• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mộ Dương không bắt tay Lê Nhất, cậu cuốn bài thi của Lê Nhất lại gõ vào lòng bàn tay cô.

Chỉ chốc lát sau nhóm quần chúng nhàm chán của lớp 8 liền tụ thành một chỗ thầm thì nói nhỏ. Nói Lê Nhất đến tìm Kiều Mộ Dương giảng đề, quả thực là đánh bốp bốp vào mặt Kỷ Tư Viễn.

“Trước khi buôn chuyện, mấy người tốt nhất nên biết rõ Kỷ Tư Viễn có biết làm câu Vật lý cuối cùng đó không đi.”

Đại biểu môn Vật lý của lớp 8 – Kỳ Tri Nhiên là một người thẳng tính. Cậu ấy có ấn tượng với Lê Nhất khá tốt, biết cô là cô gái học giỏi. Gần đây tin đồn truyền khủng khiếp, lớp 8 chỉ có cậu ấy nhận định Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn không phải người cùng đường.

Trước khi Lê Nhất đến tìm Kiều Mộ Dương, cậu ấy vừa mới mượn bài thi Vật lý của Kiều Mộ Dương để chuẩn bị học cách giải của đại thần. Trong lớp ngoài Kỷ Tư Viễn ra, tổng điểm môn tự nhiên của cậu ấy là tốt nhất, giữa cậu ấy và Kỷ Tư Viễn vẫn là quan hệ cạnh tranh.

Bây giờ lớp 8 có người giỏi Vật lý còn lợi hại hơn Kỷ Tư Viễn, trong lòng cậu ấy không biết là vui hay là buồn.

Kiều Mộ Dương đến lớp 8 đã hơn một tháng nhưng vẫn xa cách với mọi người. Đến giờ cậu vẫn còn chưa thu hoạch được cậu bạn tốt nào để có thể cùng nhau ăn cơm, cùng đi WC.

Về cậu, suy nghĩ của Kỳ Tri Nhiên không khác với mọi người lắm. Mặc dù người này đối nhân xử thế vừa khách sáo lại lịch sự, vừa nhìn đã biết là kết quả của một gia đình giáo dục tốt. Nhưng sự lạnh lùng và thanh cao của cậu đã khắc vào trong xương, cậu cũng chưa bao giờ chủ động kết bạn với bất cứ bạn học nào.

Lúc Kiều Mộ Dương vừa vào lớp 8, chủ nhiệm lớp Từ Lịch bảo cậu chọn một trong ba bạn học ngồi một mình làm bạn cùng bàn. Cậu không chọn mà hỏi: “Em có thể ngồi một mình được không?”

Lúc cậu ở Nhất Trung Thành phố, chủ nhiệm lớp bọn họ quy định mọi người chỉ có thể ngồi một mình. Cho nên hai năm này cậu đều không có bạn cùng bàn, cậu đã quen ngồi một mình từ lâu.

Từ Lịch hỏi cậu tại sao.

Cậu lười giải thích nhiều, liếc mắt nhìn ba “đại thần” ngồi một mình một cái, nói: “Em sợ chen chúc người ta.”

Vóc dáng cậu cao, duy trì thể thao lâu năm, dáng người không tính là gầy yếu. Lời này nghe cũng có lý, Từ Lịch đành phải ngầm đồng ý.

Như vậy, bạn học trong lớp đều cảm thấy cậu khó tiếp cận. Hơn nữa cậu còn được chuyển từ Nhất Trung Thành phố – đối thủ một mất một còn của Minh Thành, tổng điểm môn tự nhiên lại xuất sắc. Để hỗ trợ Kỷ Tư Viễn, vị thần học tập trong trường mình, các cậu con trai trong lớp đương nhiên coi cậu – người cướp mất sự nổi bật của Kỷ Tư Viễn – thành kẻ thù chung.

