Chương 179 Nhìn mấy người kia liếc mắt lại đây cũng đã khiến ba người sợ hãi, không dám đối mặt.
“Chị, những người này là ai vậy, sao cảm thấy họ giống người xấu thế?”
Lâm Di Giai nhỏ giọng nói.
“Chị cũng không biết, dù sao hai người cũng đừng nói linh tinh nữa là được.” Lâm Di Quân nói, nhìn thấy dáng vẻ của mấy người kia trong lòng cô lại càng thấy lo cho Lục Trần, cô cũng cảm thấy những người kia không phải người tốt, rất có thể họ cũng muốn đối phó Lục Trần.
Ba người lặng lẽ đi qua chỗ khác, không dám đứng gần những người kia nữa.
“Thầy, nghe nói Đông Phương sư phụ đó là cao thủ nội kình, có phải là thật không?”
Ba người Lâm Di Quân đi đến gần chỗ một đám người thì nghe thấy một thiếu nữ trong đó hỏi.
Bọn họ có khoảng bảy tám người, trong đó có ba thiếu nữ, bốn thanh niên, còn có một ông già.
Ông già đó mặc một bộ áo Thái cực màu xanh lam rộng thùng thình, giống như nhóm những người già múa thái cực quyền trong công viên vậy.
“Ừ, Đông Phương sư phụ đúng thật là ngoại thế cao nhân, năm đó ta đi thăm hỏi Dương đại sư của núi Võ Đang đã thấy được Đông Phương sư phụ đánh bại Dương đại sư, sau sự việc đó Dương đại sư không thể không bội phục nội công thâm hậu của Đông Phương sư phụ.” Ông già đó nói.
“Vậy thầy, người đã tu luyện ra được nội kình chưa?” Thiếu nữ tò mò hỏi.
Câu hỏi này của cô ấy nếu như đi hỏi người khác thì rất có thể sẽ bị làm cho xấu hổ thậm chí còn bị ăn mắng mấy câu.
Nhưng ông già đó lại cười cười nói: “Thầy làm gì có cái thiên phú đấy, con đừng thấy ta lúc bình thường có thể dễ dàng đánh bại năm sáu người, nhưng để mà nói thì, chìa khóa của nội kình ta vẫn còn chưa chạm tới được. Nếu muốn tu luyện ra nội kình thì ngoại trừ có thiên phú còn cần có cả cơ duyên.”
“Còn nguyên nhân mà không có mấy người có được nội kình là vì xã hội bây giờ không có nhiều người thích học võ, cho dù là có người muốn học thì cũng thường đi học Taekwondo, Taekwondo đúng là có tác dụng khiến cho thân thể tráng kiện khỏe mạnh nhưng cũng chỉ là khua tay múa chân mà thôi.
Vùng đất võ đạo Trung Quốc chúng ta ngày sau chỉ có thể dựa vào những người trẻ tuổi đam mê võ thuật như các con làm cho nó phát triển rạng rỡ thôi.” Ông già đó cảm thán nói.
“Thầy yên tâm, chúng con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, để đến một ngày kia luyện ra được nội kình.” Thiếu nữ gật đầu nói.
“Đúng rồi thầy, người biết Lục Trần kia không?” Một người thanh niên đột nhiên hỏi.
“Không biết, chưa từng nghe tên, nhưng mà đã dám tiếp nhận lời thách đấu của Đông Phương sư phụ vậy thì chắc hẳn cũng có chút môn đạo.” Ông già đó lắc đầu nói.
“Chúng ta chưa từng nghe đến ở Du Châu có nhân vật như thế nhưng theo lý mà nói, người được Đông Phương sư phụ khiêu chiến có lẽ cũng là một cao thủ đã tu luyện ra được nội kình, nhưng sao chúng ta lại chưa hề nghe nói về người này nhỉ?” Người thanh niên nghi ngờ nói.
Nghe được cuộc đối thoại của mấy người kia, Lâm Di Giai cùng Lưu Lệ Lệ đều có chút kinh ngạc.
“Di Giai, người bọn họ nói chính là anh rể của cậu sao?” Lưu Lệ Lệ tò mò hỏi.
“Làm sao có thể chứ, mọi người cũng nghe họ nói là cao thủ nội kình mà, tuy rằng mình không biết cao thủ nội kình là người như thế nào nhưng mình chắc chắn không phải là anh rể, em nói đúng không chị?” Lâm Di Giai lắc đầu nói.
Mấy người này nói đến là người sẽ tỉ võ với Đông Phương sư phụ kia, làm sao có thể là anh rể cô được.
Tuy rằng Lâm Di Giai biết Lục Trần đánh nhau rất giỏi, nhưng cô cảm thấy Lục Trần mà mấy người này nhắc đến chắc hẳn phải là một vị cao thủ nào đấy khác.
“Chị cũng không biết.” Lâm Di Quân lắc đầu, trong lòng cô lại có chút nghi ngờ.
Những người này vừa nhìn là biết đến từ võ quán, Lục Trần sao có thể liên quan đến những người này được đây.
Nếu như những người này đều là thương nhân, là ông chủ lớn gì đó vậy thì cô còn cảm thấy người bọn họ nói đúng là Lục Trần.
“Xin hỏi, vừa rồi mọi người mới nói Đông Phương sư phụ là ai vậy?” Lâm Di Giai nhìn thấy ông già đó không chỉ khí chất bất phàm mà trên mặt lại toát ra vẻ hiền lành cho nên to gan chạy đến hỏi.
