• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa cách quãng suốt cả một đêm.

Buổi sáng trước khi đến trường, Lê Nhất nhớ đến cây dù cán dài trong suốt mà Kiều Mộ Dương mua cho cô, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn chọn mang cây dù gấp thuận tiện cho việc cất hơn ra ngoài.

Lê Nhất bỏ dù xuống đi vào phòng học, vừa ngồi xuống, Kiều Mộ Dương không nhanh không chậm đi qua hành lang.

Thiếu niên xách cặp sách bằng một tay, hơi cúi đầu, trong ánh ban mai mờ ảo của một ngày nhiều mây, sống mũi cao tạo thêm đường cong xuất sắc cho gương mặt như bóng cắt.

Trên mắc dù bên ngoài phòng học lớp 7 chất đống đủ loại kiểu dù nhưng không có lấy một cái dù trong suốt nào.

Thiếu niên ném cây dù màu đen trong tay mình vào trong đống dù lớp 8, hơi ngẩng đầu bước vào phòng học.

Sau khi xong tiết tự học sáng, Lê Nhất bị chủ nhiệm lớp Thẩm Minh Húc gọi vào văn phòng.

Thẩm Minh Húc là giáo viên dạy Toán của lớp 7 và lớp 8, ngoài ba mươi tuổi, tuổi trẻ có sức sống, là nhân vật đại diện cho thế hệ giáo viên mới của Minh Thành. Anh ấy và học sinh lớp 7 hoà thành một khối, tất cả mọi người đều gọi anh ấy là anh Húc.

Anh ấy tìm Lê Nhất, là vì lãnh đạo nhà trường mới ban xuống một nhiệm vụ —— thu thập chọn người cho cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh học sinh trung học toàn nước.

Thẩm Minh Húc vô cùng tôn trọng nguyện vọng của Lê Nhất, nói: “Nếu em cảm thấy thời gian của lớp 12 có hơi eo hẹp cũng có thể từ bỏ. Chẳng phải đúng lúc có Kiều Mộ Dương vừa mới đến lớp 8 sao, nếu em không muốn, thầy xin cô Từ sắp xếp em ấy đi.”

Chủ nhiệm lớp 8 là Từ Lịch, phong cách khác với Thẩm Minh Húc, trong mạnh mẽ vang dội lại có sự tinh tế.

Thẩm Minh Húc nói lời này, trái lại không phải cảm thấy thời gian của Kiều Mộ Dương không eo hẹp, mà là thời gian Kiều Mộ Dương dành cho việc học rõ ràng ít hơn Lê Nhất rất nhiều, hơn nữa cậu đạt giải nhất trong cuộc thi nói lần trước, mang lá cờ là hợp lý.

Lê Nhất thầm nghĩ, em không muốn, thầy cho rằng cái tên Kiều Mộ Dương kia muốn sao?

Thẩm Minh Húc lại nói: “Bên phía nhà trường có hai suất, Hứa Gia Thời lớp 3 đã xung phong đảm nhận một cái. Hứa Gia Thời nói cũng không tệ, hình ảnh lại tốt nên nhà trường đã đồng ý rồi. Suất còn lại là giữa em và Kiều Mộ Dương, dù sao hai em đều giành được giải trong cuộc thi nói.”

“Em tham gia.” Lê Nhất sảng khoái nói.

“Thật à?” Thẩm Minh Húc cảm thấy bất ngờ đẩy đẩy gọng kính, “Lần này sao lại có giác ngộ vậy? Lần trước vì bảo em tham gia cuộc thi nói, miệng thầy cũng muốn rách luôn.”

Lê Nhất cười nói: “Không phải cuộc thi tổ chức ở Thượng Hải sao, em chưa từng đến Thượng Hải nên thuận tiện đi chơi hai ngày.”

Thẩm Minh Húc chậc lưỡi nói: “Tâm chơi còn rất nặng đấy, được thôi, vui vẻ đi chơi. Em thả lỏng chút cũng có thể khiến cho Kỷ Tư Viễn lớp bên cạnh thở phào một hơi.”

Vốn dĩ tưởng chuyện này đã quyết định như vậy, Hứa Gia Thời nghe nói phải đi thi cùng với Lê Nhất còn đặc biệt chạy đến tìm Lê Nhất, nói rất mong chờ đi Thượng Hải cùng với cô.

Kết quả gần tối hôm sau, hai cô gái tạm thời được thông báo, chỉ tiêu thi đấu lần này cần quyết định lần nữa. Có hai nguyên nhân ——

Một là phía nhà trường cảm thấy phái Lê Nhất và Kiều Mộ Dương đi là đảm bảo gấp đôi, yêu cầu Kiều Mộ Dương tích cực tham gia. Hai là có học sinh nghe nói Kiều Mộ Dương muốn tham gia nên cũng bắt đầu hăng hái đăng ký.

