Chương 173 Lục Trần cúp điện thoại của Hứa Tả Quân, sự tức giận trong mắt còn chưa biến mất.
“Trương Đạo Nhân, mày giỏi lắm!” Lục Trần thấy siêu thị đã biến thành một đống hoang tàn, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh Trần, còn có một người tên là Hàn Thiên, anh ta bảo nếu anh muốn báo thù thì tối này tới Lục Đảo tìm anh ta.” Ngô Lỗi nói.
“Hàn Thiên sao, được, hắn ta thích thì tôi chiều.” Lục Trần trầm giọng nói.
“Anh Trần, giờ mình làm sao đây, đợi cảnh sát tới xử lý hay tự chúng ta xử lý?” Ngô Lỗi lại hỏi.
“Hôm nay đưa nhân viên đi ăn một bữa ngon trước đi, rồi nói cho bọn họ nghỉ một tháng, một tháng này vẫn phát lương cho bọn họ.” Lục Trần nói.
Còn về việc an ủi nhân viên, Lục Trần không nói, nhưng anh tin Ngô Lỗi nhất định sẽ làm được.
Nghe được lời của Lục Trần, mấy nhân viên đứng bên cạnh đang có ý định từ chức liền thay đổi suy nghĩ, cảm thấy ông chủ này quá tốt.
“Vâng.” Ngô Lỗi gật đầu, chuẩn bị đưa các nhân viên đi ăn uống, ăn xong thì quay về xem còn chỗ nào còn nguyên vẹn không để còn sửa sang lại.
“Chuyện bên này tôi sẽ xử lý tốt, cậu cũng đừng lo lắng chuyện của Trương gia, họ chả là cái đếch gì với tôi cả.” Lục Trần an ủi.
Lời của Lục Trần rất khí phách, làm cho đám người Ngô Lỗi sáng cả mắt.
Sau khi Ngô Lỗi đưa các nhân viên đi ăn cơm, Lục Trần để Đỗ Phi bố trí mấy người trông coi rồi cũng rời khỏi siêu thị.
Trở lại câu lạc bộ Hoa Anh Đào, Lục Trần hỏi Đỗ Phi: “Bên cậu có bao nhiêu người?”
“Có thể điều động khoảng hai trăm người.” Đỗ Phi nói.
“Ừ, nội trong hôm nay, tôi muốn tất cả công ty của nhà họ Trương đều trở thành một đống đổ nát!” Lục Trần trầm giọng nói.
Không phải là so ai quan hệ nhiều hơn ai, không phải là so ai đập ác hơn ai sao, ông đây chơi với Trương gia các người là được chứ gì.
“Lục thiếu gia, thế có muốn đánh người không?” Tống Hải hỏi.
Đỗ Phi nhìn Lục Trần, đây cũng là vấn đề anh muốn hỏi.
“Không đánh người, chỉ đập công ty!” Lục Trần lắc đầu, đánh người và đập phá không giống nhau, chỉ cần không có nhân viên thương vong, anh có thể làm cho bên chính phủ không thể nói gì được.
“Ok, tôi biết rồi.” Tống Hải gật đầu, lập tức bố trí người.
Lục Trần đốt một điếu thuốc, hít một hơi xong mới gọi điện thoại cho Tạ Vĩ Hào.
“Ông Tạ, chuyện ngày hôm nay siêu thị bị người ta đập phá chắc ông cũng đã nghe rồi, tôi cực kỳ tức giận, thù này nhất định phải báo. Nhưng mà ông yên tâm đi, tôi sẽ khống chế sẽ không gây ra thương vong, ông chào hỏi với Hứa Tả Quân một tiếng để ông ấy đến xem qua một chút là được.” Lục Trần nói thẳng.
“Cậu em Lục, đối với việc này tôi chỉ có thể chia buồn với cậu, chuyện ân oán của cậu và Trương gia, nếu cậu có thể khống chế trong phạm vi nhất định thì bên chỗ tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Đúng rồi, cái tên Trương Quý nhận được điện thoại báo cảnh sát của các cậu mà không xử lý kia đã cho về vườn rồi.” Tạ Vĩ Hào nói.
“Được, vậy cảm ơn ông nhiều.”
Lục Trần nói xong thì cúp máy, lần này anh gọi cho Tạ Vĩ Hào, một là để nói lên sự tức giận của anh, hai là, nói trước một tiếng cho anh ông ta biết chuyện ân oán của anh và Trương gia, hy vọng bên chính phủ sẽ không nhúng tay vào quá nhiều.
“Đi thôi, chúng ta đi tới tập đoàn Trương thị trước, đi tới đại bản doanh của bọn họ, nếu muốn báo thù thì nhất định phải tận mắt nhìn thấy tập đoàn Trương thị biến thành một đống đổ nát.” Sau khi Lục Trần gọi điện thoại xong thì Đỗ Phi nói.
“Cũng đúng, chuyện này sao có thể không tự mình đi xem.” Mắt Lục Trần lóe lên một tia sáng, cho dù biết tự mình lên sân khấu thì có chút mất thân phận, nhưng anh vẫn còn là một người trẻ tuổi, hơn nữa vẫn là một thanh niên nhiệt huyết.
