"Cô nói đi", Lục Trần gật đầu nói.
"Chiếc phi thuyền này đã được đặt cho cái tên "Hi Vọng" nên nó không chỉ là hi vọng của riêng chúng ta, mà còn là hi vọng của toàn nhân loại. Chúng ta chưa biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu mẫu tinh trùng của loài người được bảo quản trong kho, cho nên tôi đề nghị 50 ngàn nhân tài trong ngành kỹ thuật mà chúng ta đưa theo phải chọn từ các chủng tộc khác nhau, các màu da khác nhau. Hơn nữa, còn phải là những người trẻ khỏe, tỷ lệ giữa nam và nữ cũng phải cân bằng", Trần Sơ Nhiên nói.
Nghe ý kiến của Trần Sơ Nhiên, mọi người ban đầu đều gật đầu tán thưởng nhưng rồi ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
Cùng là con cháu Hoa Hạ, bọn họ nên đưa nhiều đồng bào của mình đi cùng hơn mới phải.
Nhưng loài người sắp bị diệt vong, lúc này trên thế giới đã chẳng còn tồn tại biên giới thì cớ sao phải suy nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?
"Được, vậy cô hãy làm một bản thống kê đi. Sau đó, tôi sẽ để Đỗ Phi căn cứ theo kết quả thống kê của cô đi khắp thế giới tìm những nhân tài như vậy. Nhớ kỹ, các cô chỉ có thời gian 1 tháng. Hết 1 tháng, dù thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây", Trần Lục đáp.
Mặc dù theo tính toán, hàm lượng oxy trong không khí phải tới cuối năm mới xuống thấp dưới mức con người có thể chịu đựng là 19%, nhưng phi thuyền này hiện giờ chỉ cần lắp thêm hệ thống điều chỉnh phản trọng lực là hoàn thành. Thời gian lắp đặt ước tính khoảng 1 tháng."
Lúc phóng Thần Châu Thiên Cung, động cơ của nó là một máy tạo phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế, tạo ra lực đủ mạnh nhấc bổng cả chiếc phi thuyền lao đi ngược hướng trọng lực. Tuy nhiên, sau khi Lục Trần giải mã được hệ thống phản trọng lực liền quyết định sẽ không sử dụng động cơ tổng hợp hạt nhân có thể khống chế nữa.
Bởi nếu cứ dùng loại động cơ này, khi phi thuyền cất cánh sẽ phải chuẩn bị thêm khoảng 100 ngàn bộ dây an toàn nữa, việc này khá phiền phức. Hơn nữa, nó còn có nguy cơ làm hỏng hệ sinh thái tuần hoàn không khí trong phi thuyền.
Kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chếđược tìm ra là bước đệm thuận lợi cho việc sản xuất ra không khí.
Hệ thống tuần hoàn là hệ thống có khả năng chuyển hóa, tạo nên các loại chất khí khác nhau theo đúng tỷ lệ các khí trong bầu khí quyển.
Công trình này cần tới rất nhiều nhiên liệu hạt nhân, các hệ thống cũng vô cùng phức tạp. Có thể coi nó là kết tinh của trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng bấy nhiêu đó cũng khó khăn lắm mới bảo vệ được môi trường khép kín nhỏ bé bên trong phi thuyền.
Thậm chí có nhà khoa học từng nghĩ đến việc đem hệ thống này phổ biến cho toàn thế giới thì ngay sau đó cũng tự cảm thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Bởi vì muốn làm được điều này, ít nhất phải mất từ 5 đến 10 năm làm công tác dự trữ khoa học.
Nhưng loài người sẽ không thể trụ nổi 5 năm nữa. Đừng nói là 5 năm, thậm chí chỉ vài tháng sau là có thể tan thành cát bụi rồi.
Trở lại vấn đề chính, cái gọi là hệ thống phản trọng lực chính là tạo cho vật thể một gia tốc ngược hướng với trọng lực của Trái Đất, khiến cho lực hấp dẫn của Trái Đất tác động lên vật thể này bị triệt tiêu hoàn toàn. Do đó, vật thể này có thể trôi bồng bềnh trong không gian.
Thực chất, các loại xe đệm từ đều sử dụng kỹ thuật tương tự. Chỉ có điều, trước đây kỹ thuật này chưa được hoàn thiện
Cũng chưa đủ trình độ tạo thành một hệ thống có thể điều khiển được cho nên chỉ sản xuất ra những sản phẩm như xe đệm từ mà thôi.
Đến nay phi thuyền Hi Vọng sẽ dùng kỹ thuật phản trọng lực để rời khỏi Trái Đất, lợi dụng phản trọng lực để điều khiển tốc độ phi thuyền và tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu.
Lục Trần tin rằng, đến cả các nhà lãnh đạo cũng biết sự quý giá của nguồn nhiên liệu hạt nhân cho nên trước khi rời khỏi Trái Đất, anh ấy đã quyết định mang theo toàn bộ số nhiên liệu hạt nhân có thể thu thập được. Vì nguồn nhiên liệu này rất có hạn, cho nên đương nhiên anh sẽ phải chờ đến khi lắp đặt xong bộ điều chỉnh phản trọng lực mới có thể rời khỏi đây.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau khi Thần Châu Thiên Cung rời khỏi Trái Đất 4 tiếng, rốt cuộc tin tức về nó cũng bị lọt ra ngoài. Sau đó giống như một bệnh dịch, tin này đã được lan truyền ra khắp thế giới.