Cuối cùng nhà trường quyết định, để cho mấy học sinh đã quyết định và mấy học sinh chủ động đăng ký đến thi thử nội bộ, người có tên đứng đầu và thứ hai trong cuộc thi sẽ là danh sách dự thi cuối cùng.

Cứ như vậy, tâm tư của Lê Nhất không chỉ toi công mà còn quấn bản thân vào trong cái hố to. Bây giờ cô nhất định phải chuyên tâm chuẩn bị cho trận thi đấu thử này mới có thể không để cho cô gái khác có cơ hội đi Thượng Hải với Kiều Mộ Dương.

Kiều Mộ Dương là quán quân cuộc thi thử mà Lê Nhất đã nhận định trong lòng. Ở Minh Thành, chỉ có cô đã chứng kiến năng lực biểu đạt tiếng Anh của Kiều Mộ Dương, trong lòng cô, ngoài cậu ra thì không ai có thể lên đỉnh cao.

Trước ngày thi thử một ngày, rốt cuộc Lê Nhất quyết định hẹn Tùng Lam ra ngoài gặp mặt.

Hai cô gái tìm một quán ăn náo nhiệt bên bờ sông, tận hưởng làn gió buổi tối, ăn thịt nướng và hướng đến tương lai.

Cuối cùng Lê Nhất cũng không nhẫn tâm nói cho Tùng Lam biết sự thật Giang Sùng đã có bạn gái, nhưng cô khó hiểu nói: “Đàn anh Giang Sùng vẫn luôn không biết sự tồn tại của chị, chị cũng không hiểu rõ chuyện riêng của anh ấy. Nếu như nói anh ấy đã có người mình thích, sau khi chị biết sẽ có khoảng cách tâm lý rất lớn không?”

“Đương nhiên sẽ có, ai gặp chuyện như vậy mà không buồn chứ.” Mái tóc dài bên tai Tùng Lam bị gió thổi xa, cô ấy rủ mắt, chậm rãi nói: “Nhưng chị chọn đến Thượng Hải học cùng trường với cậu ấy, chỉ là vì thành toàn cho bản thân mình. Nếu cả đời này, chỉ có một cơ hội duy nhất này để đến gần cậu ấy mà chị cũng không nắm lấy, nhiều năm sau nhớ lại, có phải ngay cả tư cách tiếc nuối chị cũng không có không. Em này, em có người mình thích không? Em có thể hiểu cảm giác này không?”

Lê Nhất cúi đầu cười cười, giọng điệu vô cùng thoải mái: “Có ạ, nói ra em vẫn chưa may mắn bằng chị nữa. Người em thích, sau khi tốt nghiệp cấp 3 là phải ra nước ngoài. Tính ra, em chỉ có chưa đến một năm có thể ở cùng với cậu ấy.”

“Nếu đã như vậy, em tỏ tình sớm một chút đi, đừng để lại nuối tiếc cho bản thân mình.”

Lê Nhất nhún vai một cái: “Cậu ấy không thích em, đây là sự thật em đã biết. Ngoài cái này ra, với mối quan hệ của nhà em với nhà cậu ấy, bây giờ em tỏ tình rất không thích hợp.”

Phân tích như vậy, Lê Nhất bỗng nhiên cảm thấy kịch bản mối tình đơn phương của mình có một kết thúc đau khổ.

“Em đã từng uống rượu chưa? Có muốn thử một chút không?” Có lẽ Tùng Lam cảm thấy bầu không khí thương cảm đạt tới đỉnh điểm nên nhất thời nói.

Lê Nhất đã từng uống bia, nếm thử, uống hết vẫn bình thường. Cô nghĩ đến kịch bản yêu thầm BE mà Tùng Lam sắp đối mặt, quyết định chiều theo cảm xúc cùng kẻ say cười một trận.

(BE: viết tắt của Sad Ending, nghĩa là kết thúc buồn, không có hậu.)

Hai cô gái, hai chai bia lạnh, ăn rất chậm. Các cô ít nhiều bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân và phim văn học tình cảm, họ coi bốn chữ “mượn rượu giải sầu” của nữ chính trở thành chuyện đẹp đẽ mà hay ho.

“Cụng ly vì tình đơn phương của chúng ta!”

“Cụng ly, chị em phải xinh đẹp!”

“Chị Tùng Lam, hy vọng sau khi chị lên đại học hết thảy đều được thuận lợi, cho dù giữa chị và đàn anh Giang Sùng có xảy ra chuyện gì đi nữa, em đều hy vọng chị có thể luôn vui vẻ, hy vọng chị càng thích bản thân mình hơn thích anh ấy.”

