Lục Minh hung hăng nói.
Còn những người khác thì rối rít chào hỏi hai người họ, ngay cả Asgon cũng phải xưng em khi đứng trước mặt Lục Minh và Lục Hạo.
"Chó cùng rứt giậu?" Lục Trần cười cợt nhìn Lục Minh, năm ngoái khi Lục Minh đến Du Châu muốn ra tay với anh, lúc ấy Lục Trần không biết tình hình cụ thể nên cũng không tính toán so đo với anh ta, không ngờ hôm nay anh ta lại đến gây sự.
"Đồ chó nhà cậu, ai mới là chó cùng rứt giậu chứ? Bản thân cậu nóng vội mới quay trở về đúng không? Nhưng chỉ với một đứa con hoang như cậu mà còn muốn trở thành người thừa kế gia tộc, cậu không sợ đã nghĩ nhiều rồi sao." Lục Minh bị Lục Trần châm chọc, ngay lập tức nổi giận đùng đùng, nói lời khiêu khích.
"Vả vào miệng anh ta cho tôi." Lục Trần sắc mặt u ám, trong lòng hết sức phẫn nộ.
Con hoang?
Chỉ vì anh từ nhỏ không lớn lên trong gia tộc sao?
"Cái gì, anh ta lại muốn bảo đàn em vả vào miệng Minh thiếu gia sao?"
"Gã này điên rồi à? Minh thiếu gia là người có năng lực cạnh tranh chức gia chủ nhất, cứ coi như cậu ta là con trai của gia chủ thì cũng không dám hung hăng càn quấy như thế chứ?"
"Mấu chốt nhất là cậu ta đang muốn tìm cái chết, Minh thiếu gia thực lực mạnh mẽ, mấy tên vệ sĩ sao có thể đem ra so sánh được chứ."
Lục Trần vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục xì xào bàn tán.
Thấy Lâm Thông bước về phía Lục Minh và Lục Hải, trên khuôn mặt đám người Asgon đều tỏ ý như đang cười trên nổi đau của người khác.
Nhất là Asgon, lúc trước hắn vừa bị Lâm Thông ném ra ngoài, mất hết thể diện, bây giờ nhìn thấy Lâm Thông sắp ra tay với Lục Minh, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.
Lục Minh là một người có thực lực mạnh mẽ, xuất sắc nổi bật nhất trong số con cháu đời thứ nhất của Lục gia, hắn không tin Lâm Thông là đối thủ của Lục Minh.
"Cậu lại bảo một tên đàn em đến vả vào mặt tôi? Cậu Trần, có phải cậu xem thường tôi quá rồi không?" Thấy Lâm Thông thật sự đang bước về phía mình, Lục Minh nhìn Lục Trần, cười nói.
"Lục Trần, cậu cũng quá xem trọng vệ sĩ của cậu rồi đấy, cậu không sợ hắn bị anh Minh đánh chết luôn sao." Lục Hạo cũng cười nhạo phụ họa theo.
Ngay sau đó, Lâm Thông đã đi đến bên cạnh Lục Minh, cậu ta không nói gì, vung tay tát thẳng một bạt tai vào mặt Lục Minh.
Khuôn mặt Lục Minh biến sắc, nổi cơn thịnh nộ, một người đàn em mà lại dám ra tay với hắn, đúng là tự tìm đường chết.
Rắc rắc!
Lục Minh giơ tay lên muốn ngăn cản cánh tay của Lâm Thông, không ngờ chẳng những không thể nắm chắc được, mà trái lại tay Lâm Thông giống như một cây gậy sắt, hung hãn bẻ cổ tay của anh ta, âm thanh rắc rắc vang lên, cổ tay của anh ta đứt gãy.
Phải biết rằng, sau khi Lâm Thông uống thuốc tiến hóa gen, thực lực đã không thua kém so với thực lực ban đầu của Lục Trần, mà thực lực của Lục Trần khi đó tuyệt đối là đỉnh cao, hùng mạnh gấp mấy lần so với Lục Minh.
Cho nên Lục Minh sao có thể là đối thủ của Lâm Thông.
Lục Minh đau đớn kêu rên, tức tối nhìn chằm chằm vào Lâm Thông, quả thực không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Còn đám người Lục Hạo cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nhìn khuôn mặt đau đớn và cánh tay phải rũ xuống của Lục Minh, hiển nhiên âm thanh rắc rắc vừa nảy nhất định là được truyền tới từ cổ tay gãy của anh ta.
Cổ tay của Lục Minh bị gãy, vậy thì thực lực của vệ sĩ Lục Trần phải lớn mạnh đến mức nào chứ.
Nhưng điều càng khiến bọn họ khiếp sợ là Lâm Thông lúc này chưa bỏ qua cho Lục Minh, chỉ thấy cậu ta nâng tay lên, nhanh chóng tát thêm một bạt tai về phía Lục Minh.
Bởi vì Lục Minh còn chưa định thần lại, một bạt tai này vững chắc giáng xuống mặt anh ta.
Bốp!
Lâm Thông ra tay tàn nhẫn, Lục Minh ăn một bạt tai bay thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Minh bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ sân golf yên lặng như tờ.
"Lục Trần, cậu muốn chết hả!" Một hồi lâu sau, Lục Hạo điên tiết lên.
Lục Trần bảo vệ sĩ đánh Lục Minh trọng thương là đã chính thức gây sự với người thừa kế gia tộc Lục gia, cứ coi như Lục Trần là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng phải bị trừng phạt!
"Anh đến đánh chết tôi sao?" Lục Trần giễu cợt nhìn Lục Hạo.
"Cậu!" Lục Hạo chỉ tay vào mặt Lục Trần, trong lòng mặc dù rất tức giận, nhưng thực lực của anh ta không bằng Lục Minh, dĩ nhiên không dám thật sự đánh nhau với Lục Trần, anh ta cũng không muốn bị vệ sĩ của Lục Trần làm bẻ mặt giống Lục Minh.
"Cậu chờ đó cho tôi, chúng tôi sẽ kể tội ác của cậu với ông nội và các trưởng lão trong gia tộc." Lục Hạo hung tợn trừng mắt nhìn Lục Trần, sau đó đở Lục Minh đứng lên rời khỏi sân golf.
Mọi người nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên sự vui mừng mong đợi, Lục Trần dám để cho vệ sĩ đánh Lục Minh, cho dù anh có là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng không thể bảo đảm được an toàn.
Bọn họ liếc nhìn Lục Trần một cái, rồi rối rít rời đi, đương nhiên bọn họ đang đợi xem Lục Trần bị gia tộc trừng trị theo gia pháp.
Lục Luy Luy cũng do dự mấy giây rồi đưa theo Asgon rời đi.
Lục Trung muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.
Ông ấy biết tính cách của Lục Trần rất giống với Lục Thiên Hành, đều vô cùng cố chấp, ông có nói gì đi nữa cũng vô ích.
Ngược lại, ông ấy dám khẳng định, với danh vọng và địa vị của Lục Trần bây giờ, nếu Lục gia trêu chọc anh thì rất có thể anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lục gia.
Ông ấy cũng biết lần này hội trưởng lão bảo Lục Thiên Hành gọi Lục Trần trở về nhận tổ quy tông, chủ yếu là coi trọng sức ảnh hưởng của Công nghệ Di Kỳ.
Kinh tế trên đảo Palau không khởi sắc, Lục gia muốn tiếp tục khống chế những người trên đảo Palau thì phải dẫn dắt họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Cho nên bọn đặt chủ ý này vào Lục Trần.
Sở dĩ Lục Thiên Hành bằng lòng gọi Lục Trần trở lại, chủ yếu là vì ông ấy cảm thấy hơi áy náy, năm đó ông ấy vốn là người thừa kế chức gia chủ được gia tộc coi trọng nhất, nhưng bởi vì ân oán cá nhân mà ông đã rời khỏi nhà tộc, bây giờ trở lại làm gia chủ, ông ấy cũng cảm thấy mình cần có trách nhiệm dẫn dắt gia tộc phát triển lớn mạnh.
"Sẽ không có chuyện gì chứ, hình như bọn họ muốn đi kể tội của anh với những người đứng đầu trong gia tộc đấy." Lâm Di Quân lo lắng nói.
Lục Trần lắc đầu cười nói: "Không cần để ý đến bọn họ, nếu anh đã dám đến đây thì chẳng có chuyện gì lớn xảy ra đâu."
Những điều anh nói đều là thật, anh biết rõ sau khi anh nhận tổ quy tông, Lục gia nhất định sẽ đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng, nếu không phải đã có chuẩn bị kỹ càng thì anh dám đưa người nhà tới nơi này sao?
Năm ngoái lúc Lục Tri Hành dẫn theo Lục Minh và Lục Hạo đến Du Châu bày tỏ ý đồ, mặc dù là bố của anh bảo anh trở về, nhưng chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy.
Nghĩ lại hai năm trước lúc anh chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt, Lục gia có thể nhớ đến anh sao?
Bây giờ Công nghệ Di Kỳ của anh nổi tiếng toàn thế giới, ngay cả đế quốc M cũng kinh ngạc trước thực lực khoa học kỹ thuật của Công nghệ Di Kỳ, sức ảnh hưởng lớn nhất trên toàn cầu như vậy mà Lục gia không động lòng mới là lạ.
Nhưng Lục Trần vẫn một câu nói kia: anh dám đến thì sẽ không sợ.