Chương 226
“Biệt thự lớn? Biệt thự lớn bao nhiêu?” Vương Tuyết nghe xong thì lập tức tỉnh táo, chủ yếu là Lục Trần nói rằng sẽ đưa bọn họ đến sống cùng, điều này khiến cho bà càng thêm mong đợi.
“Khu biệt thự ở hồ Cảnh Long, mẹ không cần phải đi khoe khoang đâu, biệt thự chỉ là một nơi để ở, nó không đại diện cho cho bất cứ điều gì cả.” Lục Trần nói.
“Ôi, biệt thự hồ Cảnh Long, giá ít nhất cũng phải năm, sáu triệu, đó chính là khu nhà cao cấp vừa được xây dựng ở Du Châu đấy.” Vương Tuyết giật mình, trong lòng có hơi xót ruột.
Mấy triệu lận đó.
Không ngờ bản thân bà cũng được vào đó ở, vì vậy bà vui sướng hơn là xót ruột.
“Hừ, vừa rồi mấy lão già Đường Khánh Sơn dám chế giễu con, sau bốn ngày nữa nhất định phải vả mặt bọn họ, xem bọn họ còn có thể để mặt mũi ở đâu.” Vương Tuyết nghĩ đến đến sự việc lúc trước, lạnh lùng nói.
Lục Trần nhún vai, tuy rằng anh không muốn vả mặt mấy người kia nhưng đám người Đường Khánh Sơn lúc đó thật sự làm cho anh khó chịu.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Di Quân đi làm dưới sự bảo vệ của bốn vệ sĩ.
Còn Lục Trần thì đi gặp Đỗ Phi.
Đã mấy ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì về Mục tiên sinh, bản thân anh cũng không biết gì về người này cả.
Cảm giác kẻ địch ở trong bóng tối còn mình ở ngoài ánh sáng này làm cho anh có cảm giác lo lắng sợ hãi.
Quan trọng nhất là anh hoàn toàn không biết thái độ của Tiêu Biệt Tình rốt cuộc là gì.
“A Phi, cậu có thể vẽ chân dung của Mục tiên sinh kia không?” Lục Trần hỏi.
Mấy ngày này Lục Trần đã bỏ hành động đối phó Vương gia, để Đỗ Phi đem tất cả lực lượng truy tìm người tên Mục tiên sinh này, nhưng đã hơn một tuần rồi mà vẫn không có chút tiến triển nào, điều này làm cho anh có chút bối rối.
“Tôi không có năng lực vẽ tranh, cậu bảo tôi vẽ kiểu gì?” Đỗ Phi cười khổ nói.
“Anh Phi, có một kiểu người gọi là bậc thầy vẽ tranh chân dung, chỉ cần anh miêu tả được bộ dáng của đối phương thì họ có thể vẽ ra người giống với miêu tả của anh đến tám phần.” Tống Hải nói.
Ngày đó ở Kỳ Giang anh ta cũng cùng với Đỗ Phi đi truy bắt Mục tiên sinh, nhưng mới đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Lâm Thông, sau đó anh ta vội vã trở về bệnh viện.
Hai mắt Lục Trần sáng lên, nói: “Ừ, có loại họa sĩ này, anh giúp tôi tìm xem, nhất định phải vẽ được chân dung của người này ra.”
Đến lúc đó anh sẽ đưa bức họa này cho tất cả các anh em của mình xem, nếu không tìm được thì trực tiếp treo giải thưởng, chỉ cần ông ta còn ở Du Châu thì anh chắc chắn sẽ tìm ra.
Trừ phi đối phương hóa trang.
Chỉ là bây giờ thuật hóa trang cũng không có giống thật như trong truyền thuyết, nếu không muốn người ta nhận ra thì chỉ có một biện pháp duy nhất là không xuất hiện.
“Được, chắc chắn ngày mai sẽ có cho cậu.” Đỗ Phi nói.
“Ok.” Lục Trần gật đầu, sau đó rời khỏi câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đỗ Phi dựa theo lời nói của Lục Trần đi tìm một họa sĩ vẽ chân dung, vẽ ra bức tranh chân dung của Mục tiên sinh.
Lục Trần cầm bức họa, vừa nhìn vừa hỏi: “Cậu cảm thấy giống mấy phần?”
Đỗ Phi nói: “Tôi cảm thấy giống ít nhất bảy phần.”
Lục Trần gật đầu, chăm chú nhìn bức họa, đột nhiên cau mày: “Hình như tôi đã từng gặp người này, nhìn hơi quen.”
Có lẽ là do bức họa này chỉ giống người thật bảy phần cho nên anh không thể nhớ nổi mình đã gặp người này ở đâu.
“Trước tiên đừng để lọt tin tức gì ra ngoài, chỉ để mấy anh em bên dưới biết bộ dạng của người này, để cho họ đi tìm, bảo bọn họ chú ý đến mấy chỗ đại hội cao cấp nữa.” Lục Trần nói.
Anh cảm thấy mình bây giờ không còn có khả năng hô mưa gọi gió ở Du Châu như trước nữa, nếu không thì chỉ cần cái tên Mục tiên sinh kia còn ở Du Châu thì anh đã sớm tìm ra.