Mấy người thanh niên trong đám người của ông già đó thấy được ba vị mỹ nữ, mắt đều sáng lên.
“Đông Phương sư phụ mà cô cũng không biết?” Một người thanh niên hỏi.
“Đúng vậy, vừa rồi mọi người nói ông ta là cao thủ nội kình gì đó, xin hỏi cao thủ nội kình là gì vậy?” Lâm Di Giai gật gật đầu hỏi lại.
“Cao thủ nội kình chính là những người tu luyện võ thuật luyện ra được nội kình, tôi lấy cho mọi người một ví dụ, trong thân thể những cao thủ nội kình đó có nội lực, mà nội lực đó lại vô cùng lớn, chỉ cần một chiêu là có thể đánh chết một con trâu đang sống sờ sờ. Nếu là người bình thường trúng một chiêu đấy của bọn họ thì dù không chết cũng bị thương nặng.” Người thanh niên mang theo vài phần kiêu ngạo nói.
“Những người cậu nói là những người luyện võ mới luyện ra được nội kình thôi, nội kình cao thủ thật sự, có thể một chiêu đánh nổ cả một chiếc xe con.” Một người thanh niên khác nói.
“Ôi? Lợi hại như vậy sao, vậy có phải là bọn họ có thể bay giống mấy người trên tivi không?” Lưu Lệ Lệ kinh ngạc nhìn người thanh niên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy nên cảm thấy người thanh niên nói quá khoa trương.
Ông già đó cười cười nói: “Bây giờ làm gì còn ai có thể bay, nhưng mà cao thủ nội kình thật sự rất lợi hại, một chưởng đập nát xe con thì hơi khoa trương, nhưng mười người bình thường chắc chắn cũng không đánh lại được bọn họ.”
“Thì ra là như vậy.”
Nghe ông già đó giải thích xong ba người đều gật gật đầu, cũng cảm thấy lời của ông già nói rất có lý, nếu như có người biết bay vậy thì đã lên tin tức rồi, hơn nữa, nhà nước có thể còn coi họ là quốc bảo mà bảo vệ rồi.
Nói không chừng còn đưa bọn họ đi nghiên cứu nữa.
“Ông à, vậy ông cảm thấy Lục Trần kia có thể đánh bại Đông Phương sư phụ không?” Lâm Di Quân hỏi.
“Tuy rằng chưa từng gặp Lục Trần nhưng tôi biết chắc rằng Đông Phương sư phụ thật sự rất lợi hại, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy ông ta dùng một chưởng đập nát một tảng đá lớn nặng hơn trăm cân. Tôi nghĩ Lục Trần kia nếu là người Du Châu chúng ta vậy thì có thể đánh không lại Đông Phương sư phụ đâu.” Ông già đó lắc lắc đầu nói.
“Đúng, Lục Trần kia khẳng định không đánh nổi Đông Phương sư phụ, không biết chừng Đông Phương sư phụ mới chỉ đánh một cái, tay của hắn đã vỡ nát rồi, thêm một cú đấm nữa, tôi đoán xương sườn của hắn cũng phải gãy mất mấy cái.” Người thanh niên chen vào nói, hiển nhiên, so với một Lục Trần chưa từng nghe tên, bọn họ càng coi trọng Đông Phương sư phụ kia hơn.
Nghe xong lời của người thanh niên, trong lòng Lâm Di Quân run lên, càng thêm lo lắng cho Lục Trần.
“Tuy rằng có người cảm thấy có thể đánh bại được Đông Phương sư phụ, nhưng mà e là mấy người đó cũng chỉ chưa hề biết được sự khủng bố của Đông Phương sư phụ.”
Ngay lúc đó, lại có mấy người đi tới.
Mấy người kia cũng mặc đồ Thái cực, vừa nhìn là biết là người của võ quán.
Mấy người kia đánh giá nhìn ba người Lâm Di Quân, tuy rằng bị bất ngờ bởi sắc đẹp của ba người nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một chút, sau đó không có phản ứng gì nữa.
“Quách sư bá, mọi người cũng đến rồi.” Một người cao to vạm vỡ nói với ông già đó.
Ông già đó tên là Quách Uy, là sư bá của võ quán Uy Thịnh của Du Châu, mấy người thanh niên thiếu nữ này chính là đệ tử của ông ta.
“Là Tiểu Tạ à, thầy con không tới sao?” Quách Uy nhìn người cao lớn vạm vỡ kia hỏi.
“Thầy con còn có chút việc, phải muộn một chút mới tới được, dù sao thầy con cũng không phải đến xem tỷ võ, Lục Trần kia một khi lên đài chắc chắn sẽ bị Đông Phương sư phụ một chưởng đánh cho tàn phế, thầy con đến chỉ để gặp mặt Đông Phương sư phụ thôi.” Người đàn ông cao lớn họ Tạ nói.
“Hơn nữa, nghe nói ngày hôm nay Lục Trần kia đã đắc tội với Trương gia, nếu như hắn dám tới thì chắc chắn sẽ bị Trương gia phế.” Một tên cao to vạm vỡ khác nói thêm.
“Ồ, nghe ý của mấy đứa, các con biết Lục Trần kia sao? Hắn là người như thế nào?” Quách Uy tò mò hỏi.
Những người khác cùng tò mò nhìn mấy người kia.