Nhiều nhất là nửa năm nữa, hàm lượng oxy trong không khí sẽ xuống thấp hơn mức 19%, con người sẽ chết vì thiếu không khí.
Các nhà lãnh đạo của đất nước cũng đã bỏ rơi người dân để lên những chiếc phi thuyền rời khỏi Trái Đất. Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!
Vào đêm mà hai thông tin này được lan truyền trên mạng, tất cả mọi người đều đổ dồn đi tìm chứng cứ xác thực cho chúng.
Đêm hôm đó, cuối cùng cũng có người tập hợp một nhóm người đi tới chất vấn chính phủ. Lúc đó, họ mới phát hiện ra nơi ấy chật ních người.
Sau đó, bạo loạn nhanh chóng bùng phát dữ dội.
Ai ai cũng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng, hung bạo...
Đặc biệt là quân đội, đây là lần đầu tiên quân đội trở nên mất kiểm soát như vậy.
Bọn họ lập thành nhóm sát hại người vô tội, đập phá nhà cửa, làm mọi thứ để giải tỏa cảm xúc của mình.
Những người xung quanh đó còn sống sót sau 3 ngày cũng dường như phát điên mà giết hại lẫn nhau.
Nhưng đây không phải sự chết chóc ươm mầm cho một sự hồi sinh khác mà sẽ là cái chết dẫn tới sự tuyệt diệt của loài người...
Trong 3 ngày này, bên ngoài Công nghệ Di Kỳ khắp nơi đều là xác chết.
Bọn họ chợt nhận ra có lẽ Công nghệ Di Kỳ là hi vọng cuối cùng của mình cho nên tất cả lao như điên về phía viện khoa học.
Nhưng các binh sĩ trong Công nghệ Di Kỳ đã biết rằng bọn họ có phi thuyền vũ trụ, cũng biết rằng chỉ trong một tháng nữa họ có thể rời khỏi hành tinh đầy tuyệt vọng này.
Cho nên họ không hề tham gia bạo động mà ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy, không chút do dự bắn gục những kẻ đã mất hết lý trí đang bạt mạng xông tới.
May mắn thay, toàn bộ số vũ khí hạng nặng trong quân khu đã được Vu Quang Chính đưa vào viện khoa học công nghê từ trước nên không rơi vào tay đám quân bạo loạn.
Nếu không thì hơn 10 ngàn binh sĩ ở Điện Sát Thần có lẽ đã thương vong vô số.
Mặc dù vậy, trong 3 ngày bạo loạn, Điện Sát Thần cũng đã mất đi hơn 500 người.
Đứng trên tòa nhà cao tầng, lặng người trước cảnh tượng chém giết phía bên ngoài công ty, Lục Trần tâm trạng hết sức phức tạp. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại sự điềm nhiên vốn có của mình.
Bởi anh biết đây là hệ quả tất yếu cho sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại. Khi người ta tuyệt vọng đến cùng cực ắt sẽ vùng lên chống trả. Đây có lẽ là sự điên cuồng và phát tiết cuối cùng của cả một nền văn minh.
Chỉ cần chống chọi thêm vài ngày nữa, tình hình sẽ khá hơn thôi.
Nhưng việc mà anh không thể lường trước là...
Đến ngày thứ 5, khi mọi người đều nghĩ bạo loạn đã kết thúc, thông tin về việc Công nghệ Di Kỳ đang chế tạo phi thuyền vũ trụ bị truyền ra ngoài nên có ngày càng nhiều người kéo đến đây. Bọn họ đứng rất đông ở bên ngoài.
Lần này, bọn họ không làm càn, cũng không gây bạo loạn nữa.
Họ đứng cách viện khoa học công nghệ khoảng 1 dặm một cách có tổ chức, có kỷ luật.
Ở nơi đó, họ vẽ một đường biên màu đỏ, không ai được phép vượt qua ranh giới này.
Trong tay họ ngoài nước và lương khô ra chẳng còn thứ gì khác.
Bọn họ mỗi ngày đều cầm các băng rôn khẩu hiệu ngồi ngoài đó bất kể nắng gắt hay mưa giông.
"Lục tổng, anh là anh hùng nhân loại, là đấng cứu thế của chúng tôi. Một năm rưỡi trước, anh đã cứu chúng tôi một lần. Lẽ nào, lần này không còn hi vọng nào cho chúng tôi nữa sao? Nếu có một tia hi vọng được sống, xin anh hãy đưa chúng tôi theo!"
Lục Trần đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cảnh tượng này chẳng nói chẳng rằng, trên mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng Vương Duy thì khác, anh không ngừng lặp đi lặp lại với vẻ tức tối: "Đúng là vô đạo đức, rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã làm lộ thông tin ra ngoài? Tốt nhất đừng để tôi tìm ra, nếu không tôi sẽ hủy hoại danh tiếng cả nhà hắn!"
"Người đâu, nội trong hôm nay nhất định phải tìm cho ra kẻ làm lộ thông tin ra ngoài!"
Vương Duy giận dữ dặn dò trợ lý của mình.
Anh ấy thực sự tức giận rồi!