Kỳ Tri Nhiên không thích đứng xếp hàng, nhưng cũng là người kiêu ngạo. Kiều Mộ Dương chỉ cần không chủ động bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng giả vờ làm như không thấy cái người này.

“Kỳ Tri Nhiên, cậu ra đây một chút.” Kiều Mộ Dương cầm bút của Lê Nhất trong tay, đứng ở cửa sau phòng học nói.

Kỳ Tri Nhiên ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì cầm bài thi mới mượn của Kiều Mộ Dương chạy chậm qua, thoả mãn gia nhập vào phe nghe “đại ca” giảng đề Vật lý.

Kiều Mộ Dương không kiên nhẫn bằng giáo viên Vật lý, sau khi nói mạch suy nghĩ đơn giản xong thì xem như việc đã làm xong. May mà gốc của hai “đệ tử” này vững chắc, vừa nghe đã hiểu.

Kỳ Tri Nhiên bừng tỉnh: “Hoá ra là thế, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy ai có thể nghĩ được chứ.”

Kiều Mộ Dương gật gật đầu: “Tổng thể đề thi Vật lý lần này hơi khó, làm đến câu hỏi lớn cuối cùng đã không còn nhiều thời gian, cho nên trong chốc lát không giải được là chuyện rất bình thường.”

“Vậy sao cậu giải ra được, mấy câu hỏi trước cậu làm rất nhanh, thời gian làm câu hỏi lớn này rất dư dả sao?” Lê Nhất hỏi cậu.

Kiều Mộ Dương đậy nắp bút của Lê Nhất lại, cầm trong tay nghịch. Cậu lại nhớ đến dáng vẻ không tập trung kia, nói: “Muốn khó tất cả đều khó, chỉ là tớ may mắn hơn thôi, cái đề này đúng lúc tớ có xem qua trước đó.”

“Vậy lúc đó cậu giải ra sao? Hay là cậu xem…” Kỳ Tri Nhiên muốn nói lại thôi.

Kiều Mộ Dương thấp giọng nói: “Tớ xem cách giải.”

“Ồ.” Lê Nhất hơi kéo dài giọng, lời ngầm là, xem ra cậu cũng không lợi hại như vậy.

Kỳ Tri Nhiên hỏi: “Là bộ đề nào vậy? Sách tài liệu cậu mua là gì?”

Kiều Mộ Dương thuận miệng nói một cái tên.

“Đói rồi, đi trước đây.” Cậu phất tay với hai người bọn họ.

Lê Nhất nhíu mày: “Sao tớ chưa từng nghe thấy?”

Kỳ Tri Nhiên nhìn bóng lưng của Kiều Mộ Dương, giải thích với Lê Nhất: “Cái cậu ấy nói không phải là tài liệu giảng dạy, mà là ngân hàng câu hỏi của các cuộc thi Vật lý trong những năm qua.”

“Vậy à.”

Kỳ Tri Nhiên lắc đầu, thở dài nói: “Cậu ấy nói phét đấy, cuốn sách này chỉ có đề, không có cách giải. Cậu ấy thật sự rất lợi hại.”

Sau chuyện này, Kiều Mộ Dương hoàn toàn thu phục một số bạn học không hợp nhóm trong lớp 8 với cậu nhưng lại có Kỳ Tri Nhiên – cậu bạn vừa tỉnh táo lại vừa dễ thương.

Có lần Lê Nhất ở căn tin nhìn thấy hai người họ ngồi đối diện nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cái người này rốt cuộc cũng không cần đi ăn cơm một mình nữa rồi.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chính sách tập thể dục của Minh Thành lại được đưa vào trong chương trình hàng ngày một lần nữa. Vì không tụt lại phía sau, hai vận động tệ Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền có thái độ với Cao Phi cường tráng tốt hơn nhiều so với lúc không chạy.

“Thực tế! Con gái các cậu thật sự quá thực tế!” Cao Phi một kéo hai, vừa chạy vừa quở mắng hai cô gái “không có chuyện không xum xoe” ở bên cạnh.

