Lê Nhất ngồi bàn của Kiều Mộ Dương tính toán số liệu, phần vai cổ xinh đẹp lộ ra đường cong tao nhã.
Cô gái lột xác thành người phụ nữ trưởng thành, rũ bỏ sự ngây ngô và non nớt đi, quanh thân vương vấn sự phong tình mà thiếu niên từng không dám nhìn thẳng.
Kiều Mộ Dương ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trầm tĩnh giống như hồ nước trong vắt trong núi, sắc mặt nhìn Lê Nhất giống như miếng ngọc khuyết bị chìm xuống đáy hồ.
Trên bàn trà đặt hai ly cà phê, anh vừa mới cầm lên uống một miếng, Lê Nhất quay đầu lại nói với anh: “Nếu buổi tối không ngủ được, đừng uống cà phê.”
Anh không đặt ly cà phê xuống, hỏi cô: “Tính thế nào rồi?”
“Có mấy chỗ tớ không hiểu lắm, có tài liệu cụ thể không cho tớ xem một chút.” Lê Nhất đứng dậy, lấy một xấp số liệu.
Kiều Mộ Dương trải phẳng trang giấy trên bàn trà, tìm thấy chỗ Lê Nhất khoanh lại, giải đáp từng câu với cô.
Lê Nhất dứt khoát ngồi xuống thảm, dùng pencil lọc ra nội dung chính trong lời Kiều Mộ Dương lên trên Ipad. Hai người cách nửa bàn tràn, tư thế thân thiết giống với cảnh mà họ từng bổ túc cho nhau.
…….
Hôm đó ngoài cửa sổ có tuyết đọng, Lê Nhất bổ túc phần viết văn cho Kiều Mộ Dương, bảo anh trích dẫn một câu thơ về tuyết.
Kiều Mộ Dương lười biếng chống đầu: “Trích dẫn, có phải là đếm số lượng từ không?”
Anh rõ ra biết không phải, nhưng nhất định giả vờ dốt đặc cán mai.
“Đương nhiên không phải.” Lê Nhất lấy bút gõ một cái lên đầu anh: “Sẽ làm cho giáo viên giám thị cảm thấy cậu đã đọc rất nhiều.”
Thiếu niên cười nhạo nói: “Vậy dứt khoát trích dẫn một đoạn kinh Phật là được rồi, còn có thể cho thấy con người tớ đây hiểu từ bi có tín ngưỡng.”
Lê Nhất: “………..”
………..
Kiều Mộ Dương xắn tay áo lên, cầm mấy tờ giấy A4 trắng trải lên trên tài liệu, ngón tay thon dài cầm bút máy của anh, anh vung cánh tay một cách lưu loát, mây bay nước chảy vẽ sơ đồ phân tích trên giấy, vừa vẽ vừa hỏi Lê Nhất: “Có thể xem hiểu hình này không?”
“Ừm.” Lê Nhất thử ghi lại biểu đồ phân tích của anh lên Ipad.
Kiều Mộ Dương thấy thế liền lấy bút của cô, nhận lấy Ipad rồi vẽ lại một lần thay cô.
Hai người kề sát nhau gần như vậy, trong phòng có hương trợ ngủ, trên người nhiễm đầy dư vị của rượu vang, hô hấp cũng gần như giao hoà cùng một chỗ…
Người đàn ông quá mức chuyên chú, ánh mắt của Lê Nhất cứ vậy dừng lại trên sườn mặt anh. Bỗng nhiên Kiều Mộ Dương nghiêng đầu, hai ánh mắt chạm vào nhau.
“Lê Nhất.” Trong mắt anh lộ ra sự vẩn đục, từ tốn lại kiềm chế gọi tên cô một tiếng.
“Tớ đi lấy tài liệu khác.” Lê Nhất né tránh ánh mắt, muốn đứng dậy nhưng không để ý nên đụng đổ ly cà phê ở mép bàn, chất lỏng màu nâu đậm cứ vậy mà chảy xuống phần vải bên eo cô.
