Nắng sớm lọt vào qua khe hở rèm cửa, Lê Nhất đột nhiên tỉnh giấc: “Mấy giờ rồi?”
Kiều Mộ Dương tắm xong thay đồ ở nhà, mái tóc không sấy khô mà mềm mại ở bên tai, anh nói cho Lê Nhất biết với tinh thần sảng khoái: “Chín rưỡi.”
“Sao cậu không gọi tớ dậy?” Lê Nhất lập tức trở mình trên sofa đi xuống mở máy tính của mình.
“Số liệu đều là sắp xếp lại giúp em xong hết rồi, em chỉ cần tốn năm phút kiểm tra đối chiếu, có thể gửi cho Eden bất cứ lúc nào.”
Phần sắp xếp số liệu này vô cùng đẹp, nếu Lê Nhất làm, ít nhất phải mất ba tiếng rưỡi. Cho nên, anh chỉnh cả một đêm, cũng không ngủ một phút nào?
“Cậu không mệt sao?” Lê Nhất chuyển máy tính đến bàn rồi đi kiểm tra đối chiếu, lại nói: “Tớ gửi email xong rồi đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh đói, muốn ăn sáng.” Kiều Mộ Dương gối đầu lên mép sofa, yếu ớt nhìn về phía Lê Nhất nói.
“Tớ giúp cậu gọi cơm hoặc mua đồ ăn bên ngoài.” Lê Nhất nhận lời nói, liếc mắt nhìn anh một cái, cảm thấy giờ phút này anh thật nhỏ bé.
“Anh làm giúp em nhiều như vậy, em không định mời anh ăn chút gì đó ngon sao?” Giọng điệu Kiều Mộ Dương tràn đầy sự lười biếng.
“Vậy cậu muốn ăn gì?” Lê Nhất nhìn bảng số liệu tỉ mỉ, “Đợi lát nữa, đợi tớ bận xong chúng ta lại bàn bạc ăn cái gì tiếp.”
Kiều Mộ Dương không hề quấy rối cô, nhét tai nghe vào, nhắm mắt dưỡng thần.
Mười phút sau, Lê Nhất nhẹ tay nhẹ chân đi qua đắp cái thảm mỏng cho anh rồi đóng cửa rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Kiều Mộ Dương từ từ mở mắt, nhìn căn phòng trống không, khẽ thở dài.
Mười một rưỡi, chuông cửa vang lên, Kiều Mộ Dương đi qua mở cửa. Nhìn thấy là Lục Tự, ánh sáng trong mắt tan đi một nửa, mệt mỏi chào anh ta một tiếng.
“Hình như cậu rất thất vọng.” Ánh mắt Lục Tự chứa ý cười xấu xa, “Mười giờ Lê Nhất mới rời khỏi phòng cậu, mấy tiếng hai cậu ở chung với nhau, có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“Ví dụ như?” Kiều Mộ Dương pha cà phê cho mình.
Lục Tự duỗi tay, vỗ vỗ tay.
Kiều Mộ Dương cười nhạo một tiếng: “Không phải tất cả đàn ông, đều thích vỗ tay giống anh đâu.”
“Rốt cuộc là cậu không thích, hay là…” Lục Tự nhướng nhướng mày, “Có gì khó nói?”
Kiều Mộ Dương nhún vai: “Tôi không được, đáp án này anh hài lòng không?”
“Vậy cậu phải nói sớm chứ. Nói sớm một chút, chúng ta đi khám bệnh sớm, cũng sẽ không đến mức để cửa trống nhiều năm như vậy.” Lục Tự cười đến mức bả vai run lên.
Kiều Mộ Dương phớt lời cái người này, tự mình mày mò máy pha cà phê.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên, Lục Tự nhanh tay lẹ mắt chạy tới mở cửa, “Nào, Layla.”
“Chào buổi sáng.” Lê Nhất xách một túi đồ ăn lớn đi vào, sau khi đặt đồ xuống lại sửa miệng: “Không đúng, là chào buổi trưa.”
