Khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười chế nhạo, sau đó nhấc máy.
“Lục Trần phải không, nếu như muốn cái mạng già của sư phụ Vân Trung Kỳ thì hãy đến núi Ca Lạc. Nhớ kỹ, chỉ một mình mày được tới, nếu không thì đợi nhặt xác cho Vân Trung Kỳ đi.” Đối phương nói xong không buồn đợi Lục Trần trả lời thì đã cúp ngay điện thoại.
“Đến núi Ca Lạc.” Lục Trần nói với Lâm Thông.
Lúc Lục Trần ở Du Châu, cơ bản đều là Lâm Thông lái xe cho anh.
Thực ra Lục Trần cũng muốn đổi tài xế, bởi vì trong Thuỷ Hử Tam Kiệt, Tống Hải đã tiếp quản hội Hoa Anh Đào, Sử Tiến làm tướng quân ở Kokoka, Lục Trần cũng muốn để Lâm Thông đi làm chuyện mà cậu ta muốn làm.
Nhưng Lâm Thông nói cậu ta muốn lái xe cho Lục Trần, nên anh cũng chỉ còn cách để tuỳ cậu ta.
Dù sao thì cho dù chỉ là một tài xế, Lục Trần cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cậu ấy.
“Đại thiếu gia, chuyện gì thế?” Lâm Thông hỏi.
“Có người đã bắt giữ một người rất quan trọng đối với tôi.” Lục Trần hờ hững nói.
“Có cần phải gọi người của hội Hoa Anh Đào đến không?” Lâm Thông hỏi.
Tuy cậu ta chủ yếu là lái xe cho Lục Trần, nhưng lại có địa vị rất cao trong hội Hoa anh đào.
Lục Trần gật đầu nói: “Không cần, cậu lái xe đi, tôi gọi điện cho Từ Kinh.”
Anh nói rồi gọi điện cho Từ Kinh, sau khi sắp đặt qua điện thoại xong liền cúp máy.
Chuyện như thế này, rõ ràng hội Hoa Anh Đào không thể giải quyết được, chỉ có lực lượng vũ trang viện khoa học công nghệ mới được.
Sau khi trường học trong viện Khoa học công nghệ mở cửa, Kỳ Kỳ liền đi học ở đây. Vì vậy phần lớn thời gian Từ Kinh đều dành để đào tạo các nhân viên bảo vệ trong viện khoa học công nghệ.
Đương nhiên, Lục Trần cũng cho cậu ta chức vụ phó giám đốc bộ phận an ninh, nhưng cái phó giám đốc này của cậu ta khác với các phó giám đốc khác. Chức phó giám đốc của cậu sẽ không đảm nhiệm việc điều hành an ninh mà cậu ta chỉ chịu trách nhiệm ở mảng đào tạo.
Nửa tiếng sau, Lâm Thông lái xe đến khu biệt thự trên đỉnh núi Ca Lạc, Lục Trần liền kêu cậu ta dừng lại.
Anh cảm thấy đối phương chắc đang ở trong khu biệt thự này.
Lục Trần lấy điện thoại ra gọi điện cho đối phương và đối phương nhanh chóng bắt máy.
Lục Trần hỏi trước: “Tôi đến khu biệt thự núi Ca Lạc rồi, các người đang ở đâu?”
Đối phương rõ ràng rất kinh ngạc, có lẽ không nghĩ rằng Lục Trần lại đến nhanh như vậy.”
Có điều cũng chỉ ngẩn ra một lúc rồi nói: “Biệt thự số 5, nhớ rõ, bắt buộc một mình mày đến, nếu không đến mà nhặt xác ông ta.”
Được, một mình tôi đến.” Lục Trần nói rồi liền gác máy.
“Đại thiếu gia, tôi đi cùng với anh, có gì tiếp ứng lẫn nhau.” Lâm Thông nói.
Lục Trần lắc đầu, anh xuống xe và nói: “Không cần, cậu đi cũng không giúp được gì.”
Lâm Thông gật đầu, cậu ta biết thực lực của mình không thể so sánh được với Lục Trần, cách nhau quá xa. Nếu như đến Lục Trần còn không chắc chắn thì cậu ta đi cũng không có tác dụng gì.
“Đại thiếu gia, cầm lấy cái này.” Lâm Thông nói rồi lấy khẩu súng vô thanh trên người đưa cho Lục Trần.
Lục Trần nhướng mày rồi vẫn đón lấy khẩu súng vô thanh.
Tuy rằng anh đủ tự tin để ứng phó, nhưng có món đồ này trong tay dù sao cũng luôn có tác dụng mang lại sự bất ngờ cho đối phương.
Lục Trần cất kỹ khẩu súng vô thanh, nhìn qua số biệt thự rồi đi vào trong khu biệt thự.
Anh rất nhanh chóng đã đến trước toà biệt thự số 5, thấy không có bảo vệ canh cửa liền cứ thế đi thẳng vào trong.
“Mày chính là Lục Trần?”
Chính vào lúc này, có một nhóm người từ trong biệt thự đi ra, khoảng chừng mười hai mười ba tên, lần lượt vây xung quanh Lục Trần.
Chính là đám người Tiêu An Nghi và Tiêu Đại Bằng.
“Người của Tiêu gia?” Lục Trần nhướng mày, lạnh lùng nói.
