Nói thật, trong khoảnh khắc này, trái tim anh đang đập rất nhanh.
Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nguy hiểm.
“Không xong rồi, mức phụ tải dữ liệu của máy tính trung tâm đột ngột tăng gần 90%. Nếu đạt đến 100% thì sẽ chết máy ngay!” Trần Sơ Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Nhóm người Lục Trần đều giật mình, nhìn về màn hình số liệu của máy tính trung tâm.
Chỉ số phụ tải trên đó đang dần dần tăng cao, hiện đã lên đến 91%.
Nếu máy tính trung tâm sập, thì hơn 70% thiết bị của cả Hi Vọng sẽ ngừng hoạt động. Thậm chí ngay cả hệ thống trọng lực, hệ thống lưu thông không khí ..v...v cũng sẽ dừng lại. Đến lúc đó toàn bộ mọi người trên phi thuyền đều sẽ nghẹt thở mà chết!
“Thì ra đây chính là đòn tấn công của các người sao?” Vẻ mặt Lục Trần trầm xuống, càng lúc càng khó coi.
“Lập tức kêu chuyên gia máy tính đến đây!” Đinh Đại Thành nói với một nhà khoa học.
Người này gật đầu sau đó đi báo tin ngay.
“Đây là kiểu tấn công gì vậy? Tấn công qua internet sao?” Trần Sơ Nhiên cẩn thận hỏi.
“Không phải. Nó là khóa mạch logic.”
Lục Trần lắc đầu: “Đối phương đã nắm được hệ nhị phân mà chúng ta vẫn đang sử dụng, cho nên đã tạo ra virus khóa logic, xâm nhập vào máy tính trung tâm của chúng ta.”
“Vậy chúng ta có thể diệt sạch nó không?” Trần Sơ Nhiên hơi lo lắng hỏi.
Lục Trần gật đầu, không nói nữa mà nhanh chóng mở kho virus ra, bắt đầu dọn dẹp chúng.
Nhưng hiệu quả thì lại khiến mọi người tuyệt vọng.
Bởi vì phần mềm diệt virus mới nhất dự trữ trong máy tính trung tâm cũng không thể bẻ được khóa logic của đối phương.
“Xem ra chỉ có thể tạm thời tắt máy tính trung tâm, khởi động máy tính dự bị thôi.”
Lục Trần cau mày.
Đinh Đại Thành gật đầu, vui mừng nói: “Ừ, may mà lúc trước cậu nhìn xa. Chuẩn bị một máy tính trung tâm dự phòng, nếu không hôm nay tiêu rồi.”
Kể từ khi đột ngột nhận được tin của liên minh Guardian trước đó, trong lòng Lục Trần đã có một linh cảm.
Khi đến công trình lớn ở Iota Eridani A, anh đã ra lệnh chuẩn bị một máy tính trung tâm khác dự phòng.
Đương nhiên, tuy công suất của máy tính này không ổn định bằng cái đang dùng, nhưng nó được cài đặt tất cả thiết bị an toàn, khiến cho các tín hiệu bên ngoài không thể xâm nhập được.
Nói cách khác, sau khi khởi động nó thì không thể nhận được bất kỳ tin tức gì từ bên ngoài nữa.
Quả nhiên, sau khi tắt máy tính trung tâm và mở máy dự phòng, tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Lúc này, việc lo trước tính sau của Lục Trần cuối cùng đã phát huy tác dụng chủ chốt.
“Đến đây đi. Tôi muốn xem các người còn có thủ đoạn gì nữa!”
Sau khi chuyển sang máy tính dự phòng, Lục Trần kêu Đinh Đại Thành ra lệnh cho toàn bộ mấy ngàn nhà khoa học ở viện Hàn Lâm Khoa Học ngừng tất cả công việc đang làm.
Quan sát và đánh giá toàn bộ Iota Eridani, tìm tung tích của kẻ địch.
Dĩ nhiên, anh cũng đang tìm kiếm bóng dáng của đối phương thông qua các thiết bị đã bắn đi khắp bầu trời Iota Eridani trong những năm qua.
Hàng ngàn nhà khoa học quan sát cùng lúc, đây chính là lực lượng trinh sát mạnh nhất của con người.
Sau hơn mười phút, cuối cùng cũng có một nhà khoa học phát hiện ra một vật thể không thuộc về loài người nằm ngoài quỹ đạo Eridani A.
Đó là một giọt nước!
Hoàn toàn không thể nào nhìn ra nó được tạo thành từ chất liệu gì. Theo hình dáng của nó, đầu to đuôi nhỏ, nhìn giống như một giọt nước bình thường.
Khi Lục Trần nhìn thấy hình ảnh này, việc đầu tiên anh làm là tiến hành kiểm tra.
Chỉ sau vỏn vẹn mười phút tiến hành đo lường đơn giản, họ đã đo được một vài số liệu.
Một chiếc gương thông thường chỉ có thể phản xạ được phần ánh sáng hoặc là tia sáng có tần số thấp hơn so với bước sóng ánh sáng mà mắt thường có thể nhìn được. Cho nên vũ khí laser thường có tần số ánh sáng cao hơn so với mức ánh sáng mà mắt thường nhìn được có thể dễ dàng làm thủng gương.
Nhưng bề mặt của vật này lại có tỉ lệ phản xạ là một trăm phần trăm.
Việc này cho thấy, chất liệu bên ngoài của nó có thể phản xạ cả tia laser.
Tia laser không có tác dụng gì với nó cả.
Vì có tỉ lệ phản xạ lại một trăm phần trăm nên nó không hề có màu sắc.
Đồ vật trước mặt nó có màu gì thì nó sẽ có màu đó, giống như một con tắc kè hoa vậy.
Nó rất đẹp, tựa như một món đồ mỹ nghệ hoàn mỹ.
Nó dài khoảng mười mét, chiều rộng và cao đều tầm ba mét.
Nó cứ lẳng lặng như vậy mà trôi dạt trong không gian, bay tới Eridani A với tốc độ ít nhất là một trăm kilomet trên một giây.
Chỉ còn một phút nữa là nó đến quỹ đạo Eridani A rồi.
Tốc độ của nó không phải là quá nhanh. Ngược lại, tốc độ của loài người lúc này còn nhanh hơn nó rất nhiều.
Nhưng mà nhóm Lục Trần biết rằng lúc này Hi vọng đã bị nó phong tỏa, khó lòng mà cất cánh được.
Mấu chốt nhất là...
Còn rất nhiều người đang khai thác khoáng sản ..v.v., chưa quay về Hi Vọng.
Hơn nữa, Hi Vọng cất cánh cũng chữa chắc đã có thể tiến vào hành trình nhảy vọt.
Cần có thời gian để tăng tốc.
Trong thời gian này, với kĩ thuật hiện tại, ít nhất cũng cần tới mấy tiếng.
Hơn một ngàn loại phi thuyền chiến đấu đã được chuẩn bị khẩn cấp ở bên ngoài tầng khí quyển Eridani A, sẵn sàng chiến đấu với giọt nước phía trước.
Trong hơn một ngàn phi thuyền chiến đấu này, có năm trăm máy bay chiến đấu vũ trụ, hai trăm tàu bảo vệ, một trăm tàu tiếp tế, hai trăm tàu con thoi.
Hai trăm tàu bảo vệ này đều được trang bị bom năng lượng.
Năm trăm máy bay chiến đấu vũ trụ cũng được trang bị súng laser …v…v.
Những năm qua, trong quá trình kiến thiết, công nghệ của con người đã phát triển đến văn minh vũ trụ cấp 3.
Cũng theo đó, vũ khí vũ trụ cũng đạt được những đột phá to lớn.
Súng laser, bom năng lượng, bom trọng lực, hàng ngàn tỷ tấn bom Hydro, đạn hạt nhân..v..v., Vô số các loại vũ khí, đủ để hủy diệt một hành tinh nhỏ.
Với công nghệ của loài người hiện nay, nếu như đối đầu với tộc Dwarf như khi đó thì chỉ cần một quả bom trọng lực cũng đủ để hủy diệt tất cả.
Lục Trần im lặng nhìn tất cả mọi thứ. Sau đó, anh quyết định chủ động tấn công.
“Không cần đợi nữa, kẻ thù của chúng ta chính là giọt nước này. Trực tiếp bắn đi!”
Lục Trần truyền lệnh xuống.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Lục Trần, Đỗ Phi phát lệnh tấn công ngay lập tức.
Máy bay chiến đấu vũ trụ tấn công đầu tiên.
Những nòng đại bác đen như mực ngắm chuẩn vào giọt nước.