Ngày đầu tiên Lê Nhất và Kiều Mộ Dương không đi học, Cao Phi hâm mộ ghen tỵ nói: “Cuộc đời mà không trải qua kỳ thi đại học là một thiếu sót.”
Phí Nhã trách cậu ta: “Không trọn vẹn cái đầu cậu ấy, người ta tốt nghiệp sớm, cùng nhau bay đi, không cần happy quá nha.”
Thiệu Tinh Tuyền liếc mắt nhìn Phí Nhã một cái: “Bà phù thuỷ cậu bớt hóng chuyện cô tiên và Tiểu Kiều đi, tớ thấy hai cậu ấy căn bản không có ý này đâu.”
“Vậy có muốn đánh cược với tớ không?” Phí Nhã hỏi.
Cao Phi vừa nghe vậy tinh thần tỉnh táo liền, “Tớ cá với cậu, nếu cô tiên thích Tiểu Kiều, tớ mời cậu ăn cơm một tuần.”
“Tớ cũng cá với cậu.” Thiệu Tinh Tuyền nói: “Nếu hai cậu ấy trở thành quan hệ người yêu, tớ mời cậu ăn cơm thêm một tuần.”
Phí Nhã vỗ vỗ tay: “Các anh em, tớ thắng chắc rồi.”
Hứa Gia Thời lớp 3 vẫn còn chưa biết chuyện Lê Nhất không đi học nữa. Giờ ra chơi, cô ấy đến tìm Lê Nhất giảng đề cho cô ấy mới phát hiện Lê Nhất không có mặt, rất mất mát.
Lâm Du Tĩnh thấy thế thì đưa cuốn ghi chép và cuốn câu hỏi sai của Lê Nhất cho cô ấy.
Vì chuẩn bị thi nghệ thuật, môn văn hoá của Hứa Gia Thời tụt xuống rất nhiều, mấy thành tích thi thử liên tiếp cũng không tốt. Cứ như vậy, cho dù cô ấy có điểm cao trong kỳ thi chuyên ngành nghệ thuật nhưng môn văn hoá không qua được thì cũng khó vào được trường có tiếng. Gia đình đã tìm cho cô ấy gia sư có trình độ nghiệp vụ xem như không tệ, nhưng cô ấy không nghe bài giảng của vị giáo viên này vào được.
Cô ấy nghe nói hiệu quả Lê Nhất bổ túc cho nhóm Phí Nhã rất rõ rệt nên cũng muốn thử một lần, ai ngờ “cô giáo Lê” đã tốt nghiệp sớm.
“Cầm đi, cuốn ghi chép của Lê Nhất đều là tinh tuý, bài toán lớn ở bên trên, cậu cứ gặm từng câu từng câu.” Lâm Du Tĩnh cũng là thí sinh nghệ thuật, là người hiểu áp lực lúc này của Hứa Gia Thời nhất.
Sau khi Hứa Gia Thời nói cảm ơn xong bèn xoay ngưởi rời đi. Đúng lúc đi ngang qua Lục Giai Thuần lớp 7 thì cô ta gọi cô ấy lại: “Hứa Gia Thời, tôi có lời muốn nói với cô.”
Trong lúc Lục Giai Thuần và Hứa Gia Thời đi đến giữa cầu thang thì lấy phiếu bầu trong túi áo đưa đến trước mặt cô ấy, đi thẳng vào vấn đề: “Có thấy không? Người trong lòng Kiều Mộ Dương là cô ấy. Nếu thông minh, phải nắm chặt thời gian cuối cùng cho tốt mà cố gắng tiền đồ của mình, đừng nhớ thương Kiều Mộ Dương nữa.”
Cô ta tưởng Hứa Gia Thời vẫn còn phân tâm vì Kiều Mộ Dương, cho nên làm chậm trễ việc học.
Hứa Gia Thời nhận lấy phiếu bầu này, nắm chặt, nghiêm túc nhìn cái tên bên trên. Thực ra cô ấy đoán sẽ là cô ấy, nhưng vào giờ phút này tận mắt nhìn thấy vẫn có hơi xót xa.
Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu lên, tự tin nhìn về phía Lục Giai Thuần: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Cô ấy muốn nhét phiếu bầu này vào trong tay Lục Giai Thuần nhưng cô ta không nhận lấy. Lúc này cô ấy mới nhận ra, Lục Giai Thuần làm như vậy, ngoài giục cô ấy ra, đồng thời cũng mang đến cho cô ấy một loại kiêu kỳ.
Nhìn đi, cô gái mà cậu ấy thích đó, mặc dù không phải tôi, nhưng cũng đâu phải cô.