Lê Nhất xem như bình thường, nhiều nhất là mua đồ ăn nước uống cho Cao Phi, lời nói với cậu ta cũng mềm mại hơn trước một chút.

Thiệu Tinh Tuyền thì đặc biệt khoa trương, cô ấy thậm chí đồng ý thừa nhận Cao Phi đẹp trai hơn Kiều Mộ Dương, còn đăng lên vòng bạn bè mà Kiều Mộ Dương có thể nhìn thấy dưới sự ép bức của Cao Phi.

Hôm đó sau khi Thiệu Tinh Tuyền đăng lên vòng bạn bè xong, bạn học ở Minh Thành đều bình luận “?” đồng loạt ở bên dưới, chỉ có một người bấm thích cái tin này của cô ấy, chính là Kiều Mộ Dương.

Có thêm nhiều bạn chung, Lê Nhất dần dần phát hiện Kiều Mộ Dương là người không keo kiệt trong việc bấm thích bài đăng của người khác. Điều này trái ngược với khí chất cấm dục kiệm lời ngày thường của cậu.

Nhưng cậu cũng có nguyên tắc của bản thân mình. Vòng bạn bè của con trai, chỉ cần nội dung tích cực lành mạnh thì cậu đều bấm thích. Mà con gái thì cậu chỉ bấm thích cho Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã.

Trong kỳ nghỉ hè, Lê Nhất lại một lần nữa từ bỏ thói quen đăng bài lên vòng bè sau khi cảm thấy thất vọng vì quá mức say đắm vào lượt thích của cậu.

Tối hôm qua cô muốn thử nghiệm một chút về “sự bác ái” của Kiều Mộ Dương có thể che đậy bản thân mình hay không. Sau khi rối rắm cả buổi, cô đã phá vỡ và đăng một cái gì đó liên quan đến anime.

Kết quả mãi cho đến bây giờ, cô cũng chưa cảm nhận được “sự bác ái” của cái người này.

Đó không phải đại biểu cho sự tồn tại của bản thân mình khác với với Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã trong lòng cậu sao?

Nghĩ như vậy, đột nhiên Lê Nhất lại không thèm cái lượt thích của cậu nữa.

Hôm nay chạy bộ, sắc mặt Thiệu Tuyền trắng bệch, hơi thở mong manh hỏi: “Các cậu nói xem nếu tớ đến bệnh viện cấp giấy chứng nhận sức khoẻ không tốt, có phải sẽ không cần chạy nữa đúng không?”

Cao Phi: “Nhìn bình thường cậu hung thần ác sát như vậy, trông có giống cô gái có sức khoẻ không tốt không? Có quỷ mới tin!”

“Đừng nói chuyện, càng nói càng mệt.” Lê Nhất bỗng nhiên dừng bước, khom lưng thở dốc.

“Sao vậy?” Cao Phi đỡ cánh tay cô, cúi đầu hỏi cô.

Lê Nhất: “Choáng đầu.”

Thiệu Tinh Tuyền: “Đi, đi sang bên cạnh nghỉ một lúc đi.”

Cao Phi thân là uỷ viên Thể dục nên đương nhiên không thể tụt lại phía sau. Sau khi cậu ta trở lại hàng ngũ, hai cô gái công khai ỷ vào cơ thể không thoải mái mà ngồi ở mép bồn hoa.

Lớp 8 ở ngay sau lớp 7, Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền vừa mới ngồi xuống, Kỷ Tư Viễn đã chạy qua.

Cậu ta sốt ruột hỏi Lê Nhất: “Đau bụng sao?”

Lê Nhất lắc đầu: “Không sao, cậu mau quay về đi.”

Kỷ Tư Viễn: “Đưa cậu đến phòng y tế nhé.”

“Thật sự không cần.”

