Khi sư phụ rời đi rồi, đám đệ tử mới dám thở ra một hơi dài. Sư phụ trước nay chưa từng tức giận với bọn họ. Cho dù đám đồ đệ bọn họ có phá phách thế nào thì cũng chỉ là phá phách, sư phụ cũng chưa từng để tâm. Tại sao hôm nay lại tức giận như vậy chứ? Còn nữa, dọa chết bọn họ.
“Sư phụ bị sao vậy?”Tứ đồ đệ Hạ Hàn Không lau mồ hôi.
“Oa, đệ sợ đến mức cả người như ngừng thở luôn nè.” Cửu đồ đệ Chu Minh ngồi phịch xuống, thở dốc.
“Đệ cũng sợ muốn rớt cả tim ra ngoài luôn.” Thập đồ đệ Chu Thành đấm ngực thùm thụp, thở dốc.
“Đại sư huynh, chuyện này….”Bạch Hiểu Hiểu mắt ngấn ngấn lệ, đáng thương nhìn các sư huynh sư tỷ. Dù sao chữ nàng cũng xấu nhất, lỡ như sao không đẹp, sư phụ lại phạt tiếp thì sao?
“Lần này sư phụ giận là phải.”Quân Cửu nói: “Đây là phủ tướng quân do thái sư phụ không ở, sửa sang tất cả mọi thứ lại, cho người dọn dẹp sạch sẽ từ đầu đến cuối rồi mới dẫn sư phụ đến xem. Lúc đầu chúng ta ở đỉnh Quang Minh, ở đó cho dù thế nào thì nguyên vật liệu xây lại cũng chẳng đắc, chúng ta có phá phách cũng chẳng sao. Nhưng đây là Cửu Trùng Thiên rồi.”
Bọn họ nhìn nhau. Đồng loạt thở dài. Lần này sư phụ giận rồi. Nhưng bọn họ ai nấy đều biết sư phụ dù có giận thế nào, cũng là ngoài cứng nhưng bụng dạ lại mềm như đậu phụ non, chỉ cần cả đám đến cầu xin, sư phụ sẽ không giận đâu ha.
Vì vậy, mười hai người liền đến tìm sư phụ, chịu nhận lỗi, xin giảm hình phạt xuống. Không ngờ lại nghe được câu nói như thế này của sư phụ: “Ta trùng sinh rồi.”
Câu này là của sư phụ, thậm chí còn mang theo âm hưởng đáng sợ hơn lúc nãy. May mà có khả năng đặc biệt của Chu Thành, nếu không bọn họ đã bị dọa sợ đến chết khiếp.
“Chủ nhân, ý người là sao? Trùng sinh? Làm gì có chuyện nghịch thiên như vậy?”Ma Long không tin, rất đỗi kinh ngạc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
“Như vậy không phải là ngài nghịch thiên hay sao? Chủ nhân, đây không phải là chuyện đùa đâu chủ nhân à.”Tam Lang càng kinh hãi hơn rất nhiều.
“Các ngươi theo ta đến không gian của ta, sẽ tự động hiểu.”Sư phụ thậm chí còn lãnh ý hơn lúc nãy, rồi trong phòng phút chốc lặng ngắt như tờ.
Một câu bốn chữ “Ta trùng sinh rồi” của sư phụ làm bọn họ ngạc nhiên cùng khó hiểu.
Mãi sau, trong đám huynh đệ nghe lén sư phụ ngoài cửa, cũng có một người lên tiếng để phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:“Đại sư huynh, trùng sinh là cái gì?”Lam Hạo nhìn Lưu Nhất Thanh.
“Ta cũng không biết. Không lẽ là một cách nói khác của lịch kiếp trở về sao?”Hắn xoa cằm.