–
Ông cụ Kiều biết Kiều Mộ Dương không cần lên trường đi học nữa thì yêu cầu cậu chuyển qua ở cùng với mình khoảng thời gian cuối cùng cậu còn ở trong nước. Kiều Tụng Văn cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu không hai đứa bé tâm tư nhạy cảm cả ngày ở nhà với nhau cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Kế hoạch của Kiều Mộ Dương cứ vậy mà bị làm xáo trộn.
Trong lòng Lê Nhất tiếc nuối nhưng trên mặt lại không lộ ra gì. Mãi đến khi Kiều Mộ Dương thu dọn quần áo xong muốn ra ngoài, cô mới mở miệng hỏi một câu: “Buổi tối bổ túc giúp bọn họ, cậu vẫn đến chứ?”
Hai người đã đồng ý với bọn Cao Phi, cho dù không đi học cũng sẽ đảm bảo thời gian bổ túc cho mọi người.
Kiều Mộ Dương gật gật đầu, lại hỏi Lê Nhất: “Có muốn tiễn tớ xuống lầu không?”
Đứng trong thang máy, Kiều Mộ Dương nhét một tai nghe vào lỗ tai Lê Nhất.
Vậy mà là bài hát《You belong to me》kia.
Giai điệu du dương lại lưu luyến truyền vào trong lỗ tai, Lê Nhất lại nhớ đến khoảnh khắc cô vừa gặp đã yêu thiếu niên trước mắt này. Trái tim bỗng nhiên đập nhanh, cô nhìn về phía Kiều Mộ Dương theo bản năng. Có một số lời đã đến bên miệng nhưng giờ phút này nói ra vẫn rất vội vã.
“Lê Nhất, cậu mở một cái playlist cho tớ đi.” Thiếu niên bỗng nhiên nói.
Lê Nhất khó hiểu hỏi: “Cậu muốn nghe?”
“Ừm.” Kiều Mộ Dương lại nói: “Lại thêm một cái list sách đi, tiểu thuyết, tiểu sử, tuỳ bút, thơ ca, bản tiếng Trung hoặc là bản tiếng Anh đều được. Cậu đã xem hoặc chưa xem, chỉ cần là cậu thích và cảm thấy hứng thú, cậu đều viết hết đi.”
Lê Nhất thầm nghĩ, đây là muốn hiểu sở thích của mình sao? Cô nói: “Vậy nhiều lắm, tớ chỉ cần tuỳ tiện viết thôi cũng đủ cho cậu đọc một năm.”
Trong gương, gương mặt tinh xảo của thiếu niên lộ ra ý cười dịu dàng, “Không sao, cậu cứ việc viết.”
–
Sau khi kết thúc tiết tự học mỗi tối, mấy người nhóm Phí Nhã đều đúng giờ tập hợp ở McDonald's gần trường. Lê Nhất và Kiều Mộ Dương sẽ đến trước chờ bọn họ.
Mỗi ngày học bổ túc một tiếng, cứ như vậy kiên trì ba tuần, bọn họ rốt cuộc cũng bước vào kỳ thi lớn đầu tiên trong cuộc đời.
Buổi tối cuối cùng sau khi bổ túc xong, Kiều Mộ Dương như thường lệ đưa Lê Nhất về nhà. Hai người dọc theo đèn đường mờ tối đi vào trong tiểu khu, Kiều Mộ Dương lấy một tượng điêu khắc gỗ nhỏ trong túi áo ra đưa cho Lê Nhất.
“Dễ thương quá, là chồn sương hả?” Lê Nhất quả thực rất thích món đồ chơi nhỏ này.
“Phải, tớ cảm thấy cậu rất giống con vật này.” Thiếu niên cười nói.
“…………” Lê Nhất lại hỏi: “Tớ có thể làm nó thành móc khoá được không?”
“Quà của cậu, cậu muốn làm gì thì làm.” Kiều Mộ Dương nói xong, bỗng nhiên úp úp mở mở: “Cái kia, tớ phải vào núi ở với ông nội mấy ngày, có lẽ trước sinh nhật tớ mới có thể về.”
“Ồ.” Giọng điệu Lê Nhất thản nhiên, làm bộ như gợn sóng không sợ hãi.
Giữa tháng bảy cậu sẽ ra nước ngoài, thời gian bọn họ ở chung vốn đã rất ít, lúc này lại làm phép trừ trên diện rộng như vậy, thực ra tâm trạng của cô bỗng chốc giảm xuống.
Kiều Mộ Dương duỗi tay vỗ nhẹ lên gáy Lê Nhất, hừ lạnh nói: “Thái độ của cậu đây sao?”
“Vậy tớ nên có thái độ gì?” Sau khi rời khỏi cuộc sống sân trường, sự mập mờ giữa hai người dường như đã sắp không giấu nổi. Giọng điệu này của Lê Nhất có hơi yếu ớt, nói xong lại lảng sang chuyện khác: “Sinh nhật cậu, có sắp xếp gì không?”
“Tạm thời không có.” Giọng của người nào đó hơi có chút mất mát. Truyện Điền Văn
Lê Nhất dừng bước, yên lặng nhìn Kiều Mộ Dương: “Vậy tớ tổ chức sinh nhật giúp cậu nhé?”
Bên tai có cơn gió ấm áp thổi qua, tóc mái bị gió nhẹ thổi bay bay, đôi mắt thiếu niên sáng ngời dừng trên gương mặt cô, cậu giống như lần đầu tiên nhìn thấy sự chờ mong lại tha thiết như vậy trong mắt cô.
Thiếu niên mỉm cười gật đầu: “Được.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bước chân càng lúc càng chậm.
“Kiều Mộ Dương…” Lê Nhất gọi cậu một tiếng.
Kiều Mộ Dương: “Sao vậy, cậu nói đi.”
“Gần đây tớ lấy giấy và bút mực của cậu luyện thư pháp.” Lê Nhất khai báo.
“Cậu cũng biết viết thư pháp?” Kiều Mộ Dương có hơi ngạc nhiên.
Lê Nhất nói hồi còn nhỏ có học một hai năm.
“Vậy hôm nào chúng ta thảo luận một chút.”
“Được.” Sau khi Lê Nhất suy đi tính lại bèn hỏi vấn đề chính: “Kiều Mộ Dương, rốt cuộc cậu có biết viết thể chữ Lệ không?”
“……….” Đây là lời khách sáo? Ánh mắt thiếu niên có chút giảo hoạt: “Cậu đoán xem.”
–
Đợt thi cuối cùng, Lê Nhất và Thẩm Minh Húc cùng đứng đợi ở bên ngoài điểm thi.
Cao Phi cách cổng trường gần nhất nên cậu ta đi ra ngoài đầu tiên. Thấy Lê Nhất, cậu ta không khỏi phân bua khoác hai tay lên vai Lê Nhất, lớn tiếng tuyên bố: “Anh đây rốt cuộc cũng được giải phóng rồi!”
Một tiếng gào thét này của Cao Phi, kiếp sống trung học của bọn họ chính thức hạ màn.
Nhiều năm sau, Lê Nhất nhớ đến một năm cấp 3 này, ngoại trừ chữ “thiếu niên”, “yêu thầm” khiến cô vừa chua chát lại ngọt ngào ra, “tình bạn”, “cố gắng” cũng trở thành từ ngữ khắc sâu trong trí nhớ cô.
Sau khi hoàn thành tâm nguyện được nhìn thấy nhóm bạn thân rời khỏi phòng thi, Lê Nhất cuối cùng cũng có thời gian đến thăm công ty của Lê Lãng. Cô vẫn luôn hoài nghi hình thức tài chính đầu tư thấp mà thu lợi cao của Lê Lãng.
Ông chủ trong miệng Lê Lãng là một người bạn bất ngờ quen biết trong khi ông ấy “lưu lạc”. Chưa nói tới hai người có giao tình thâm sâu bao nhiêu, nhưng ông ta đối với Lê Lãng xem như có ơn tri ngộ. Lê Lãng đi theo ông ta cùng nhau làm việc, kiếm được thùng tiền đầu tiên, bởi vậy vô cùng tín nhiệm năng lực của ông ta.
Lê Nhất không báo cho Lê Lãng trước, cô đến quầy lễ tân nhận được ánh mắt nhạy bén.
“Em tìm ai?”
Lê Nhất lễ phép gật đầu: “Xin hỏi Lê Lãng có ở đây không ạ?”
“Em là?”
“Em là con gái của ông ấy.”
“Là con gái của Lê tổng à, vào đi. Ông ấy ở bên trong đấy.” Nhân viên lễ tân thở phào nhẹ nhõm.
Lê Nhất bước vào khu làm việc, giữa phòng có hơi trống, một số người đàn ông mặc tây trang đang tụ tập quanh cửa của một văn phòng độc lập ở đằng sau, như thể họ đang nghe lén điều gì đó.
Sau khi tới gần, Lê Nhất nghe thấy một câu vang lên trong văn phòng “Đừng hoảng, chúng ta tìm quan hệ dò hỏi tình hình cụ thể là cái gì trước. Giao dịch này của chúng ta lớn như vậy, nào có thể nói đóng là đóng.”
Cô nghe xong một câu chưa hiểu rõ hết, lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, tóc mai hoa râm đi ra khỏi văn phòng, lớn tiếng quát: “Vịn góc tường cái gì, công ty còn chưa sụp đổ đâu, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mấy người đi.”
Câu này Lê Nhất nghe hiểu, công ty xuất hiện nguy cấp. Cô đoán cái người này chắc là lãnh đạo lớn nhất của công ty.
“Cô bé này là ai vậy?” Người đàn ông mở miệng hỏi.
Mấy người đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn Lê Nhất, lắc lắc đầu.
Lê Lãng nghe tiếng thì đi ra khỏi văn phòng, thấy Lê Nhất thì ánh mắt kinh ngạc, “Sao con đến đây?”
Lê Nhất được dẫn đến văn phòng của Lê Lãng. Ông ấy không biết con gái đã nghe được chuyện bọn họ thảo luận ban nãy, còn đắc ý dào dạt khoe bàn làm việc xa hoa của mình.
“Bố, có phải công ty mọi người đã xảy ra chuyện rồi phải không?” Lê Nhất nhíu mày cắt ngang sự nhiệt tình của ông ấy.
Lê Lãng lập tức biện bạch: “Không có không có, con nghe nhầm rồi. Chuyện của bố con không cần lo lắng vớ vẩn.”
“Nếu chuyện phiêu lưu này lớn như vậy, bố thu tay lại sớm một chút đi.” Lê Nhất lại khuyên nhủ.
“Đừng nghe gió thành mưa, giao dịch của bọn bố ổn định lắm.” Lê Lãng hiển nhiên không nghe lọt lời con gái.
Bầu không khí có hơi cứng ngắc, Lê Nhất tự biết lời của bản thân không có tác dụng, nên muốn nói chuyện vừa mới nghe được cho Lê Mạn thật sớm để cô ấy nói chuyện với Lê Lãng thật tốt.
Nhưng Lê Lãng lại đoán ra suy nghĩ của cô, nói với cô: “Đừng quay về truyền lời vớ vẩn với cô nhỏ của con, cái con bé đó thích làm lớn chuyện.”
Lê Nhất thấy ông ấy nhắc đến Lê Mạn thì nhắc nhở: “Mối quan hệ của cô nhỏ và chú Kiều rất ổn định, ngàn vạn lần đừng vì chuyện của bố mà ảnh hưởng đến bọn họ.”
“Con nói gì vậy? Bố kiếm tiền còn không phải để cho cô nhỏ con lập gia đình nở mày nở mặt sao, sao bố lại ảnh hưởng đến bọn họ?”
“Vậy bác gái nhà họ Kiều không phải đầu tư vào chỗ của bố sao? Lỡ như chỗ này của bố xảy ra vấn đề gì…”
“Có thể xảy ra vấn đề gì? Hơn nữa tiền đầu tư lúc ban đầu của nhà họ Kiều đã kiếm lại vốn từ lâu rồi, sau đó có đầu tư hay không đều là bọn họ tự làm, có liên quan gì đến bố sao?”
“………”
Hai bố con tan rã trong không vui.
Trên đường quay về nhà họ Kiều, trong lòng Lê Nhất càng ngày càng không yên. Rốt cuộc, cô tìm được phương thức liên lạc của Kiều Thanh Dao – chị họ của Kiều Mộ Dương, gọi cho cô ấy.
Trong điện thoại, cô nhờ Kiều Thanh Dao nhắc nhở bác trai bác gái nhà họ Kiều, nói bọn họ mau chóng rút khoản tiền đầu tư của bọn họ. Kiều Thanh Dao phản hồi lại cho cô là, trước mắt coi như ổn định, có thể rút tiền được.
Lúc này Lê Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lê Mạn nghe nói công ty Lê Lãng xảy ra chuyện, điều đầu tiên là tìm người trong ngành tìm hiểu tình hình một chút. Hoá ra đúng như dự đoán trước đó của cô ấy, hướng gió đã thay đổi nhanh như vậy. Cô ấy lại hỏi Lê Nhất chi tiết cô nghe được vào ban ngày một lần nữa.
Hai cô cháu dự định tổ chức một cuộc họp gia đình, cố gắng thuyết phục Lê Lãng ngang bướng nhưng lại thích mạo hiểm kia.
Chỉ là hai ngày sau, hai cô không đợi được Lê Lãng xuất hiện. Bên Kiều Thanh Dao truyền tin tức, nói khoản tiền đầu tư của bố mẹ cô ấy chắc chắn không rút lại được, cuộc giao dịch của công ty Lê Lãng hoàn toàn bị niêm phong.
Hôm đấy, Thanh Xuyên đổ một cơn mưa đặc biệt lớn, giọt nước tích tụ đổ xuống đoạn đường nhựa trũng thấp, bánh xe chạy qua, nước mưa bắn tung toé làm dịu mát đi mùa hè thiêu đốt mà Lê Nhất đang mong chờ.
Trong lúc hoang mang cô nhìn thời gian, ba ngày sau chính là lễ trưởng thành mười tám tuổi của Kiều Mộ Dương.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bầu trời tối tăm, chẳng lẽ vận may mà ông Trời ban tặng cho cô, sắp bị lấy đi ngay dễ như trở bàn tay?