“Em đi đâu vậy?” Kiều Mộ Dương đi qua hỏi cô, trong mắt tràn đầy sự oán trách.
Lê Nhất nhìn anh, cảm thấy hôm nay quay về cảnh bọn họ cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Cô đứng xếp hàng cả tiếng mua đồ ăn ở cửa hiệu lâu đời mà các đồng nghiệp nói rất ngon cho Kiều Mộ Dương.
Thời gian trôi chảy, thiếu niên cũng từng ở nhà sắc thuốc Đông y ba tiếng, chỉ vì chữa bệnh đau bụng kinh cho cô.
“Mua bữa sáng cho cậu đấy.” Lục Tự mở túi ra nhìn thoáng qua, “Ơ, mua nhiều thế, tối hôm qua Kiều tổng chúng ta chắc chắn rất dốc sức nhỉ.”
“………..” Lê Nhất giả vờ điềm tĩnh nói: “Phải, cậu ấy làm số liệu chỉnh cả đêm, vô cùng chuyên nghiệp.”
Dọn đồ ăn xong, Lê Nhất mời Lục Tự và Kiều Mộ Dương cùng nhau nếm thử.
“Em không ăn sao?” Kiều Mộ Dương hỏi cô.
“Tớ ăn rồi.” Lê Nhất cảm ơn Kiều Mộ Dương vì đã hoàn thành nhiệm vụ, chào tạm biết với hai người bọn họ: “Tớ phải về công ty bàn giao một số công việc, bốn giờ chiều tớ qua đây, chúng ta tiếp tục?”
“Được.”
“Tạm biệt Layla.”
Lê Nhất đi xa mấy bước lại quay đầu lại, ánh mắt mềm mại nhìn về phía Kiều Mộ Dương, dịu dàng nói: “Kiều Mộ Dương, buổi trưa cậu ngủ một lúc đi.”
Không đợi Kiều Mộ Dương có phản ứng gì, cô bước nhanh rời đi.
–
Một giờ chiều, dưới sự ra hiệu của Eden, Lê Nhất đã sắp xếp “hành động xấu” của Tạ Văn Viễn xong, lấy danh nghĩa của Eden gửi cho mấy cấp cao khác của chi nhánh Bắc Kinh. Nửa tiếng sau, Lê Nhất nhìn thấy Tạ Văn Viễn bị gọi đến phòng họp nói chuyện qua tấm kính.
Thu thập chứng cứ, không thể không có công của Kiều Mộ Dương. Tối qua anh đã giúp Lê Nhất lấy được lời từ người đại diện của phía đầu tư ấy, các manh mối đều chỉ về phía Tạ Văn Viễn.
Nếu bằng chứng ban đầu là chứng cứ hỗ trợ, vậy tin tức của Kiều Mộ Dương là bằng chứng xác thực.
Bốn giờ, Lê Nhất đúng giờ chạy đến khách sạn, tiếp tục công việc ở giai đoạn tiếp theo với Kiều Mộ Dương. Cô mang đến một hợp đồng hợp tác, mời Kiều Mộ Dương và Lục Tự ký tên.
“Hai người xem trước đi, sau khi xem xong nói cho tôi biết có chỗ nào cần nói rõ, tôi sẽ liên hệ với phòng pháp vụ giải đáp từng cái một.”
Kiều Mộ Dương quăng hợp đồng cho Lục Tự, hỏi Lê Nhất: “Em là người soạn hợp đồng?”
“Đương nhiên.”
Lục Tự tốn một lúc xem, sau khi xem xong anh ta chỉ ra hai chỗ, nói: “Không cần làm phiền phòng pháp vụ của công ty đâu, tôi hỏi bạn luật sư của tôi là được.”
Anh ta đi ra xa, đi gọi cuộc điện thoại hỏi ý kiến.
Trong lúc đợi, Lê Nhất nhận được tin nhắn của đồng nghiệp —— [Layla! Cô đang ở đâu vậy? Mau xem email của cô đi!]
Lê Nhất lập tức dùng điện thoại đọc email, người gửi —— Tạ Văn Viễn, tiêu đề —— Vạch trần mối quan hệ cá nhân giữa Eden – một giám đốc điều hành cấp cao khu Trung Hoa và cấp dưới Layla!
Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt.
CC của email này bao gồm tất cả nhân viên của Nghi Tín, những người có thể gửi email trong phạm vi công việc của Tạ Văn Viễn, bao gồm các chi nhánh ở nước ngoài và trụ sở chính ở New York.
(Trong gửi email có hai chế độ CC và BCC. CC là hiển thị công khai danh sách email, thông tin, danh tính của những người cùng nhận được thư còn BCC thì không hiển thị, người gửi thư cho nhiều người dùng chức năng này sẽ không ai nhìn thấy ai cả.)
Nội dung email phần lớn là do ảnh chụp tạo thành, chỉ nhìn tấm đầu tiên, Lê Nhất đã hiểu ý. Đây là trả thù, Tạ Văn Viễn chủ mưu đã lâu. Cô tiếp tục xem với sự xem thường, xem xong, không khỏi cười khẩy một tiếng.
Thân làm trợ lý đặc biệt của Eden, cô và Eden có vô số khoảnh khắc nhìn như “thân thiết”, nhưng cho dù là trong trường hợp công việc hay là trong trường hợp cá nhân, bọn họ chưa bao giờ vượt quá khuôn phép dù chỉ một lần.
Một số bức ảnh chụp chung không căn cứ, này xem như bằng chứng gì. Tạ Văn Viễn nên chết tâm đi.* Có lẽ điều anh ta muốn làm căn bản không phải đập chết Eden, mà là khiến cho toàn bộ nhân viên trên dưới công ty, từ nay về sau, đều mang ánh mắt xem thường và soi xét với đôi cấp trên cấp dưới này, lấy chuyện đó để quẫy nhiễu tâm trạng làm việc của Eden.
(*Gốc: 其心可诛: thành ngữ, ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm có thành công hay không, thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó đi.)
Có một số tin đồn, mặc dù không phải thật nhưng chỉ cần có người đồn, sẽ có người tin. Sau đó, phiên bản gốc của câu chuyện vẫn sẽ tăng lên, lại tiếp tục lấy cách miêu tả ly kỳ hơn trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.
Tạ Văn Viễn bị đuổi việc là điều tất nhiên, trước khi cút đi, đây là “đại lễ” mà anh ta tặng cho Eden.
“Làm sao vậy?” Kiều Mộ Dương thấy gương mặt Lê Nhất bởi vì quá chú tâm mà đỏ lên.
Ngày trước cô cũng như vậy, gặp chuyện sắc mặt đều bình tĩnh nhưng gò má ửng đỏ sẽ tiết lộ cảm xúc của cô.
Lê Nhất lấy lại tinh thần: “Không sao, cậu để tớ hoà hoãn một lát, mười phút sau chúng ta lại thảo luận tiếp.”
“Lê Nhất, xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Kiều Mộ Dương dừng lại trên điện thoại mà cô nắm chặt.
“Thật sự không có gì.” Lê Nhất cố nặn ra nụ cười. Sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất nhanh chóng trả lời mấy lời an ủi và thăm hỏi ân cần của mấy đồng nghiệp có quan hệ thân thiết.
Kiều Mộ Dương đi qua, thoáng nhìn thấy nội dung mà cô gửi với đồng nghiệp thì dời mắt, lạnh nhạt nói: “Không phải em nói xem anh là bạn bè sao? Nếu đã là bạn bè, vậy anh không có quyền biết mối nguy của em sao?”
“Một đồng nghiệp cũ bị sa thải, xuất phát từ tâm lý trả thù nên vu hãm tớ và Eden có mối quan hệ không chính đáng.” Giọng điệu Lê Nhất rất nhanh, quay đầu lại, mặt đỏ lên, trong ánh mắt vẫn là ý cười. Sau khi lời ít ý nhiều nói chuyện này xong, cô nhún vai một cái: “Là bạn bè, cũng không nhất định phải chứng kiến sự lúng túng của đối phương.”
Lúc cô nói câu phía sau, trong ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, ý là —— có ý nghĩa sao? Nhất định phải khiến tớ rụt rè trước mặt cậu?
Kiều Mộ Dương tốn mười giây tiêu hoá hai câu nói này của cô, xoay người, báo cảnh sát.
“Cậu làm gì vậy?” Lê Nhất thấy anh ấn ba con số.
Kiều Mộ Dương không lên tiếng mà quay về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Năm phút sau anh ra khỏi phòng ngủ, nói với Lê Nhất: “Đi thôi, đến đồn công an gần đây ghi chép.”
Lục Tự gọi điện thoại xin cố vấn xong chẳng rõ nội tình, “Trong nhà… có trộm hả?”
“Phải.” Kiều Mộ Dương đi đến trước mặt Lê Nhất, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại thì cầm túi của cô dẫn cô sải bước đi ra ngoài.
–
Lúc ra khỏi đồn công an, màn đêm chính thức buông xuống.
Lê Nhất nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ đến cuộc đối thoại ban nãy của anh và người cảnh sát nhân dân kia.
Cảnh sát nhân dân: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra. Nhưng căn cứ vào chứng cứ trước mắt, nếu các anh muốn được bồi thường thì cần phải đi con đường pháp luật.”
“Chúng tôi đã quyết định kháng cáo.” Kiều Mộ Dương nói như chém đinh chặt sắt.
Thật ra Lê Nhất vẫn chưa nghĩ xong phải khiến cho Tạ Văn Viễn trả giá như thế nào. Cô cũng cần tổng hợp lại ý kiến của Eden để đi giải quyết chuyện này, nhưng thấy thái độ cương quyết của Kiều Mộ Dương như thế, trong lòng vừa được an ủi và cô cũng kiên định niềm tin sẽ nhờ đến pháp luật trừng trị những kẻ tung tin đồn thất thiệt.
Không biết tại sao, Lê Nhất bỗng nhiên rất muốn cười. Cô nhếch khoé môi, không nặng không nhẹ gõ lên cánh tay Kiều Mộ Dương.
“Làm gì vậy?” Sắc mặt Kiều Mộ Dương viết đầy khó chịu.
Lê Nhất lại gõ lên cánh tay của người này một cái: “Kiều Mộ Dương, cậu thật đáng yêu.”
Bước nhanh đi về phía trước, làn váy hất lên vòng cung nhẹ nhàng. Kiều Mộ Dương nhìn bóng lưng của Lê Nhất, bỗng nhiên, trong lòng chua xót cũng có chút hoà hoãn.
“Bị nói xấu, bị hất nước bẩn mà còn vui như vậy?” Anh hỏi cô.
Lê Nhất quay đầu lại nhìn anh: “Vậy có thể làm gì? Khóc to một trận?”
“Cũng đâu phải em chưa từng khóc.” Kiều Mộ Dương không nói nên lời.
“Cậu thấy tớ khóc khi nào?” Lê Nhất không tin anh đã nhìn thấy mình khóc.
Kiều Mộ Dương dừng bước, nhỏ tiếng nói: “Cái ngày em nói sẽ không đợi anh, em ngồi ở cái ghế dài bên đường, chụp cái túi rác lên đầu em…”
Trong nháy mắt, trái tim Lê Nhất giống như trúng một mũi tên bắn lén. Loại đau đớn này còn khó chịu hơn so với khi cô nhìn thấy email bịa đặt kia vào mấy tiếng trước.
Thấy cô không nói chuyện, Kiều Mộ Dương tiến lên, ôm cô vào lòng.