“Thật ra, tôi cảm thấy cái tên Mục tiên sinh này có khả năng đã quay về thủ đô rồi. Bởi vì ông ta đã đánh rắn động cỏ, nếu muốn tiếp tục đối phó với cậu chắc chắn sẽ rất khó, cho nên có khả năng người đối phó với cậu lần sau sẽ là một người khác.” Đỗ Phi nói.
Lục Trần gật đầu, cũng không loại trừ khả năng này.
Nhưng anh rất lo lắng, sự tồn tại của Tiêu Biệt Tình giống như một thanh kiếm treo trên đầu anh mọi lúc mọi nơi, làm anh không thể bình tĩnh được.
Không tìm ra được Tiêu Biệt Tình, anh cũng không biết trong lòng Tiêu Biệt Tình đang nghĩ cái gì.
“Tiêu Biệt Tình ơi Tiêu Biệt Tình, bà tốt nhất đừng làm cho tôi nóng giận, nếu không thì chuyện gì tôi cũng làm được đấy!” Trong lòng Lục Trần hung hăng nghĩ, anh chưa đi tìm Tiêu Biệt Tình gây sự thì thôi, không ngờ Tiêu Biệt Tình lại bắt đầu kiếm chuyện với anh, làm cho anh khó chịu.
Hiện tại đã có Từ Kinh đưa đón Kỳ Kỳ, buổi sáng Lục Trần nhàn nhã hơn không ít, thỉnh thoảng Lâm Di Quân sẽ dậy sớm, còn anh thậm chí ngủ nướng đến khi lấy lại sức mới rời giường.
Ngày hôm sau Lục Trần dậy sớm ăn sáng, sau đó đi đến Kỹ thuật Di Kỳ.
Hiện tại Tiêu Biệt Tình đã chú ý đến anh, anh sợ rằng Tiêu Biệt Tình sẽ ra tay với Kỹ thuật Di Kỳ.
Tuy rằng anh làm việc tương đối bí ẩn, Tạ Vĩ Hào cũng hứa sẽ giúp anh bảo vệ bí mật, nhưng trong lòng anh vẫn không yên tâm.
Thậm chí tối hôm qua anh còn gặp ác mộng, anh thấy Tiêu Biệt Tình hóa thân thành ác quỷ, nuốt chửng anh, đến xương cốt cũng không còn.
Sau khi xe dừng lại, Lục Trần đi về phía tòa nhà Quân Duyệt.
Sau khi tập đoạn Quân Duyệt giải thể, Lục Trần đã dặt trụ sở làm việc của Kỹ thuật Di Kỳ ở tòa nhà Quân Duyệt, ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể di dời đến Viện khoa học kỹ thuật.
Vừa đến cửa, Lục Trần bất ngờ gặp người quen.
Bạn trai của bạn học cũ Vu Lệ, Hứa Trí Hằng.
Hứa Trí Hằng hiện tại đang là quản lý cấp cao trong công ty, Phó quản lý bộ phận nhân sự, là một du học sinh tài năng trở về từ nước ngoài.
“Lục Trần? Anh đến công ty của tôi làm gì?” Hứa Trí Hằng không ngờ lại gặp Lục Trần ở đây.
Lần trước bọn họ cùng nhau ăn cơm, hắn nhớ rõ lúc đó Lục Trần chỉ là một bảo vệ, Vu Lệ còn cười nhạo bảo hắn hỗ trợ giúp đỡ Lục Trần tìm một công việc, nhưng Lục Trần lại vả mặt bọn họ, điều này làm hắn cực kỳ không vui.
Hơn nữa tại buổi họp lớp ngày hôm sau, bạn gái của hắn Vu Lệ lại bị Lục Trần vả mặt, sau khi trở về Vu Lệ lải nhải với hắn rất lâu, điều đó khiến hắn càng thêm có thành kiến với Lục Trần.
“Công ty của anh? Anh bốc phét như vậy, không sợ giám sát Vương hay là giám sát Hứa biết sao?” Lục Trần không biết vì sao Hứa Trí Hằng lại có thành kiến lớn với anh như vậy, vừa nhìn thấy anh giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha giết mẹ không bằng.
Anh tự nhận không hề có chỗ nào đắc tội vị du học sinh tài năng này nha?
Hứa Trí Hằng cũng phát hiện mình lỡ mồm, nhưng Lục Trần chỉ là là một tên bảo vệ nhỏ nhoi, còn hắn là Phó quản lý bộ phận nhân sự, cho dù hắn ta biết bản thân mình lỡ mồm nhưng vẫn ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, đây chính là công ty của tôi, làm sao?”
Hắn khiêu khích nhìn Lục Trần, cười nhạo nói: “Nếu tôi đoán không sai thì anh tới đây để xin làm bảo vệ đúng không? Lục Trần, không phải tôi muốn nhằm vào anh, mà do hôm nay anh làm tôi không vui, cho nên hôm nay chắc chắn anh sẽ không được nhận đâu, anh nên quay về đi.”
Khuôn mặt Lục Trần lộ ra vẻ khiêu khích, nghiền ngẫm nói: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, tôi không đến để xin việc mà đến để tìm giám sát Vương của anh nói chuyện phiếm.”