Lúc này có một cậu bạn lớp 8 phát ra một tiếng rít.

Lê Nhất thấy thế lập tức đứng dậy, “Tớ không sao, Tinh Tuyền chúng ta chạy thôi.”

Tiềm năng bị kích thích trong cảm xúc tột cùng, Lê Nhất chạy vừa ổn định lại vừa nhanh, Thiệu Tinh Tuyền bị cô lôi kéo thì sợ ngây người, cứ mãi hô: “Chị hai à cậu đừng miễn cưỡng chống đỡ.”

Lê Nhất nhíu mày, mặt đỏ bừng, “Bây giờ tớ nhìn thấy con trai lớp 8 thì đau đầu.”

Mười phút sau, ngay trước tiết ba, một cậu bạn nào đó của lớp 8 đặc biệt xuất hiện trước mặt Lê Nhất đang đau đầu.

Thiệu Tinh Tuyền thân thiện hỏi Kiều Mộ dương: “Có chuyện gì không Tiểu Kiều?”

Kiều Mộ Dương rủ mắt, khoé môi mang theo nụ cười lịch sự, “Nghe nói cậu viết văn rất tốt, tớ muốn nhờ cậu mỗi ngày sau này dùng thời gian chạy bộ phụ đạo giúp tớ.”

Cho nên cậu đến là tìm Thiệu Tinh Tuyền.

Lê Nhất tự giác lui ra sau.

Cái người này lại nhìn về phía cô, nâng mắt lên thì nụ cười thay đổi, nói với cô: “Vốn dĩ cậu giúp tớ đọc hiểu, đến cùng với Thiệu Tinh Tuyền đi.”

Nhạy bén như Lê Nhất, giây sau cô đã hiểu, cậu đây là giải vây cho hai cô gái không chạy nổi.

Thiệu Tinh Tuyền hỏi: “Vậy giáo viên sẽ đồng ý chứ??”

“Sẽ.” Kiều Mộ Dương chắc chắn nói.

Thiệu Tinh Tuyền nghĩ dù sao cậu vẫn sẽ có cách giải quyết.

Giáo viên Ngữ văn lớp 8 hạ lệnh sống chết với cậu, nếu thành tích Ngữ văn của lần giữa kỳ này cậu không đạt được 110 điểm thì tháng ngày sau này của cậu sẽ không được dễ chịu.

Lúc này Lê Nhất bắt đầu quan tâm đến vấn đề khác, cô hỏi Kiều Mộ Dương: “Dù sao bọn tớ cũng chạy không nổi, không chạy thì không chạy vậy. Vậy chẳng lẽ cậu không cần chạy bộ rèn luyện một chút sao?”

Chỉ thấy cái người này híp mắt mím môi nhìn Lê Nhất vài giây, sau đó như có chuyện lạ mà gật gật đầu: “Ồ, xem ra cậu cảm thấy tớ cần phải rèn luyện.”

Lê Nhất: “…………”

Kiều Mộ Dương nói chuyện chính xong liền nhấc chân rời đi.

Thiệu Tinh Tuyền nhìn bóng lưng cậu một lúc rồi hỏi Lê Nhất ở bên cạnh: “Người có thiên phú vận động dáng người quả thực tốt đến bùng nổ, cậu nói xem cậu ấy có mấy múi nhỉ?”

Lê Nhất hừ một tiếng: “Tớ nào biết.”

Thiệu Tinh Tuyền lại hỏi: “Cậu bổ túc đọc hiểu cho cậu ấy thế nào?. Ngôn Tình Sắc

“Chẳng ra sao cả.”

Trên thực tế Lê Nhất mới bổ túc một lần cho cậu mà thôi. Lần đó cô chọn tác phẩm mà cô cho rằng rất hay giảng cho cậu, nhưng cậu lại mất hết hứng thú.

Giảng đến cuối cùng, cô mất hứng hỏi cậu có phải hôm nay không có tâm trạng học phải không.