“Tớ đi rửa sạch một chút.”
Lê Nhất bước nhanh đến WC, vặn nước rửa sạch vạt áo. Hôm nay cô mặc áo sơmi ngắn, mặc dù kiễng chân khom lưng đến gần dòng nước, rửa xong cũng vẫn bất tiện.
“Anh lấy cái áo cho em thay.” Ngoài cửa, sau khi Kiều Mộ Dương đi qua nói.
“Không cần đâu, tớ rửa qua loa một chút, sấy khô là được rồi.”
Kiều Mộ Dương vẫn cầm cái áo sơmi màu trắng đưa qua.
Cửa được anh đóng lại, Lê Nhất cúi đầu đánh giá cái áo sơmi này. Vừa mở ra xem, chỗ ngực xuất hiện phù hiệu trường Trung học Minh Thành. Trong đầu cô đứt một sợi dây cung, lập tức lật cổ tay áo ra, quả nhiên trên đó thêu chữ “QMY” sáng ngời.
Đây rõ ràng là đồng phục cũ của Lê Nhất.
Lê Nhất từng thêu tên viết tắt của Kiều Mộ Dương lên tay áo đồng phục của mình, trên cổ tay áo bóng chày và áo khoác đồng phục đã sửa của Kiều Mộ Dương, thêu tên viết tắt của cô bằng tiếng Anh.
Cô coi đây là tâm tư bí mật của thiếu nữ, sau khi rụt rè làm xong hết thảy thì lập tức hối hận, còn thầm lên án bản thân mình giống như đồ mê trai.
Nhưng mà sau nhiều năm, khi nhớ lại những cảm giác xấu hổ này, cô vậy mà có chút hâm mộ cô gái mê trai ấy.
Sau khi trưởng thành đối mặt với tình cảm, nhưng lại không có được sự trong sáng ngây thơ như hồi đó được nữa.
Lê Nhất dùng máy sấy sấy khô áo đã dính nước, chỉnh lại cho tốt rồi cầm áo sơmi đồng phục của mình ra khỏi WC.
Kiều Mộ Dương đang ôm Ipad của Lê Nhất viết viết vẽ vẽ, thấy cô đi ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhíu mày: “Sao không thay áo?”
Lê Nhất nhún nhún vai: “Lớn rồi, không mặc vừa quần áo hồi trước.”
“Sao có thể, em vẫn gầy vậy mà.”
“Cậu lấy đồng phục của tớ làm gì vậy?” Lê Nhất nhớ cái áo đồng phục này chắc chắn đã bị bỏ quên trong tủ quần áo của Kiều Mộ Dương khi cô rời khỏi nhà họ Kiều.
Kiều Mộ Dương không trả lời câu hỏi này, mà là hỏi cô: “Em thêu tên anh trên cổ tay áo đồng phục em làm gì vậy?”
Lê Nhất đánh trống lảng, “Tớ chưa từng cầm kim, không biết thêu.”
Kiều Mộ Dương hừ cười một tiếng: “Cái cổ tay áo bóng chày kia cũng có thêu tên của em. Cái áo đó rõ ràng là em sửa giúp anh.”
Lê Nhất giả vờ không nghe thấy, quay lại ngồi xuống thảm, rút cái pencil của mình trong tay Kiều Mộ Dương, “Tiếp tục đi, sáng mai tớ còn phải đi làm.”
Kiều Mộ Dương nói: “Anh vừa mới nói chuyện với Eden rồi. Từ giờ trở đi, em toàn lực hợp tác với bọn anh, cho nên, em phải dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh.”
“Làm ơn, ngoài dự án này, tớ còn có công việc thường ngày khác phải làm.” Lê Nhất có hơi phát điên.
“Eden sẽ sắp xếp người khác đi làm.” Kiều Mộ Dương đưa một phần số liệu đến trước mặt Lê Nhất, “Cái phần này, hiểu không?”