“Tiểu tử, coi như mày có mắt nhìn, bổn thiếu gia chính là đại thiếu gia Tiêu An Nghi của Tiêu gia. Tiêu Biệt Tình lúc trước chết trong tay mày chính là cô hai của tao. Hôm nay, bổn thiếu gia chính là đến để trả thù cho cô hai tao.” Tiêu An Nghi cười khẩy.
“Quả nhiên là các người.” Lục Trần nói với bộ dạng thản nhiên.
“Nếu như đã biết là chúng tao thì hãy bó tay chịu trói đi. Bổn thiếu gia hôm nay phải dùng đầu của mày để tế trước mộ của cô hai!” Tiêu An Nghi tàn độc nói.
“Vậy thì phải xem xem mày có khả năng ấy hay không.” Lục Trần nhìn Tiêu An Nghi với vẻ đùa cợt, ánh mắt toàn sự khinh bỉ.
Trước khi tiếp xúc với Tiêu Biệt Tình, anh vẫn luôn cảm thấy Tiêu gia hẳn phải rất mạnh, vô cùng mạnh.
Đến nỗi thời gian phải hơn nửa năm đều không dám để lộ thân phận của mình ra ngoài.
Cho đến tận sau khi anh tự tay giết chết Tiêu Biệt Tình, anh mới cảm thấy thì ra Tiêu gia cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tiêu An Nghi chẳng qua chỉ là hậu bối của Tiêu Biệt Tình, chỉ dựa vào một mình hắn lại dám đến Du Châu tìm anh, anh liền biết ngay tên Tiêu An Nghi này chắc chắn cũng chỉ là hạng tự cao tự đại mà thôi.
Thường thì một người kiêu ngạo thực lực sẽ không quá mạnh.
“Hừ, thực lực của mày rất mạnh phải không? Vậy thì để tao thử xem nào.” Tiêu Đại Bằng khẽ khịt mũi, sải một bước dài và nhắm tới Lục Trần với một cú đấm ác liệt.
Lục Trần không né tránh, cũng tung ra một cú đấm mạnh mẽ.
Bịch!
Hai nắm đấm va chạm trong không trung, dáng người của Lục Trần vẫn không thay đổi, còn Tiêu Đại Bằng thì thịch thịch thịch bị lùi lại gần mười bước mới đứng vững.
Sức mạnh của Lục Trần đã được cải thiện hơn rất nhiều so với khi anh ấy chiến đấu với Tiêu Biệt Tình vài tháng trước, và bản thân Tiêu Đại Bằng không phải đối thủ của Tiêu Biệt Tình.
Dưới sự thay đổi như vậy, Tiêu Đại Bằng đến một đấm cũng không đỡ nổi.
Tiêu An Nghi cùng đám người Tiêu gia thấy thế thì sắc mặt người nào người nấy đều thay đổi, hoàn toàn không ngờ rằng sức mạnh của Lục Trần lại biến thái đến như vậy.
Lẽ nào, đúng là cô hai một mình khiêu khích với Lục Trần nên bị hắn giết chết?
Tại sao hắn lại có thể biến thái đến như vậy!
Lúc này, Tiêu An Nghi đột nhiên hơi hối hận vì quyết định này của mình. Hắn cảm thấy nên nghe lời của bác cả, cần phải kìm nén lại sự thù hận này trước.
“Thuộc hạ này của anh cũng vô dụng quá đi, hay là anh tự mình lên?” Lục Trần nhìn về phía Tiêu An Nghi, cười chọc ghẹo.
Sắc mặt của Tiêu An Nghi khá khó coi, Tiêu Đại Bằng là người bảo vệ cho hắn, sức mạnh của Tiêu Đại Bằng mạnh hơn hắn, ngay cả Tiêu Đại Bằng cũng không đỡ nổi một đòn của Lục Trần, hắn xông lên có khác nào tự tìm đường chết?
“Lên cho tôi!”
Tiêu An Nghi hét lên giận dữ, hơn chục gã khoẻ mạnh hắn mang đến từ Tiêu gia lần lượt lao về phía Lục Trần.
Sau khi Tiêu Đại Bằng lấy lại được nhịp thở, cũng nhanh chóng tham gia và trận chiến.
Hắn không tin là nhiều người như vậy mà không đánh lại được một mình Lục Trần.
Chỉ là chuyện một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, ngoài hắn ra, những người khác trước mặt Lục Trần, căn bản ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Chỉ cần bị Lục Trần đánh trúng, là ngay tức khắc sẽ mất đi khả năng chiến đấu.
Chỉ sau vỏn vẹn hơn một phút, chỉ còn lại mỗi Lục Trần và Tiêu Đại Bằng.
Về phần Tiêu An Nghi, lúc này đã vào trong biệt thự rồi.
“Các người là người của Tiêu gia, đúng là quá vô dụng. Chỉ dựa vào chút sức lực này của các người mà cũng dám đến Du Châu tìm tôi báo thù?” Lục Trần nhìn Tiêu Đại Bằng, ánh mắt đầy sự khinh bỉ.
Vừa rồi Tiêu Đại Bằng cố đỡ vài đấm của Lục Trần, lúc này đã bị nội thương, khoé miệng có tia máu vẫn đang chảy ra.
Sự mỉa mai này của Lục Trần lại càng khiến hắn khí huyết công tâm, phun ra đầy cả một miệng máu.
“Tiểu tử, nếu như không muốn Vân Trung Kỳ chết thì quỳ xuống cho tao ngay lập tức!”
Đúng vào lúc này, Tiêu An Nghi áp giải Vân Trung Kỳ đi ra ngoài.