Ai ngờ người này nói: “Cậu không cảm thấy cái tác phẩm này đặc biệt quái đản sao?”

“Quái đản? Cho nên lúc cậu thi cũng có tật như bây giờ chọn đề thi sao?” Giọng điệu Lê Nhất có hơi nóng nảy.

Kiều Mộ Dương dõng dạc nói: “Nếu nhất định phải làm trái ý muốn chủ quan, dùng cái gọi là kỹ xảo để trả lời câu hỏi thì tớ thà rằng không cần mấy điểm này. Không có môn thi nào giả dối như bài thi của môn Ngữ văn, chỉ cần hô khẩu hiệu là có thể đạt điểm.”

Lê Nhất nghe hiểu được ý của cậu, muốn cãi lại lại cảm thấy không có tác dụng. Dù sao sang năm cậu phải ra nước ngoài, không cần quan tâm điểm số của việc thi đại học. Cậu có thể chủ động tìm cô bổ túc Ngữ văn đã là yêu cầu cao với bản thân cậu rồi.

Trong lòng không hiểu sao lại có hơi chua xót, cô cố nén xuống, thuận theo lời cậu nói: “Những điểm này cậu không cần thì không cần vậy, tớ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của cậu, vậy môn này cũng không cần bổ túc.”

“Phải bổ, ít nhất phải đối phó với giáo viên Ngữ văn của lớp tớ trước đã.” Ngón tay Kiều Mộ Dương linh hoạt quay bút, lại nói: “Trước khi thi đại học, tớ sẽ giải đáp hết tất cả các câu hỏi Vật lý mà cậu không biết.”

Sau này của sau này, Lê Nhất nhớ lại quá trình mưu trí yêu thầm Kiều Mộ Dương của bản thân mình, ngoài chuyện giống như chơi tàu lượn siêu tốc lúc nhỏ ra, nó còn giống như quả dương mai dại ở sân sau nhà bà ngoại mà bản thân vô tình ăn phải khi còn nhỏ.

Chua chát và ngọt ngào mãi mãi chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc.

Toàn bộ bi thương và vui vẻ đều được định đoạt trong một cái ánh mắt, một câu nói của cậu.

Vì bổ túc phần viết văn cho Kiều Mộ Dương được tốt, Thiệu Tinh Tuyền đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị.

Cao Phi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc quá mức của cô ấy thì khinh thường nói: “Giảng một câu hỏi cho tớ thì dáng vẻ cứ như muốn chết không sống nữa, bổ túc làm văn cho Tiểu Kiều thì cậu hận không thể mỗi ngày học thuộc lòng từ điển thành ngữ, đọc điển tích lịch sử, chó tiêu chuẩn kép.”

Thiệu Tinh Tuyền tức giận đến mức trợn trắng mắt: “Đại ca à, tớ làm sao mà muốn chết không thiết sống nữa hả. Nếu cậu chê tớ giảng không hay thì đi tìm nữ thần Hứa của cậu đi. Cô ấy dịu dàng đáng yêu nhất có kiên nhẫn nhất đấy, cô ấy mà giảng là cậu hiểu ngay.”

Phí Nhã “ngửi” thấy bầu không khí xung quanh mình, “Ái chà, sao chua thế nhỉ.”

Lê Nhất cười “hì hì” một tiếng, chọc Cao Phi: “Anh Phi này, nữ thần Hứa của cậu không dễ nhờ đâu, không bằng lần sau tớ giảng cho cậu nha?”

“Cậu còn không bằng Tinh Tuyền nữa.” Cao Phi từ chối.

Phí Nhã vân vê vành tai Thiệu Tinh Tuyền như chọc cười, “Anh Phi nói, Lê Nhất cũng không bằng Tinh Tuyền của chúng ta đó, chứng minh Tuyền nhi bọn mình giảng rất tốt.”

