Chương 297
Đội trưởng của nhóm vệ sĩ gật gật đầu, sau đó nói với hai tên trong số đó: “Hai người các cậu qua bên đó đi!”
Hai người kia đều là người châu Phi, nhưng họ đã đi theo Hắc Long được bảy tám năm gì đó rồi, cũng học nói tiếng Trung rất lưu loát.
Hai người đó liếc mắt nhìn Lục Trần ở phía đối diện rồi gật gật đầu, đi thẳng về hướng phòng riêng của Lục Trần.
Lục Trần thấy hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài phòng riêng của mình và chờ ở đó, sắc mặt anh rất bình thản, không hề liếc hai kẻ đó thêm lần nào.
Anh vừa xem trận đấu trên lôi đài, vừa cầm điếu thuốc hút.
Tiêu Chiến nhanh chóng bị Kao đánh bại.
Khi trọng tài giơ tay phải của Kao lên tuyên bố hắn đã giành chiến thắng, Kao kiêu ngạo vỗ vào ngực mình, vừa huênh hoang, vừa ngông cuồng.
“Ở dưới kia có ai muốn khiêu chiến với Kao không? Nếu thách đấu thành công, sẽ giành được phần thưởng năm trăm nghìn, nhưng nắm đấm không có mắt, một khi đã lên lôi đài, chúng tôi không chịu trách nhiệm về thương vong! Tôi đếm đến mười, nếu không có ai lên đài thì cuộc đấu ngày hôm nay đến đây là kết thúc.” Người chủ trì chạy lên lôi đài và nói.
“Để tôi.”
Đúng vào lúc này, Đỗ Phi nhảy thẳng lên sàn đấu.
“Được, nếu anh hạ gục được Kao, chúng tôi sẽ trao cho anh phần thưởng năm trăm nghìn, nhưng nếu anh bị Kao đả thương, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu, anh nghĩ cho kỹ nhé.” Người chủ trì hỏi Đỗ Phi.
“Nghĩ kỹ rồi, bắt đầu đi.” Đỗ Phi nói.
Người chủ trì thấy Đỗ Phi có vẻ kiên quyết, trong mắt anh ta lộ ra vẻ cười nhạo.
Trong vòng cuối cùng của tối nay, về cơ bản không ai dám lên lôi đài.
Bởi vì người cuối cùng đứng trên lôi đài của mỗi tối đều là kẻ mạnh thật sự, ai xông lên thách đấu cũng chỉ tự tìm cái chết thôi.
Mấy năm trước cũng có người vì giải thưởng năm trăm nghìn mà bỏ mạng, từ đó trở đi, tuy rằng tối nào cũng có phần này, nhưng rất ít khi có người dám lên thách đấu.
Tối nay trong số khán giả ở bên dưới có người dám nhảy lên khiêu chiến khiến mọi người bất ngờ, có vài con bạc đã thua trắng tay bắt đầu hò hét ầm ĩ, hi vọng Đỗ Phi có thể đánh bại Kao.
Tả Thanh Thành thấy Đỗ Phi dám nhảy lên lôi đài khiêu chiến với Kao, không khỏi nhíu mày.
Còn kẻ vừa ra lệnh cho vệ sĩ động tay như Hắc Long lại sáng mắt lên, hắn ta dự tính sẽ để Đỗ Phi và Kao đấu thử xem sao, nhân cơ hội này xem thực lực của Đỗ Phi thế nào.
Nếu thực lực của Đỗ Phi thực sự đáng gờm, đương nhiên hắn sẽ gạt bỏ ý định giết Lục Trần và Đỗ Phi vào tối nay.
Dù gì hắn cũng không mang theo quá nhiều người.
Hắn là người dè dặt và thận trọng, chuyện gì mà bản thân không chắc chắn tuyệt đối, rất ít khi hắn làm.
“Tướng quân Hắc…” Tả Thanh Thành nhắc nhở Hắc Long.