“Em này, vậy chúc cuộc sống lớp 12 của em như em mong muốn. Thành tích của em tốt như vậy, chị căn bản không cần chúc em tên đề bảng vàng, vậy chị chúc em thành công chinh phục được thiếu niên của mình giữa muôn vàn khó khăn và nguy hiểm.”

Hội trường của Minh Thành được xưng là hội trường đẹp nhất trong các trường học ở toàn Thanh Xuyên, càng nhiều hơi thở văn nghệ hơn so với trường đại học nghệ thuật nổi tiếng nào đó trong thành phố.

Cuộc thi thử được tổ chức ở trong này.

Cuộc thi chia làm hai phần, phần đầu là tự do chọn đề, thí sinh dự thi sẽ tự mình chuẩn bị chủ đề muốn diễn thuyết và phải đạt được 40% tổng số điểm. Phần hai là diễn thuyết theo đề, thí sinh dự thi bốc trúng đề nào thì nói đề đó, trước khi nói sẽ có năm phút chuẩn bị, kết quả là phải đạt được 60% tổng số điểm.

Vòng đầu tiên Lê Nhất phát huy không tệ. Cô nói một chủ đề có hơi gặp may, có liên quan đến tin tức thời sự gần đây nên đạt được số điểm rất cao.

Kiều Mộ Dương là người lên sân khấu cuối cùng, cách nói tự nhiên và thoải mái của cậu giống như đang kể một chương trình trò chuyện thú vị với ban giám khảo. Chủ đề cậu nói là sự ảnh hưởng của thần tượng Kobe đối với cậu, không có gì bất ngờ, cậu đạt điểm cao nhất ở vòng đầu tiên.

Mấy chục ánh mắt dưới sân khấu đều hiện lên sự khác nhau khi Kiều Mộ Dương tự tin nói. Các cô gái là quý mến, các cậu con trai là thuyết phục, các giáo viên làm giám khảo là tán thưởng.

Chỉ có Lê Nhất là cất giấu ánh mắt của mình, sợ bại lộ bí mật của bản thân. Khác với những người khác, trong ánh mắt của cô là sự đắc ý sâu sắc.

Xem đi, cậu ấy lợi hại như vậy, rốt cuộc mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đó. Mà mình đã biết từ lâu, sớm hơn bất cứ ai trong mọi người.

Sau khi kết thúc vòng đầu tiên, mọi người được sắp xếp về phía hội trường đợi lên sân khấu chuẩn bị cho vòng tiếp theo. Từ Lịch là giáo viên dạy tiếng Anh lớp 8, xuất hiện trong đám người để hướng dẫn cuối cùng cho mấy học sinh thi đấu trong lớp cô ấy.

Đến phiên Kiều Mộ Dương, Từ Lịch không dặn dò câu nào mà bất ngờ vỗ bả vai cậu: “Trước đó không phải em sống chết không muốn tham gia sao, hôm nay phát huy tốt đấy.”

Vốn dĩ Lê Nhất cách bọn họ năm mét nhưng bây giờ lại yên lặng đến gần ba mét. Cô nghe thấy cái người này ngoan ngoãn nói: “Nếu em đã chọn tham gia, vậy không thể để cô mất mặt được.”

Hứa Gia Thời đi đến bên cạnh Lê Nhất, đưa cho cô viên kẹo nhuận họng, thấp giọng nói: “Cậu và Kiều Mộ Dương phát huy tốt nhất, xem ra chắc là hai cậu cùng đi rồi.”

Lê Nhất xấu hổ cười cười, nói: “Vẫn chưa thi xong mà, không chắc. Cậu và Lục Giai Thuần phát huy cũng rất tốt.”

Lục Giai Thuần là đại biểu môn tiếng Anh của lớp 8, từng thích Kỷ Tư Viễn, mấy hôm trước vừa mới tỏ tình với Kiều Mộ Dương.

Hứa Gia Thời lại hỏi Lê Nhất: “Cậu có biết tại sao tớ lại tham gia lần thi đấu này không?”

Lê Nhất nghĩ, lúc cô ấy chủ động xin đi giết giặc, mong muốn của nhà trường hy vọng Kiều Mộ Dương dự thi vẫn chưa lộ rõ. Cô ấy đây là đang tìm cơ hội tham gia một cuộc thi để rèn luyện kỹ năng âm thanh* của mình? Dù sao nghỉ đông năm nay cô ấy sẽ phải tham gia thi nghệ thuật rồi.

(Raw: 声台形表: nó là 4 kỹ năng cơ bản của một diễn viên: thanh nhạc, đài từ, hình thể và biểu diễn. Mình không biết tiếng Việt gọi là gì, bạn nào biết thì nói mình sửa nha.)

Quả thực như thế, Hứa Gia Thời lạnh nhạt nói: “Trải qua một lần dự thi như này, đối với sự phát triển sau này của tớ không có hại. Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mẹ tớ, tớ chỉ nghe theo.”