Lê Nhất không lên tiếng, bất đắc dĩ trừng mắt với Kiều Mộ Dương. Anh đây là trắng trợn cướp bóc thời gian của cô.
Bị cô gái trừng mắt như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Kiều Mộ Dương bỗng nhiên giơ bàn tay lên, đến gần gương mặt cô.
Lê Nhất tránh ra sau theo bản năng.
Sau đó, một cái búng tay lanh lảnh xẹt qua màng nhĩ cô.
Kiều Mộ Dương nghiêm chỉnh nói: “Bây giờ là mười một rưỡi, nếu em muốn xong công việc hôm nay trước ba giờ sáng, vậy đầu óc của em phải xoay chuyển nhanh hơn một chút.”
Đèn neon thành phố đã tắt, trong lúc kiểm tra số liệu, Lê Nhất ngẩng đầu chăm chú nhìn Bắc Kinh trong đêm khuya.
Eden là người cuồng công việc thuần chất, hơn một năm vào làm Nghi Tín, gần như mỗi ngày Lê Nhất đều có thể nhìn thấy Bắc Kinh vào bốn năm giờ sáng. Đương nhiên, Eden vẫn xem như có tính người, sẽ đặc xá cho cô, bảo cô không cần phải đi làm dựa theo thời gian quẹt thẻ của công ty.
Kiều Mộ Dương trước mắt so với Eden năm đó, chỉ có hơn không kém. Sức lực của anh giống như bất tận vậy, lúc Lê Nhất mệt mỏi ngáp mấy lần, anh vẫn còn đang đắm chìm trong các loại số liệu của anh, tinh thần gấp trăm lần viết quá trình thử lại phép tính trên giấy.
“Mệt hả?” Nghe thấy tiếng ngáp, Kiều Mộ Dương nhíu mày nhìn Lê Nhất.
Lê Nhất thu hồi ý định muỗn duỗi tay: “Vẫn ổn, cậu tiếp tục đi.”
“Đưa em về nghỉ ngơi trước.” Kiều Mộ Dương mềm lòng. Anh chỉnh quần áo lại, cất Ipad và máy tính giúp Lê Nhất.
Lê Nhất hỏi anh: “Bình thường mấy giờ cậu mới ngủ?”
“Không xác định.”
Lê Nhất thay đổi cách hỏi, “Trung bình mỗi ngày cậu ngủ mấy tiếng?”
“Em hỏi cái này làm gì, trông tinh thần anh rất tệ sao?”
“Không, tớ cảm thấy sức lực của cậu rất tốt, hình như còn tốt hơn so với lúc đi học hồi trước.”
Kiều Mộ Dương nhướng mày hỏi: “Hồi trước ở trong lòng em, có phải anh vừa uể oải không phấn chấn, thể lực lại không tốt phải không?”
“Phải.” Lê Nhất xoè tay: “Còn rất sợ lạnh, giống như ông cụ vậy.”
Kiều Mộ Dương: “………….”
“Rốt cuộc bây giờ mỗi ngày cậu ngủ được mấy tiếng?” Lê Nhất phớt lờ trạng thái nói không nên lời của cái người này.
Cô nhớ đến Phí Nhã nói anh mất ngủ thời gian dài, lại nhớ ra anh nói dù sao buổi tối anh cũng ngủ không được, bỗng chốc nóng đầu muốn hỏi đến cùng.
Kiều Mộ Dương lạnh mặt, cánh tay chống lên trên bàn, nhìn kỹ Lê Nhất nói: “Anh không tính chuyện này, nếu như em thật sự tò mò, có thể ở cùng anh 24 tiếng thì tính giúp anh.”
“Cái đó thì không cần.” Lê Nhất đứng dậy xách đồ của mình ra ngoài, lại nói: “Tớ lái xe, cậu khỏi cần tiễn tớ.”
“Chắc chắn tỉnh rượu?”
“Đã hơn tám tiếng rồi.”