Hắc Long phất tay rồi nói: “Không cần sốt ruột, Lục Trần kia bị người của tôi giám sát rồi, hắn không làm gì được đâu.”
Tả Thanh Thành thấy vậy, đành phải gật đầu.
Hắn không thể khiến Hắc Long thấy bực, nếu không Hắc Long phá hủy hợp đồng, không hợp tác cùng hắn nữa thì hỏng hết mọi thứ.
“Hê hê, không ngờ có người không sợ chết.” Thấy Đỗ Phi dám lên đài thách đấu cùng mình, Khao không khỏi đánh giá anh một lượt.
Đỗ Phi giữ tâm thế bình thản, không hề bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, Kao không thể nhìn ra được thực lực thật sự của Đỗ Phi.
“Thứ Hoa Hạ vô dụng! Quỳ xuống dập đầu với ông nội mày ba cái thì ông nội mày sẽ tính đến chuyện tha cho mày một mạng, nếu không, để trừng phạt mày hôm nay dám thách thức ông, ông sẽ đánh gãy hai chân mày.” Kao nhìn về phía Đỗ Phi một cách thách thức.
“Chỉ dựa vào một thằng ẻo lả người Thái Lan như mày mà cũng dám bắt ông đây quỳ xuống?” Hai mắt Đỗ Phi lóe lên vẻ châm chọc, vung nắm đấm về phía Kao.
Đương nhiên, tất nhiên Kao không phải kẻ ẻo lả, Đỗ Phi nói như vậy chỉ để trả đũa câu nói “đồ Hoa Hạ vô dụng” ban nãy của Kao.
“Mẹ kiếp, muốn chết à!” Tên ẻo lả Thái Lan là điểm yếu của Kao, đất nước của gã có vô số người thích biến mình thành kẻ ẻo lả, với tư cách là một người Thái, gã cảm thấy xấu hổ sâu sắc với người dân của nước hắn, nhưng gã cũng không thể thay đổi được tất cả mọi người.
Chỉ là, ai dám đứng trước mặt mắng gã ẻo lả, gã sẽ dám liều mạng với kẻ đó.
Thấy mình đã chọc giận Kao, Đỗ Phi cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình sẽ cố gắng hết sức, chậm rãi di chuyển về hướng phòng riêng của Hắc Long.
Lúc này Hắc Long thấy Đỗ Phi bị Kao chèn ép, trong mắt hắn ta cũng lộ ra vẻ cười nhạo.
Kao là đàn em của hắn ta, đến Kao mà Đỗ Phi cũng không hạ nổi, vậy thì Lục Trần kia chắc chắn cũng không ra gì.
Hắn ta dự tính lát nữa sẽ ra ám thị cho Kao, để Kao đánh chết Đỗ Phi luôn cũng được.
Đúng vào lúc này, Đỗ Phi để lộ một kẽ hở, Kao mừng thầm trong lòng, giơ chân đạp mạnh vào bụng Đỗ Phi.
Đỗ Phi hừ một tiếng vì đau, toàn thân anh bị Kao đạp bay lên không trung.
Hắc Long thấy vậy, lắc đầu, đang định cười cợt với Tả Thanh Thành một phen, vì hắn cảm thấy đường đường nhà họ Tả – một trong bốn gia tộc lớn ở Du Châu, lại đi sợ một tên đối thủ phế vật, đúng là mất mặt.
Nhưng ngay lúc đó, bóng dáng Đỗ Phi lật mình chui vào phòng riêng, trước khi mấy tên vệ sĩ kịp phản ứng, Đỗ Phi còn chưa chạm đất đã rút luôn khẩu súng ngắn giắt ở thắt lưng của một tên vệ sĩ trong số đó.
Pằng! Pằng! Pằng!
Đỗ Phi vừa chạm đất đã nổ vài phát súng liên tiếp vào đám vệ sĩ, chỉ trong thoáng chốc đã có vài tên trúng đạn nằm lăn ra đất.
