu chưa mở miệng, vẻ mặt Lê Nhất có thể dùng từ ngây ra như phỗng để hình dung, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Kiều Mộ Dương hơi cúi đầu, dùng tay còn lại gõ gõ lên tai mình, ý bảo Lê Nhất tháo tai nghe ra.
Lê Nhất sửng sốt vài giây mới nghe theo. Cô vừa mới tháo tai nghe xuống đã nghe thấy Kiều Mộ Dương hỏi cô: “Tớ muốn hỏi cậu một chút, hai lá thư này từ bạn nữ nào trường cậu đưa vậy?”
May quá may quá, cậu không biết.
Lê Nhất khẽ thở phào một hơi, điều chỉnh chút thế đứng, đứng đắn hỏi: “Không có lạc khoản sao?”
(Lạc khoản: dòng chữ nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức hoạ hay các bức đối trướng.)
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, trong ý cười không nhìn ra được cảm xúc nhiều lắm. Cậu nói: “Xem như có lạc khoản đi, nhưng không phải họ tên.”
Chứng minh cậu đã mở ra xem rồi!
Lê Nhất khẽ “à” một tiếng, gãi gãi đầu nói: “Tớ thật sự không nhớ ra, cậu chắc chắn là tớ đưa sao?”
Kiều Mộ Dương: “Chắc chắn.”
Lê Nhất: “Vậy nếu không ngày mai tớ đi học hỏi giúp cậu một chút nhé?”
Kiều Mộ Dương đáp lý trí: “Thật ra cái này cũng không cần thiết.”
Lê Nhất không lên tiếng mà cúi đầu mím chặt môi.
Kiều Mộ Dương nói chuyện chính xong bèn xoay người: “Đi đây, bái bai.”
“Bái bai.” Lúc này Lê Nhất mới ngẩng đầu lên.
–
Qua lâu rồi mà Lê Mạn vẫn chưa ra, Lê Nhất nhìn về phía WC, tiện đường đi đằng sau mấy người Kiều Mộ Dương.
Hai bạn nam bên cạnh Kiều Mộ Dương tiếp tục nói chuyện trước đó, thảo luận rôm rả về bóng rổ. Một tay cậu nhét túi quần, yên lặng nghe.
Bỗng nhiên có một cậu bạn trong đó hỏi Kiều Mộ Dương: “Cháu gái của cô Lê có quan hệ với cậu không tệ nhỉ, sao mà quen biết vậy?”
Kiều Mộ Dương không nói chuyện, có lẽ là lười trả lời câu hỏi nhàm chán này.
Cậu bạn khác mở miệng: “Người ta là trai tài gái sắc, cậu quản làm gì.”
“Đó không phải quản, nhưng mà hai cậu cảm thấy Lê Nhất thế nào?”
“Rất có hương vị.”
“Tiểu Kiều, còn cậu.”
Giọng Kiều Mộ Dương giống như chưa tỉnh ngủ, “Tớ không có ý kiến gì.”
“Ôi trời, đánh giá diện mạo thôi.”
Thiếu niên thu hồi sự uể oải, nói từng chữ một: “Không, có, ý, kiến.”
Gió đêm ở Nhất Trung Thành phố dường như nóng hơn Minh Thành một chút. Gương mặt Lê Nhất bỗng chốc nóng lên.
Đi đến cửa WC, cô dừng bước lại, ba thiếu niên trước mặt đi qua chỗ quẹo xuống lầu.
Câu nói “không có ý kiến” kia quanh quẩn trong lòng Lê Nhất, làm sao cũng không gạt đi được, thậm chí cô đã quên mất bản thân mình đến WC làm gì.