“Anh vẫn đưa em về vậy, trước kia hễ mà ở cùng nhau, anh đã không để em về nhà một mình.” Kiều Mộ Dương kiên trì.
Quả nhiên là trưởng thành, những lời mà có đánh chết cũng không nói ra, bây giờ đã hạ bút thành văn.
“Thật sự không cần.” Lê Nhất từ chối.
“Đưa em về xong, anh có thể chạy đêm về.” Kiều Mộ Dương vừa nói vừa lấy đôi giày thể thao trong tủ ra.
Lê Nhất nghĩ anh chạy bộ xong, có thể ngủ một giấc ngon nên không từ chối nữa.
Cuối cùng Kiều Mộ Dương lái xe, nửa đường, Lê Nhất ngủ trên ghế phó lái. Trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng nhắc nhở Kiều Mộ Dương: “Đây là xe của Eden.”
Ý là bảo anh vừa phải một chút.
Trên thực tế, Kiều Mộ Dương đang lái chiếc xe này theo tốc độ tối thiểu trong quy định giao thông.
Lúc tới dưới lầu nhà Lê Nhất, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa. Kiều Mộ Dương đoán, 80% lại là cái người hàng xóm xui xẻo làm phiền người dân, kinh động đến cảnh sát nhân dân.
Anh không đánh thức Lê Nhất.
Lê Nhất ngủ một giấc tỉnh dậy, xe quay lại đậu ở bãi đỗ xe của khách sạn, vẻ mặt cô đầy nghi hoặc: “Cái gì vậy?”
“Thuê phòng cho em, ở lại đây đi, tiện cho chúng ta bàn công việc.” Kiều Mộ Dương nghịch cái móc khoá của Lê Nhất, nói qua loa.
“Tớ chẳng mang đồ gì cả.” Lê Nhất xuống xe vòng qua cửa xe ghế lái, “Cậu đi lên đi, tớ tự lái về.”
Kiều Mộ Dương bịa chuyện: “Bỗng nhiên anh nhớ ra, anh có tính sai một chỗ. Nếu em muốn tập hợp số liệu cho Eden trước mười giờ sáng mai, vậy bây giờ chúng ta nhất định phải quay về sửa.”
“Sao cậu không nói sớm?” Lê Nhất lộ rõ sự sốt ruột.
“Trên đường anh lái xe mới nhớ ra. “
Lại quay về căn phòng ban nãy, lúc này đã gần năm giờ sáng.
“Cậu tính đi, tớ đợi.” Lê Nhất ngồi trên sofa, vân vê vạt áo có dính cà phê.
Kiều Mộ Dương ôm laptop ngồi dưới thảm, “Em có thể vào phòng nghỉ ngơi một lúc, anh làm xong gọi em. Anh cảm thấy với sức lực của em, chỉ sợ không chống đỡ nổi đến khi anh tính xong, rồi lại đi chỉnh lý số liệu gửi email cho Eden. Không bằng em đi ngủ trước đi, đến lúc đó đầu óc tỉnh táo báo cáo công việc với Eden.”
Mặc dù lời này rất có lý, nhưng mà Lê Nhất sao có thể ngủ trên giường của anh.
“Vậy tớ chợp mắt trên sofa một lúc.” Lê Nhất nói rồi lấy điện thoại ra lướt tin tức về buổi ra mắt bộ phim của em trai bốn chữ hai ngày sau một lúc. Cô nghĩ, đụng phải cái người cồng công việc như này, cô sợ rằng mình không đi xem thần tượng của cô được.
“Vé công chiếu phim anh lấy giúp em rồi, hai vé, em và Phí Nhã đi xem đi.”
“Hửm?” Lê Nhất còn tưởng bản thân mình nghe nhầm.
Kiều Mộ Dương lặp lại lần nữa: “Ngày kia, buổi công chiếu phim, đi xem thần tượng của em, vé anh đã lấy rồi.”
“……….” Lê Nhất bỗng chốc mất chữ, cô ngồi ngay ngắn lại: “Vậy… cảm ơn cậu.”
Kiều Mộ Dương không lên tiếng, ném tấm thảm lên trên người Lê Nhất, “Ngủ đi.”
Lê Nhất không ngủ được, ngẩn người nhìn đèn treo trên trần nhà. Cô nhớ đến khoảng thời gian mình ở nhà nhà họ Kiều ấy. Lúc đó, bọn họ luôn bị bạn bè thân thích xung quanh hình dung thành anh trai và em gái, cô cũng từng hiểu lầm anh xem cô thành em gái…
Nếu năm đó Lê Mạn cưới Kiều Tụng Văn, mà cái người này thật sự thành anh trai cô, dường như cũng sẽ không có kết cục tệ như bây giờ.
“Kiều Mộ Dương, hồi trước cậu có từng nghĩ muốn làm anh tớ không?” Lê Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Có ý gì?” Kiều Mộ Dương hơi nhíu mày.
“Nếu chú Kiều thật sự cưới cô nhỏ tớ, không phải cậu sẽ thành anh tớ sao?”
Kiều Mộ Dương nghe giọng điệu của cô, dường như còn rất mong đợi loại quan hệ này, khẽ “ồ” một tiếng, “Nếu anh đã không nghĩ muốn em làm em gái, vậy ba anh cưới cô nhỏ em rồi, anh cũng không làm anh của em.”
Lê Nhất: “………….”
Đây mới là quái vật ngoài lạnh trong nóng có thể giết người bằng lời nói.
Trước khi nhắm mắt lại, trong lòng Lê Nhất nghĩ như vậy.
Cô ngủ rồi, sắc mặt cũng không điềm tĩnh như tám năm trước nữa, mà là lộ ra sự lo lắng mơ hồ.
Kiều Mộ Dương nhìn gương mặt cô chăm chú, lớp trang điểm nhẹ ở đuôi mắt bị nhoè đi, tăng thêm chút uể oải, cũng không có vẻ bướng bỉnh khi mở mắt.
Trong trí nhớ của anh, cô luôn có dáng vẻ giữ chuyện trong lòng nhưng ngoài mặt lại ung dung hơn bất cứ ai. Anh thường xuyên cảm thấy bản thân mình không đoán được cô, cảm thấy cô như gần như xa.
Trôi qua tám năm, cô vẫn là cô gái đặc biệt nhất, cũng lý trí nhất trong những cô gái mà anh quen biết.
Trong Ipad của cô ngập tràn bản ghi chép chi chít, giống với trước kia, cô vẫn là người cuồng học. Bốn năm trước, cô là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc giành được học bổng hàng năm. Bốn năm sau, cô thông qua nỗ lực của mình trở thành trợ lý đặc biệt cấp cao trẻ tuổi nhất của Nghi Tín.
Tám năm này, cho dù từng rơi vào cảnh khốn cùng nhưng ý chí của cô vẫn chưa bao giờ giảm một chút nào. Cô vẫn luôn đi lên, cuối cùng, vào cái năm hai mươi lăm tuổi này, cô đã có được cuộc đời tươi sáng suôn sẻ.
Trước kia anh luôn không hiểu được, tại sao cô đã đứng hạng nhất mà còn cố gắng như vậy. Sau này anh mới hiểu được, cô gái giống như cô, chữ “lười” hoàn toàn không tồn tại trong từ điển.
Theo đuổi thần tượng có lẽ là chuyện lãng phí thời gian duy nhất mà cô làm trong mấy năm nay.
Nguyên nhân là gì?
Lúc ăn cơm, cô nói với Phí Nhã: “Tớ thích hơi thở thiếu niên trên người cậu ấy.”
Đàn ông mãi mãi là thiếu niên, thực ra là một loại châm chọc.
Kiều Mộ Dương của năm hai mươi sáu tuổi này, nên làm thế nào để quay về thiếu niên trong lòng cô?