“Bảo vệ tướng quân!”
Đội trưởng đội vệ sĩ hoảng hốt hô lên, lập tức rút súng, hướng về phía Đỗ Phi và bóp cò.
Hắc Long không thể ngờ rằng Đỗ Phi dám ám sát mình, trong lòng hắn ta bỗng chốc hoảng loạn, vội vàng lăn ra phía sau sofa, đồng thời cũng lập tức rút súng ra tìm bóng dáng Đỗ Phi.
Còn Tả Thanh Thành sợ đến mức hồn bay phách lạc, vô thức chui xuống dưới gầm bàn.
Lúc này, ở một bên khác.
Hai tên vệ sĩ người da màu đang giám sát Lục Trần thấy tình hình bộc phát, rút súng ngắn định tới bên này để trợ giúp.
Đúng lúc ấy, Lục Trần bóp nát cái cốc thủy tinh trong tay, tiện đà vung lên, mảnh vỡ thủy tinh trong tay anh đã biến thành vũ khí chỉ trong thoáng chốc, bay về phía hai tên vệ sĩ.
Xoạt! Xoạt!
Hai tên vệ sĩ người da màu vừa mới rút súng, chưa kịp cất bước, phần đầu bị mảnh vỡ thủy tinh xẹt qua, trong đó có một mảnh còn chọc thẳng vào huyệt thái dương của chúng.
Hai tên này hừ một tiếng rồi đổ gục xuống.
Lục Trần xông ra khỏi phòng riêng, nhanh chóng cướp được súng ngắn trong tay hai gã vệ sĩ, nhắm vào phòng riêng ở phía đối diện mà “pằng pằng pằng”
bắn liền mấy phát.
Mấy tên vệ sĩ của Hắc Long ở bên đó quay hết lưng về phía Lục Trần, hoàn toàn biến mình thành bia ngắm bắn của anh.
Sau khi giết hết tất cả vệ sĩ của Hắc Long, Lục Trần không tìm thấy hắn ta nhưng anh thấy ngay Tả Thanh Thành đang trốn dưới gầm bàn, không hề do dự tặng cho Tả Thanh Thành một phát đạn.
Tả Thanh Thành đang sợ đến mức run lên như cầy sấy, không ngờ một viên đạn xuyên ngược qua áo may ô của mình, hắn run lên, nhanh chóng cảm nhận được sinh lực đang trôi vụt ra khỏi cơ thể.
Hắn miễn cưỡng quay người lại, thấy Lục Trần đang đi về phía này, bỗng chốc biết ngay Lục Trần là người nổ súng.
“Tôi không muốn chết! Tôi không cam tâm!” Tả Thanh Thành run lên bần bật, hắn hối hận vô cùng, tại sao lại muốn đến Myanmar đối phó với Lục Trần chứ.
Nhưng lúc này cho dù hắn hối hận đến mấy cũng không còn tác dụng gì.
“Lục, Lục Trần… Bố tôi, chắc chắn sẽ biết là, là, anh giết…” Tả Thanh Thành thấy Lục Trần nhìn về phía mình, hắn định nói bố hắn chắc chắn sẽ biết Lục Trần đã giết hắn, nhưng hơi thở của hắn hụt ngang chừng, rồi tắt thở luôn.
Lục Trần giết Tả Thanh Thành, trong lòng anh chẳng gợn chút sóng gió.
Khi anh đoán được Tả Thanh Thành muốn mượn bàn tay của Hắc Long để giết mình, anh đã tuyên án tử hình cho hắn rồi.
“Hắc Long, người của ông đã chết sạch rồi, ra đây đi!” Lục Trần giơ súng chỉ về phía sofa.
Đúng vào lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang nhắm vào trái tim mình, thoáng chốc chấn động, không hề do dự, lăn ngay ra ngoài.