“Hồ Bưu, thông báo với các anh em đi tới tòa cao ốc của tập đoàn Trương thị trước.” Đỗ Phi căn dặn đàn em.
“Dạ, anh Phi.” Hồ Bưu gật đầu, móc điện thoại ra bắt đầu điều người.
Hắn chính là Hồ Bưu mà lần trước Lôi Phác Ngân muốn ăn vạ.
Cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Đỗ Phi.
Bảy người, ba chiếc xe, chạy thẳng tới tòa cao ốc của Trương gia.
Cao ốc của Trương gia nằm ở khu Du Bắc, bây giờ không phải giờ cao điểm tan tầm nên xe chỉ cần chạy hơn 20 phút là tới.
Ở đằng sau ba chiếc xe sang trọng là hai mươi chiếc minibus, mỗi một chiếc ngồi gần mười người, đoàn xe hơn hai trăm người trùng trùng điệp điệp chạy về phía cao ốc Trương gia, khiến cho những người chạy xe trên đường đều kinh ngạc.
Hơn hai mươi phút sau, đoàn xe đến được cao ốc Trương gia, Lục Trần dừng chiếc xe sang trọng mà Trần Sơ Nhiên tặng cho anh lại, rồi bước xuống xe, đoàn xe phía sau cũng nhao nhao dừng lại, từng nhóm người chỉnh tề đồng loạt xuống xe, dưới sự hướng dẫn của Hồ Bưu đứng thành hai hàng.
Lúc này các nhân viên an ninh của cao ốc đều hiếu kỳ chạy ra xem, nhìn đội ngũ hơn hai trăm người tập hợp bên ngoài công ty, không ai ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Bắt đầu từ cửa lớn, đập cho tôi!” Đỗ Phi ra lệnh cho tất cả mọi người.
“Các anh em, lên!” Hồ Bưu hét lớn một tiếng rồi cầm theo ống tuýp đi trước thẳng hướng cánh cửa tự động của tòa cao ốc.
“Lên!” Hai trăm người phía sau gầm lên, nhao nhao xông tới.
Đến lúc này các nhân viên an ninh của cao ốc mới phản ứng lại, từng người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin.
Đây là công ty của tập đoàn Trương thị đó, những người này điên rồi sao?
Ngay cả công ty của nhà họ Trương cũng dám đập?
“Sao bây giờ? Có ngăn cản họ lại không?” Một bảo vệ nói.
“Cản cái đầu cậu, cậu không sợ chết thì tự đi lên mà cản.” Một bảo vệ khác nói xong liền co giò chạy, vừa chạy vừa gọi đội trưởng bằng bộ đàm.
Một bảo vệ khác thấy cửa tự động vèo cái đã bị đập nát, cũng vội vàng chạy ra.
“Đập cả xe!” Vọt vào cửa lớn, Hồ Bưu hét lớn một tiếng, dùng ống tuýp đập vào cửa chắn gió của một chiếc Passat, tuy kính không vỡ nhưng lại xuất hiện một vết rạn lớn.
Rầm rầm rầm!
Hơn hai trăm người vọt vào cao ốc, bốn mấy năm mươi chiếc xe bên ngoài cao ốc cũng bị đập thành sắt vụn.
Lúc này những nhân viên đang đi làm trong cao ốc mới phản ứng lại, ai ai cũng hoảng sợ, đám cấp cao lập tức rối rít gọi điện thoại, có người báo cảnh sát, có người trực tiếp điện thẳng đến chỗ của gia chủ Trương gia Trương Hưng Quyền.
“Hội Hoa Anh Đào báo thù riêng, không muốn thương tổn người vô tội, cho các người hai phút rời khỏi chỗ này, nếu còn người ở lại bị vạ lây thì đừng trách bọn này.” Đỗ Phi lấy một cái loa đồng ra hướng về cao ốc hô lên.
Nghe được tiếng của Đỗ Phi, người trong cao ốc đều thở phào nhẹ nhõm, rối rít chạy ra ngoài.
Chỉ là sau khi ra ngoài thì thấy xe của bọn họ đều bị đập nát, ai nấy cũng đau lòng muốn chết nhưng một câu cũng không dám nói.
“Xin hỏi các người là ai?” Lãnh đạo tối cao tổng giám đốc hôm nay tới đi làm liều mình đi qua hỏi, trong mắt gã có sợ hãi cũng có tức giận.
“Hỏi cái gì, ông bị điếc hả? Không phải khi nãy ông đây đã nói rồi à? Hội Hoa Anh Đào chúng tôi đến để trả thù riêng.” Đỗ Phi tát vào mặt tổng giám đốc một cái, tức giận nói.
Tổng giám đốc vốn dĩ không biết hội Hoa Anh Đào, nếu như Đỗ Phi nói thẳng tên mình thì gã có lẽ còn biết.
Hội Hoa Anh Đào là cái tên sau khi Đỗ Phi tái xuất giang hồ mới đặt, cho nên tổng giám đốc bị tát có chút oan.
Nhưng Đỗ Phi chính là muốn dùng gã để lập uy, tất nhiên mặc kệ chuyện gã có biết hội Hoa Anh Đào hay không.