Vì để giảm bớt bầu không khí, Lê Nhất nói đùa: “Nếu sau này cậu thật sự trở thành đại minh tinh, vậy tớ nhất định sẽ khoe với bạn bè bên cạnh tớ và mọi người xung quanh là, tớ đã từng là bạn học với đại minh tinh.”

“Bớt đi.” Hứa Gia Thời bị chọc cười, quay người lại thấy Kiều Mộ Dương bị hai cô gái vây quanh khen thì ý cười trong mắt giảm đi hơn phân nửa.

Sau thời gian nghỉ ngơi thì vòng thứ hai chính thức bắt đầu. Tổng cộng dự thi có tám học sinh, giám khảo quyết định bốn chủ đề liên quan đến cuộc sống vườn trường, sở thích, mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, bảo vệ môi trường.

Trước khi lên sân khấu, Lê Nhất yên lặng cầu cho mình ngàn vạn lần đừng bốc trúng đề “mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái”, cô không giỏi nhất là nói chuyện tình cảm.

Kết quả ông Trời không chiều lòng người, cô lại bốc trúng ngay chủ đề này. Mà đề bài giám khảo cho cô là ——《Bố mẹ trong mắt tôi》.

Về mẹ, thực ra cô có rất nhiều lời có thể nói, chẳng hạn như tưởng niệm còn về Lê Lãng, cô có thể nói đùa về mối quan hệ bố con bất thường của bọn họ. Nhưng điều kiện tiên quyết nói những lời này, là phải ở trong hoàn cảnh riêng tư, số người nghe cô nói tốt nhất không được vượt qua hai người, hai người đó nhất định là người mà cô tin tưởng.

Đối mặt với nhiều ánh mắt dưới sân khấu, trong lòng Lê Nhất tựa như có trở ngại cực lớn khiến cô không thể mở miệng nhắc đến mẹ mình được, cũng cảm thấy thẹn khi biểu đạt tình cảm của cô đối với Lê Lãng.

Ai cũng có khuyết điểm, nói về tình thân phức tạp có lẽ là khuyết điểm của cô.

Không biết nói gì lại trắc trở, biểu hiện của Lê Nhất ở vòng thứ hai khiến cho ban giám khảo và các đối thủ ở dưới sân khấu mở rộng tầm mắt.

Người cuối cùng lên sân khấu là Kiều Mộ Dương, cậu vẫn tiếp tục phát huy hoàn mỹ.

Lúc tuyên bố thứ tự, Lê Nhất đã trở về trạng thái bình thường. Cô nghĩ chuyện đã đến nước này, cứ như vậy đi. Cô cũng không phải không hết sức, chỉ là không được may mắn.

Cô không muốn tự dưng oán trách bản thân.

Lúc ra khỏi hội trường, Lê Nhất đứng hạng sáu và Hứa Gia Thời hạng ba nói chuyện về bộ phim mới chiếu gần đây nhất. Đang hăng say nói về diễn xuất tuyệt vời của nữ chính, thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng kinh hô ăn ý.

Giọng của Lục Giai Thuần vang lên ở sau lưng hai người, cô ta hỏi Kiều Mộ Dương ở bên cạnh: “Cậu đã từng đi Thượng Hải chưa? Tháng chín có lạnh không? Có cần mặc áo dài tay không?”

Kiều Mộ Dương vẫn chưa trả lời thì Hứa Gia Thời xoay người, tự nhiên phóng khoáng mỉm cười chúc mừng hai người bọn họ.

Lê Nhất thấy thế cũng vội vàng cười hì hì nói với bọn họ: “Chúc mừng chúc mừng nhé!”

Lục Giai Thuần khiêm tốn nói: “Lê Nhất, nếu không phải cậu không có trạng thái ở vòng thứ hai, phát huy sơ suất thì tớ không thể có cơ hội này.”

“Không có, vốn dĩ cậu đã rất giỏi.” Lê Nhất khách sáo nói.

Kiều Mộ Dương gật gật đầu đáp lại lời chúc của hai cô gái, cũng chẳng hề nhìn bất cứ ai trong các cô.

“Đi trước.” Nói xong cậu bước nhanh xuống bậc thềm.

Lục Giai Thuần không nhịn được nói thầm: “Người này kiêu quá.”

Chỉ thấy anh chàng kiêu kỳ đó bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại.

“Có chuyện gì sao?” Lục Giai Thuần vui vẻ hỏi.

Thiếu niên không trả lời Lục Giai Thuần, cậu dường như không có chuyện gì nhìn Lê Nhất bên cạnh cô ta, quăng cho cô cái sườn mặt sắc bén, hời hợt nói: “Đứng đầu khối, tối đa điểm viết văn tiếng Anh, chẳng qua cũng chỉ như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK