Chương 233
Chờ đi vào bên trong tòa nhà xa hoa, mấy người Vương Uyển xuống xe, nhìn những thứ trang trí xa hoa đó thì giống như bà thím Lưu đi vào nhà cán bộ cấp cao.
“Mọi người đã tới rồi sao, tới đây, tới đây, tôi dẫn mọi người đi tham quan một chút.” Vương Tuyết biết người của nhà họ Vương sắp tới, cho nên gọi Lâm Đại Hải tới phục vụ mấy người Đường Khánh Sơn. Còn bản thân bà ta thì dẫn người nhà đi tham quan tòa nhà xa hoa này, không đúng, là muốn khoe khoang với bọn họ một phen.
Hôm nay tâm trạng Vương Tuyết không tệ, sắp sướng ngất trời rồi. Khí thế điêu phụ cũng sắp không áp chế nổi.
Bà ta cũng không cần biết tòa nhà xa hoa này có phải là của bà ta hay không.
Quan trọng nhất chính là bà ta có thể khoe khoang một lần trước mặt Đường Khánh Sơn và người nhà của mình.
“Chị hai, Lục Trần mua cái nhà này tốn bao nhiêu tiền? Nghe Di Quân nói nhà ở nơi này thấp nhất đều phải tốn năm mươi triệu. Thoạt nhìn cái nhà này của chị lớn gấp đôi những cái nhà khác, đoán chừng một trăm triệu cũng không mua được chứ?” Vương Tiến kinh ngạc nói.
“Một trăm triệu? Cậu nghĩ thì hay lắm, cái nhà này là nhà lớn nhất ở Du Châu, Lục Trần nhà tôi mua hai ba trăm triệu đó.” Vương Tuyết khoa trương nói.
Kỳ thật nếu như lấy biệt thự này đem ra bán thì cũng chỉ một trăm hai mươi triệu đến một trăm năm mươi triệu, đương nhiên đó là giá trước khi sửa chữa. Nếu như bây giờ Lục Trần bán thì chắc chắn sẽ có một đám phú hào chấp nhận bỏ hai trăm triệu đến mua, nhất là tứ đại gia tộc.
Khu biệt thự ở hồ Cảnh Long vừa mở ra thì đã dùng danh nghĩa là khu dành cho tầng lớp thượng lưu ở Du Châu, có thể vào nơi này ở thì cũng là một loại vinh quang, ngay cả tứ đại gia tộc cũng có mua biệt thự ở chỗ này.
Đương nhiên, trước kia khi thiết kế thì cũng đã thiết kế cho tứ đại gia tộc, mỗi gia tộc đều có một tòa nhà ở gần nhà của Lục Trần. Mặc dù tứ đại gia tộc đều có nhà, nhưng nơi này đã được Tập đoàn Quân Duyệt đánh bóng thành nơi ở của phú hào trong tầng lớp thượng lưu ở Du Châu, cho dù là bọn họ không ở thì cũng không thể lạc hậu hơn người khác.
“Hai ba trăm triệu?” Đám người cũng không biết thật giả, nhưng nhìn thấy trang trí xa xỉ bên trong nhà thì bọn họ cũng không dám hoài nghi.
Bởi vì trước đó bọn họ lần lượt hoài nghi, sau đó thì lần lượt bị mất mặt.
Vương Tuyết dẫn theo đám người của nhà họ Vương đi thăm cả tòa nhà xa hoa, đến cuối cùng, tất cả mọi người của nhà họ Vương đã bàng hoàng đến chết lặng.
Hôm nay bọn họ mới biết được cái gì mới là giàu nứt đố đổ vách.
Mặc dù Vương Tuyết khoe khoang khiến cho Vương Uyển và Từ Phương đều rất khó chịu, nhưng khi chênh lệch quá xa thì hai người không phục cũng không được.
Khỏi cần phải nói, chỉ với một căn nhà này thì dù cho công ty của Hứa Kiệt có đi vào quỹ đạo đi chăng nữa, bỏ ra mười năm hai mươi năm cũng không chắc có thể mua được.
Chứ nói gì là nhà họ Vương bọn họ.
Giờ khắc này, Vương Uyển và Từ Phương cũng thay đổi hoàn toàn thái độ với Vương Tuyết, lúc nói chuyện, trong giọng nói cũng mang theo chút nịnh bợ.
Sau đó, khi ăn cơm, Vương Uyển chưa bao giờ gọi Lục Trần một tiếng em rể cũng miệng ngọt như được rót mật.
Lần này chuyển nhà, Lục Trần không mời nhiều người lắm, chủ yếu là anh cũng không có mấy người bạn có đủ tư cách để mời. Ngược lại là Vương Tuyết mời nhiều nhất, tổng cộng cũng bốn bàn.
Tuy nhiên Lục Trần vẫn mời đầu bếp của khách sạn năm sao đến đích thân làm đồ ăn, nếu như là một bàn đồ ăn này ở khách sạn năm sao thì cũng có giá từ một trăm ngàn trở lên.
Bởi vì người tới đều tặng quà, có nhiều có ít. Nhưng cuối cùng không cần biết đưa bao nhiêu thì Lục Trần vẫn tặng lại cho mỗi người một cái bao lì xì, bên trong đó đều là thẻ ngân hàng, bên trên mỗi tấm thẻ đều có mật mã.
Khi mọi người trở về thì hiếu kỳ đi ngân hàng kiểm tra xem trong thẻ sẽ có bao nhiêu tiền, từng người đều há to miệng.
Vậy mà trong từng thẻ đều có năm mươi ngàn.
Giờ khắc này, bất kể là đám người nhà họ Vương hay mấy người Đường Khánh Sơn đều bội phục sự rộng rãi của Lục Trần.
Nhất là Đường Khánh Sơn, ngay từ đầu thì ông ta không phục lắm. Vì sao Lục Trần sẽ có nhiều tiền như vậy, có thể mua được loại nhà ở xa hoa nhất như vậy, nhưng lúc này khi nhìn thấy năm mươi ngàn trong thẻ thì ông ta cũng thở dài, hoàn toàn phục Lục Trần.
“Đại Long, con có hỏi Lục Trần làm nghề gì hay không?” Đường Khánh Sơn hỏi con trai Đường Đại Long.
“Sao vậy bố?” Đường Đại Long không hiểu hỏi.
“Con xem Lục Trần có thể mua được một tòa nhà xa hoa như thế, chắc chắn bản thân cậu ấy cũng là một phú hào mấy nghìn vạn hoặc vài trăm triệu. Cậu ấy cướp người tình trong mộng của con nên có lẽ trong lòng cũng có chút áy náy, con có thể đi nhờ vả cậu ấy một chút, nói không chừng con có thể không cần đi làm nữa, có thể lên làm ông chủ.” Đường Khánh Sơn nói.
Đường Đại Long hơi im lặng, đối với chuyện này thì hắn đã sớm buông xuống, hơn nữa vì sao Lục Trần phải giúp hắn ta.
Với lại bây giờ hắn làm quản lý ở Khoa Học Kỹ Thuật Di Kỳ, lương một năm một triệu, cũng rất tốt.
“Hơn nữa Lâm Di Quân vẫn là em gái nuôi của con, hay là cha kêu mẹ con nói với Lâm Di Quân một tiếng, mẹ con vẫn luôn đối xử tốt với Lâm Di Quân, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ tới ân nghĩa này?” Đường Khánh Sơn còn nói thêm.
Mặc dù Đường Đại Long cũng hơi động lòng, nhưng vẫn cười khổ nói: “Con không hỏi, sau này hãy nói đi.”
Bây giờ kêu hắn đi nhờ vả Lục Trần thì hắn cũng không có mặt mũi đó.
Đúng là hắn quen biết Lâm Di Quân, nhưng hắn cũng không thân với Lục Trần. Hơn nữa bọn họ đã từng là tình địch, mặc dù bản thân hắn đã buông tay, hắn cảm thấy Lục Trần cũng không có để ý những khúc mắc trước đây, nhưng cchuyện này thì hắn cũng không có mặt mũi đi nhờ vả Lục Trần.
Thấy con trai nói xong thì leo lên xe, Đường Khánh Sơn thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà trong lòng ông ta đã có suy nghĩ, sau khi trở về phải thương lượng với vợ mình một chút, có người cung cấp tài nguyên tốt như Lục Trần, bọn họ không cần thì không phải là quá lãng phí sao?
Mặc dù con trai mình lương hơn một triệu một năm, nhưng nếu như có thể có con đường tốt hơn thì ai mà không muốn tranh thủ chứ.
“Tiểu Uyển, trong thẻ có bao nhiêu tiền, được một ngàn không?” Từ Phương nhìn Vương Uyển đang đứng ở bên quầy hàng kiểm tra bao lì xì mà Lục Trần cho, hỏi.
Mấy người Vương Khải cũng tò mò nhìn Vương Uyển, Lục Trần đều đưa bao lì xì cho tất cả bọn họ nhưng mà tất cả đều là chi phiếu, đây là lần đầu tiên bọn họ thu được kiểu lì xì này, đều rất hiếu kỳ trong thẻ sẽ có bao nhiêu tiền.
“Sao có thể chỉ có một ngàn, anh rể Lục Trần trực tiếp đưa một tấm thẻ, nói không chừng có mười ngàn, nếu anh ấy gửi tiền mặt thì càng tốt hơn không phải sao?” Hứa Kiệt nói, bây giờ hắn ta cũng phục Lục Trần, trước đó Vương Khải mặt dày mày dạn vay tiền Lục Trần. Mặc dù Lục Trần không có trực tiếp đưa cho bọn họ nhưng cũng hứa qua vài ngày sẽ đầu tư cho công ty của hắn ta, còn đầu tư nhiều ít thì sẽ được quyết định bởi quy hoạch tương lai cho công ty của hắn ta. Bây giờ hắn ta đang nghĩ, phải viết ra một bản quy hoạch như thế nào để đưa cho Lục Trần.
Nhiều thì hắn ta không dám nghĩ, nhưng nếu như Lục Trần có thể đầu tư chục triệu trở lên thì hắn ta có lòng tin có thể phát triển lớn mạnh công ty.
Tuy nhiên phải viết sách lược hoạch định như thế nào thì hắn ta còn phải trở về mời người chuyên nghiệp giúp đỡ, hơn nữa còn phải thương lượng với bố hắn ta nữa.
“Trong tấm thẻ này của con có năm mươi ngàn, mẹ, mau đưa thẻ của mẹ cho con, con kiểm tra?” Vương Uyển tra xét, sau đó ngạc nhiên nói.
Năm mươi ngàn?
Mọi người của nhà họ Vương lại lần nữa bị số tiền trong cái bao lì xì này hù giật mình, ngay cả Hứa Kiệt cũng bội phục.