Thiệu Tinh Tuyền ấn tay của Phí Nhã: “Đùa cái gì cũng đừng lôi tớ với cậu ta vào, trong lòng cậu ta có chủ, tớ đây gánh không nổi cái hư danh này.”

Cao Phi đương nhiên không nghe hiểu ý ngầm trong lời của Thiệu Tinh Tuyền, thở phào một hơi nói: “Hai cậu không chạy bộ cũng tốt, đỡ cho tớ mỗi ngày đều kéo hai cái phiền phức trên người. Cảm ơn Tiểu Kiều!”

Phí Nhã hỏi: “Tiểu Kiều đối phó với giáo viên thế nào vậy, để bọn họ đồng ý cho hai cậu bổ túc Ngữ văn cho cậu ấy vào lúc này?”

Lê Nhất không biết, Thiệu Tinh Tuyền và Cao Phi cũng không biết.

Vì thế, lúc bổ túc lần đầu tiên, Thiệu Tinh Tuyền liền hỏi Kiều Mộ Dương vấn đề này.

Thiếu niên vùi đầu cay đắng đọc bài văn mà Lê Nhất chọn cho cậu, tập trung tinh thần nên cũng không ngẩng đầu lên: “Trao đổi điều kiện. Bọn họ muốn tháng sau tớ tham gia cuộc thi Vật lý, tớ muốn các cậu…”

Thiệu Tinh Tuyền xém chút nữa đau tim, Lê Nhất cũng bị doạ cho không nhẹ.

Cái người này cong khoé môi, hơi nâng mắt liếc mắt nhìn hai cô gái đang bay hồn phách, “Muốn các cậu bổ túc Ngữ văn giúp tớ.”

Đồng phục mới của Minh Thành chính thức phát vào cuối tháng mười. Mùa hè là áo sơmi trắng, con trai mặc quần tây còn con gái mặc váy. Mùa đông là đồng phục bóng chày, xanh đậm và trắng đan xen, có cả mũ.

80% học sinh đều rất vừa lòng.

Ngày đầu tiên mặc bộ đồng phục mới, lớp 7 và lớp 8 nghênh đón một trận đấu giao hữu bóng rổ. Trận đấu này là do Thẩm Minh Húc dẫn đầu, sắp sửa đến thi giữa kỳ nên anh ấy muốn tổ chức cho mọi người thả lỏng tâm trạng, thoải mái để chuẩn bị thi.

Có Kiều Mộ Dương ở đây, vốn dĩ lớp 8 sẽ rất khó thua. Tiếc là mấy cậu con trai lớp 8 không hề cho cậu cơ hội lộ mặt, bọn họ từ chối chuyền bóng cho cậu, lúc cậu có cơ hội tiến công thì không ai giúp cậu phòng thủ.

Cứ như vậy, trong bầu không khí không đoàn kết này của lớp 8, lớp 7 với thực lực yếu kém do Cao Phi dẫn dắt đã thắng trận đấu này.

Sau khi kết thúc, ngay cả Cao Phi cũng cảm thấy lớp 8 chơi quái lạ, cứ luôn kêu gào “Cái quái gì vậy.”

Sau trận đấu là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, mọi người tan như ong vỡ tổ, chỉ chốc lát sau trong sân bóng chỉ còn lại Kiều Mộ Dương và biệt đội ăn kem.

Cho dù bị chèn ép nhưng Kiều Mộ Dương vẫn dùng hết toàn lực, giờ phút này cậu cô độc ngồi trên sân bóng, mặc cho mồ hôi chảy trên trán. Cậu nhìn giỏ bóng trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh lại phiền muộn.

“Đừng nghĩ nữa Tiểu Kiều, đó là bọn tiểu nhân, lần sau đừng chơi với bọn chúng nữa.” Cao Phi chạy đến an ủi.

Kiều Mộ Dương mỉm cười một cái, “Rất không có ý nghĩa, sớm biết vậy không bằng tớ đến lớp 7.”

Chuyện khác cậu đều không quan tâm, không so đo nhưng đây là bóng rổ mà cậu yêu thích nhất. Cậu khát khao giành chiến thắng trong mỗi trận đấu mà mình tham gia, mà không phải bức bối thua như hôm nay.

“Vậy sao hồi đó cậu lại muốn đến lớp 8 hả?” Cao Phi hỏi.

Kiều Mộ Dương nhún vai một cái, không tiếp lời.

Có trời mới biết lúc đó dây thần kinh trong não cậu mắc sai chỗ nào.

Lúc này Kỳ Tri Nhiên xách mấy chai nước khoáng chạy chậm từ ngoài cửa vào.

Phí Nhã bĩu môi nói: “Xem ra lớp 8 vẫn còn có người có lương tâm.”

Thiệu Tinh Tuyền kêu tên Kỳ Tri Nhiên, hỏi: “Không phải có nước sao, còn đặc biệt chạy đi mua làm cái gì?”

“Tiểu Kiều chỉ uống nước khoáng hãng này.” Kỳ Tri Nhiên giải thích.

“Aiyo, rất thân thiết nhỉ.” Phí Nhã không có ý tốt cười cười.

Lê Nhất ngồi đằng sau Kiều Mộ Dương, thấy cậu vặn mở nắp chai nước suối, một hơi uống hết nửa chai.

Yết hầu thiếu niên di chuyển nối liền với đường nét quai hàm hoàn mỹ. Cậu đổ quá nhiều mồ hôi vì vinh dự nhưng cuối cùng cậu chẳng được gì.

Nghĩ đến đây, Lê Nhất lại có chút thương cảm.

Mới vừa rồi trên sân, lúc cậu một mình tiến công bị phối hợp phòng ngự mãnh liệt, nặng nề ngã xuống mặt đất, hoà hoãn mấy giây cũng chưa đứng lên được.

Lê Nhất cách xa hơn mười mét cũng cảm thấy đau, nhưng đồng đội của cậu lại chẳng có một ai vươn tay ra đỡ cậu.

Cuối cùng là Cao Phi và thành viên lớp 7 đỡ cậu dậy. Cơn đau còn chưa tan, cậu đứng ổn rồi lại bắt đầu sôi nổi chạy, tâm trạng tích cực không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Tầm mắt rơi xuống áo khoác đồng phục trong tay thiếu niên, cổ tay áo đồng phục bóng chày mới tinh lại có vết nứt.

Lúc này Phí Nhã đúng lúc mở miệng mắng: “Tại sao đường viền của đồng phục mới này lại chật thế?”

Lê Nhất mượn cơ hội nói: “Bên ngoài tiểu khu nhà tớ có một tiệm sửa quần áo vô cùng đẹp. Nếu các cậu cần, đưa quần áo cho tớ, tớ mang đi sửa cho.”

Vì thế Cao Phi yêu cầu nới lỏng cổ tay áo, Thiệu Tinh Tuyền hy vọng dây rút ở mũ có thể đổi thành cái tiện hơn một chút…

Đến phiên Kiều Mộ Dương, Lê Nhất thấp giọng hỏi cậu: “Cậu có cần không?”

“Cũng được.” Thiếu niên không tập trung để áo khoác đồng phục lại chỗ ngồi, chào mọi người một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Lê Nhất nhặt áo khoác đồng phục của cậu lên, ngón tay chạm vào chỗ bị sứt chỉ kia, nghĩ thầm chỗ này mà cũng có thể đứt, thật sự rất vô lý.

Cũng vô lý như cậu đã thua trận đấu hôm nay.

Lúc quần áo được sửa xong và trả lại, đồng phục của mọi người đều có những thay đổi nho nhỏ khác nhau. Chỉ có Kiều Mộ Dương không phát hiện ra đồng phục của cậu có cái gì khác.

Lê Nhất không giải thích cái gì với cậu, cậu cũng không hỏi.

Ngoài cổ tay áo đã được khâu ra, áo của cậu còn có thêm mấy đường may khác với chỗ khác.

Đó là tâm tư của cô gái nhỏ Lê Nhất, ma xui quỷ khiến lấy kim thêu trên đường viền cổ áo bên trong áo cậu, dùng sợi chỉ có màu sắc giống hệt với màu vải, thêu lên từng đường kim với tên viết tắt của mình —— LY.

Cũng như vậy, cô đã thêu tên họ của cậu lên đồng phục của mình —— Q.

Đây là chuyện rất không có ý nghĩa, sau khi làm xong cô khinh bỉ bản thân ở trong lòng, nhưng cô lười cắt chỉ lại.

Cô thầm nghĩ, nhiều năm sau này, nếu cô thật sự đạt được ước muốn, cô sẽ chọn một thời điểm cực kỳ lãng mạn để nói tâm tư năm đó vào bên tai cho cậu biết.

Cô tạm thời chưa tưởng tượng ra được lúc đó cậu biết được chuyện này sẽ phản ứng như thế nào.

Cô của hiện tại, chỉ hy vọng thời gian bọn họ mặc đồng phục có thể trôi qua chậm một chút.

Ngoài ra, tối hôm nay, cô viết một câu vào trong lá thư ——

“Dù cậu bại hay vinh, mình đều để trong lòng.”

Hôm nay có thành tích thi giữa kỳ, đúng lúc là sinh nhật tuổi mười bảy của Lê Nhất.

Có lẽ hôm sinh nhật vận may nghịch hướng nên buổi sáng Lê Nhất vừa mới vào phòng học đã được nói cho biết, so với lần trước, thành tích lần này của cô tụt xuống hai hạng, nằm ở vị trí thứ ba.

“Thứ nhất là ai vậy?” Cô hỏi.

“Cậu đoán xem?”

“Kiều Mộ Dương?” Bản thân cô cũng chưa nhận ra giọng cô được nâng cao, là giọng điệu vui vẻ.

Phí Nhã trịnh trọng gật đầu.

Tên của mười người đứng đầu khối được thầy hiệu trường đích thân viết bằng giấy đỏ và bút lông, dán thông báo công bố lên bảng tin trường.

Theo thứ tự đi xuống ——

Kiều Mộ Dương

Kỷ Tư Viễn

Lê Nhất

………

Một bạn học lớp nào đó đứng dưới bảng thông báo xem, cảm thán nói: “Cho dù thế nào, tên của Kỷ Tư Viễn và Lê Nhất vẫn nằm cùng một chỗ. Tiếc là hạng nhất đổi thành người khác.”

Đây hiển nhiên là tâm trạng của fan CP.

Lê Nhất hoàn toàn không nghĩ đến những điều này, cô vừa tổng kết nguyên nhân mình tuột hạng vừa thầm chúc mừng Kiều Mộ Dương “đệ tử” của mình. Cái người này lần này thi Ngữ văn được 115 điểm, cái này có một nửa công lao của cô.

Giờ ra chơi đúng lúc Kiều Mộ Dương đến tìm cô, cô vừa gặp chắp hai tay thành quyền: “Chúc mừng chúc mừng.”

Nhưng thiếu niên lại hừ lạnh một tiếng, “Thi đứng hạng ba mà vui vẻ vậy à?”

Lê Nhất khó hiểu: “Chẳng lẽ tớ phải khóc sao?”

“Không đến mức đó.” Giọng điệu Kiều Mộ Dương lạnh như băng.

“Thi đứng hạng nhất còn không vui, vậy cậu thi hạng nhất là vì cái gì?”

Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu rồi bất cần đời nói: “Vì giành danh tiếng cho Nhất Trung Thành phố, thi hạng nhất của Minh Thành các cậu cho vui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK