Đồng hồ trên vách tường phòng y tế tích tắc tích tắc trôi, kim giây di chuyển một lần, trái tim Lê Nhất phải đập hai lần.
Cô dứt khoát nằm sấp lên giường đè nén nhịp tim, nghiêng mặt về phía bức rèm, nhìn chăm chú vào chàng trai bên ngoài bức rèm.
Rõ ràng ngoài tấm vải màu trắng thì chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng trong lòng cô lại ngọt như đường.
Đeo tai nghe vào, vẫn là bài hát《You belong to me》mà Kiều Mộ Dương đã hát ở cuộc thi nói. Bài hát này ra đời vào năm 1952, lần lượt được rất nhiều ca sĩ cover lại và làm nhạc phim cho bộ phim điện ảnh 《Shrek》 và 《Natural Born Killers》. Phiên bản Lê Nhất nghe là Carla Bruni cover lại. Giọng nữ trầm với cảm nhận tuyệt vời, lưu luyến nói lên nỗi nhớ người yêu.
Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi Kiều Mộ Dương tại sao lúc đó muốn chọn bài hát cũ này, nhưng với sự hiểu biết của cô về cái người này, 80% cậu sẽ nói—— “Tuỳ tiện chọn.”
Sau khi bác sĩ trường bận công việc trong tay xong bèn bắt đầu dùng bình pha trà sức khoẻ. Theo nhiệt độ nước càng ngày càng cao, mùi hương trong không khí cũng dần dần đậm hơn.
Lê Nhất ngửi thấy mùi hương tuyết lê tươi mát, nghĩ cái người bên cách vách kia nếu không ngủ chắc là cũng ngửi thấy.
Cho nên hai bệnh nhân đáng thương tình cờ gặp nhau trong buổi chiều ở phòng y tế đầy hương thơm tuyết lê ngào ngạt.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ lững lờ, một cơn gió ập vào làm rèm cửa khẽ bay bay.
Lê Nhất nhìn thấy đôi giày của Kiều Mộ Dương ở trên sàn nhà, đại não “tinh” một tiếng. Hôm nay cô đi đôi giày thể thao bản giới hạn kia, cùng loại với cậu. Cậu hơi nhạy bén một chút là có thể đoán ra người nằm giường bên cạnh cậu là cô.
Vốn dĩ Lê Nhất cảm thấy kiểu đôi giày này cô đi không đẹp nên có một thời gian cô không đi. Mấy hôm trước thấy Kiều Mộ Dương đi, nghĩ thầm, nếu như đã mặc đồng phục “đồ đôi” với cậu rồi, sao không kết hợp chỉnh tề, vì thế tối qua cô đã lấy đôi giày này trong tủ giày ra.
Lại tham lam muốn có thêm mấy phút “ở chung cách rèm”, Lê Nhất uể oải kéo cái rèm ra, dụi dụi đôi mắt nhắm hờ, sau đó lưu loát lấy tay làm lược rồi cột tóc đuôi ngựa đã xoã ra lên.
Kiều Mộ Dương nằm thẳng, không mệt mỏi, cậu gối cánh tay ra sau đầu nhìn bóng cây lượn quanh ở bên ngoài trên trần nhà. Trong đôi mắt đen láy xuất hiện vẻ mỏi mệt, lông mi cong đọng lại mảnh sương mù nơi mí mắt, chỗ đuôi mắt có màu xanh nhạt khó nhìn thấy rõ.
Môi cậu rất đậm, là màu đỏ do sốt, hai gò má cũng ửng đỏ. Cơn bệnh ngắn ngủi này phá vỡ sự lạnh nhạt trên khuôn mặt cậu, khiến cậu sinh ra chút mong manh đáng yêu.
Bởi vì người quá mức cao nên đôi chân dài của cậu dường như chạm đến cuối giường.
Lê Nhất tự sửa soạn bản thân, mặc cho bản thân đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ giả tạo. Lúc cô khom lưng đi giày thì cái người cao gầy bên cạnh lạnh nhạt nói: “Thật trùng hợp.”
“Ấy, sao cậu lại ở đây?” Lê Nhất giả vờ giật mình ngẩng đầu lên, cô đến gần mép giường của Kiều Mộ Dương, “Cậu không thoải mái chỗ nào sao?”
Kiều Mộ Dương nhìn không chớp mắt, vẫn nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, giọng mỉa mai nói: “Bệnh nan y.”
Lê Nhất: “…………..”
“Chàng trai rất hài hước.” Bác sĩ trường nghe tiếng bèn đi qua, hỏi Lê Nhất trước: “Cô bé sao rồi?”
Lê Nhất nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, nói đỡ hơn nhiều rồi ạ.
“Lát nữa cháu vẫn bảo người nhà đưa cháu đến bệnh viện khám đi, vấn đề chắc chắn không lớn nhưng phải tìm được cách đối phó tốt, nếu không thì mỗi tháng đều chịu tội một lần, rất khó chịu đấy.”
“Dạ.”
Lời này của bác sĩ khiến Kiều Mộ Dương nghe ra, Lê Nhất là đau bụng kinh. Cậu nhớ đến có một lần cô đưa thư, đang nói chuyện thì cô ngồi xổm trên mặt đất…
“Cháu thế nào?” Bác sĩ lại hỏi Kiều Mộ Dương ở bên cạnh.
“Rất tốt ạ.”
“Hai đứa quen nhau sao?” Bác sĩ lấy nhiệt kế đo tai của Kiều Mộ Dương, “Vẫn 39 độ.”
“Sao sốt ghê vậy?” Lê Nhất hỏi.
Bản thân Kiều Mộ Dương cũng không biết, cậu cũng rất phiền. Bình thường cậu không phải thể trạng yếu đuối mà tố chất sức khoẻ của cậu còn đặc biệt tốt.
Lê Nhất lại cảm thán: “Lúc này mới vào thu mà cậu đã bệnh thành như vậy, đến mùa đông làm sao.”
“Đến mùa đông tớ sẽ ngủ đông, không nhọc cậu lo lắng.” Thiếu niên tiếp lời rất nhanh rất dữ, trong giọng nói không nghe ra được ý vui đùa gì.
Lê Nhất đoán cậu sốt đến hồ đồ, nói: “Cậu ngủ một lát đi.”
Nói xong kéo cái rèm bên mép giường cậu lên.
Lê Nhất không có lý do ở lại nữa, nói một câu “nghỉ ngơi cho tốt” rồi đi. Cô vòng qua căn tin trường mua một ít đồ trong siêu thị nhỏ trong đó, lại nhờ ông chủ pha giúp một ly trà gừng cola.
Lớp 7 đang học tiết Thể dục, Lê Nhất đến sân thể dục tìm Cao Phi nhét đồ đã mua vào trong lòng cậu ta, “Đến phòng y tế, đưa cho Kiều Mộ Dương.”
“Tiểu Kiều bị ốm hả?”
“Phải.”
“Vậy cậu đây là?”
Lê Nhất xoè tay: “Cậu ấy nhờ tớ mua, nhưng tớ lười đi qua đó đưa, tớ cũng là bệnh nhân không phải sao.”
“Tớ nói mà, cậu không có chuyện gì đi xum xoe với cậu ấy làm gì. Tớ đi đây.”
Lê Nhất nghĩ, dù sao tên kia cũng sẽ không giải thích với Cao Phi rốt cuộc là ai muốn mua, cứ như vậy đi.
Về phần sau này nếu cậu hỏi cô tại sao phải làm như vậy, cô sẽ nói “Quan tâm bệnh nhân bệnh nan y, truyền tình cảm ấm áp” là được.
–
Trong buổi họp lớp tuần này, Thẩm Minh Húc thông báo nhà trường đã đồng ý lời đề nghị thay kiểu dáng đồng phục Minh Thành mà các bạn học sinh đưa ra.
Thẩm Minh Húc: “Đừng cho rằng thầy không biết nhé, chuyện này là mấy thành viên tích cực lớp mình dẫn đầu. Đã lớp 12 rồi, đứa nào cũng thích chưng diện hơn hồi trước, đồng phục thoải mái là được rồi, không nên bắt chước Nhất Trung Thành phố đổi mới đồng phục làm cái gì.”
“Anh Húc, lời này của thầy là không đúng rồi. Đồng phục đẹp một chút, lúc bọn em nhìn nhau cũng có thể thưởng cảnh đẹp ý vui.”
“Còn cảnh đẹp ý vui nữa hả, em tưởng mười lăm tháng giêng dạo chơi hội hoa xuân à.”
Phí Nhã: “Anh Húc, thiết kế đồng phục mới do ai làm vậy ạ, có thể cho bọn em tự làm được không?”
“Bà phù thuỷ nhỏ này, cậu bớt bớt đi. Cậu có thời gian làm thiết kế mà không có thời gian làm bài tập? Tớ xin cậu dành thời gian vào việc làm bài tập Toán học được không?”
Thiệu Tinh Tuyền đụng cánh tay Lê Nhất một cái, “Cậu hài lòng rồi chứ, ngay từ đầu là cậu la hét muốn bảo nhà trường đổi đồng phục cho chúng ta. Một số bạn đã bỏ phiếu, Tiểu Kiều cũng đang ký tên dưới sự ép buộc của Cao Phi rồi. Trước mắt mong muốn đổi đồng phục trở thành sự thật, cậu nên mời bọn tớ ăn cơm chứ nhỉ.”
“Ăn ăn ăn, muốn ăn cái gì ăn cái đó.”
“Bình thường cậu có quan tâm đến chuyện mặc gì đâu, tại sao lần này lại tích cực vậy?” Thiệu Tinh Tuyền lại hỏi.
Đương nhiên là muốn nhìn thấy chàng trai mình thích mặc đồng phục đẹp hơn rồi, còn có thể là vì cái gì.
Nhưng Lê Nhất lại đường hoàng nói: “Vì bảo vệ quyền lợi yêu cái đẹp của mọi người.”
–
Lúc nhận được điện thoại của Tùng Lam, Lê Nhất vừa mới tắm xong, chuẩn bị giải một bộ đề Vật lý rồi đi ngủ. Ba ngày nữa là thi tháng của tháng chín, cô đang tích cực chuẩn bị.
Tùng Lam chưa tỏ tình với Giang Sùng, bởi vì cô ấy đã biết được chuyện Giang Sùng đã có bạn gái trước. Cô ấy vẫn còn kéo dài mấy ngày mới gọi điện thoại cho Lê Nhất, giải thích cho cô về chuyện bản thân cô ấy muốn tỏ tình nhưng không thành.
Lê Nhất có hơi chột dạ, dù sao cô đã sớm biết chuyện. Nhưng giờ khắc này, cô cũng chỉ có thể an ủi Tùng Lam một hai câu.
Tùng Lam là cô gái thấu đáo, cô ấy không tỏ thái độ tiếp theo cô ấy sẽ làm cái gì, mà là chuyển câu chuyện, cổ vũ Lê Nhất: “Nếu có cơ hội, cho dù phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, em cũng nên mau chóng bày tỏ tình với Q của em. Đừng đợi đến khi cậu ấy không nhìn thấy em mà đi thích người khác.”
Bởi vì không nhìn thấy em mà đi thích người khác.
Dư âm của câu nói này quanh quẩn trong đầu Lê Nhất.
Cô nghĩ vẩn vơ, trừ phi Kiều Mộ Dương là người mù.
Sự thật chứng minh, cậu cũng không phải người mù. Cậu đang nhìn thấy tình huống của cô, cũng từng không chút do dự nói “không thích cô.”
Cho nên trước khi cậu lật lọng nói thích, Lê Nhất định làm kẻ điếc trước.
Nhìn mà không nghe lời không thích của cậu, bốn bỏ lên năm tương đương vẫn còn có cơ hội.
Cho dù gần đây thỉnh thoảng cậu có châm chọc khiêu khích, hết lần này đến lần khác cô coi đó là một sự xuất hiện cùng lúc quý giá.
–
Sau khi thành tích thi tháng chín tung ra, khối 12 đột nhiên bắt đầu thảo luận hai học sinh xuất sắc —— Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn.
Lần trước Lê Nhất thua trận, một lần nữa quay về hạng hai, không ai cảm thấy bất ngờ.
Mà lần này, cô lại đánh bại Kỷ Tư Viễn, giành vị trí đứng đầu lần thứ hai sau khi vào Minh Thành. Mọi người bắt đầu thuyết âm mưu, nói đây là mánh khoé “theo đuổi vợ” của Kỷ Tư Viễn.
Tin tức Kỷ Tư Viên thích Lê Nhất đã truyền khắp lớp 12, cụ thể là ai truyền ra không ai hay biết. Hiện trạng là, có khá nhiều bạn học thậm chí là lén lút đánh cược lần tiếp theo CP này ai sẽ đăng quang, ai lại nhường ai.
“Nhường á hả, cô tiên nhà chúng ta mà cần phải nhường?” Thiệu Tinh Tuyền tức giận không thôi với lời nói này.
Phí Nhã: “Xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều rồi đấy. Bây giờ có cuộc thi nào mà không quan trọng, bọn họ cũng không hiểu Kỷ Tư Viễn lắm.”
Nhưng lời của bạn học lớp 8 bên kia lại quá khích: “Nếu không phải Kỷ chủ động từ bỏ câu hỏi lớn kia, Lê Nhất lớp bên cạnh chắc chắn không có cơ hội đứng đầu.”
Cao Phi nghe vậy thì trợn trắng mắt, “Người nói câu này mà đu idol thì 80% là fan não tàn. Vậy cái câu hỏi lớn Vật lý kia toàn khối chỉ có mình Tiểu Kiều giải ra được, Lê Nhất không làm ra, Kỷ Tư Viễn cũng không giải ra, cái này xem như là nhường à? Vậy sao không nói cô tiên của chúng ta từ bỏ một câu vẫn thắng Kỷ Tư Viễn đi.”
Lê Nhất thân là nhân vật chính trong chủ đề còn bình tĩnh hơn nhóm quần chúng. Lòng dạ cô chỉ đang đặt vào câu hỏi lớn chưa giải ra được trong môn Vật lý kia thôi.
Trước khi giáo viên giải thích, cô bớt thời gian đi tìm Kiều Mộ Dương hỏi cách giải, mục đích rất đơn thuần —— cô chỉ muốn cậu giảng đề cho mình.
Cô thật sự khiêm tốn xin nghỉ phép, cũng là để cho những người buôn chuyện trong lớp 8 thấy, chỉ có Kiều Mộ Dương – thiên tài khoa học tự nhiên hơn Kỷ Tư Viễn – mới biết làm câu này.
“Giảng đề?” Ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên lộ ra màu vàng cam mơ hồ trong hoàng hôn.
Lê Nhất “ừm ừm” một tiếng, “Hôm nay lớp tớ không có tiết Vật lý, tớ thật sự tò mò.”
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, quay đầu xoa xoa chóp mũi, “Được thôi, vậy tớ có một điều kiện.”
“Cái gì, cậu nói đi.”
“Bổ túc Ngữ văn giúp tớ.”
Lê Nhất hơi giật mình, lại ngẫm nghĩ, lần này cái người này vẫn bị Ngữ văn kéo chân. Hễ mà thành tích môn Ngữ văn của cậu lên thêm mười lăm điểm, cậu nhất định là người đứng đầu khối.
Thành tích trước mắt của cậu thật sự vừa đáng sợ vừa bất đắc dĩ.
“Thành giao.” Cô gái thoải mái duỗi tay ra.