“Không phải. Nếu như lịch kiếp thì chỉ là lịch kiếp thôi. Còn trùng sinh thì… cái này chúng ta chưa từng nghe. Không lẽ trong quãng thời gian sư phụ lịch kiếp, gặp phải ai đó hoặc là học được một loại pháp chú mới không?”Lục Bắc Quân phản bác ngay.
“Sư huynh, sư tỷ. Ta cảm nhận được sư phụ cơ hồ còn tức giận hơn nữa so với khi nãy ở trước mặt chúng ta. Hay là chúng ta cứ ngoan ngoãn chép phạt đi, đợi sư phụ bớt giận rồi đến nhận tội với người.” Bạch Hiểu Hiểu sinh ra là Tát Mãn tộc, đương nhiên khả năng cảm nhận ra cảm xúc của người khác vô cùng cao.
Nhưng ngoài sự tức giận đến đáng sợ của sư phụ, nàng không hiểu tại sao, trong đó còn có cả ý hận rất sâu, thậm chí hận ý này còn vô cùng nồng nặc, khiến nàng sợ hãi đến mức đứng không vững.
“Muội không khỏe sao?”An Nhiên đỡ lấy Bạch Hiểu Hiểu.
Cô bé liền kéo mọi người tránh xa phòng của sư phụ ra, nói cho mọi người biết là trong cảm xúc của sư phụ đang có một nỗi uất hận vô cùng nồng đậm, không biết là sau khi người dùng Vong Tình dược xong có để lại di chứng hay không, nhưng nỗi uất hận này đã dọa cho Bạch Hiểu Hiểu sợ hãi đến muốn khóc.
Mười hai huynh đệ tỷ muội nhìn nhau, sau đó đưa đến một kết luận như sau: “Sư phụ đang giận, ngoan ngoãn chịu phạt rồi nhận tội với người thì hơn.”
Chỉ có Bạch Hiểu Hiểu nhìn về phía căn phòng của sư phụ. Trong lòng vạn nhất không yên tâm, nàng nhất định phải tìm ra nguyên nhân sư phụ sinh hận như vậy mới được. Vì vậy, cô bé đã nhờ mọi người chép phạt giúp, còn mình thì đến tìm Ti Mệnh tinh quân để điều tra.
Diệp Lạc Hy đưa Ma Long và Tam Lang vào không gian của mình, để hai người họ gặp bốn vị hung thú nào đó.
Đầu tiên, phản ứng của Ma Long và Tam Lang giống hệt như dự đoán. Vừa tức giận vừa muốn lao lên đánh người. Cũng may là Đào Ngột đóng băng họ, để họ nhìn thấy câu chuyện của nàng, nhìn thấy những gì nàng đã trải qua rồi mới thả họ ra.
“Chủ nhân, người thật sự trùng sinh trở về từ hai mươi vạn năm sau sao?”Ma Long mắt ngấn hai hàng lệ, đau lòng nhìn chủ nhân, hỏi.
“Phải. Lần này ta đã trở về rồi. Ta sẽ không để sai lầm trước đây lặp lại nữa. Vì vậy, một mình ta không thể nào làm mọi thứ một mình. Ta cần hai người các ngươi giúp đỡ.”Nàng nhìn cả hai người họ, đầy chờ mong.
Ma Long và Tam Lang nhìn nhau, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng, ôm quyền vái nàng ba lạy. Nàng phát hoảng vì hành động bất ngờ này của cả hai người Ma Long và Tam Lang, vội đỡ họ dậy thì Cùng Kỳ đã ngăn cản nàng, nói: “Cứ để bọn chúng nói hết.”
Tam Lang nói trước: “Chủ nhân, ta vừa sinh ra liền bị đồng tộc trục xuất, là người đã đưa ta về nuôi nấng. Ta xem người như cha mẹ của ta, chỉ cần là vì người, thì lên núi đao, xuống biển lửa, Tam Lang ta sẽ là kẻ xông pha đi đầu.”
Ma Long gật đầu đồng tình: “Ta sinh ra vốn dĩ đã bị xem là phế cấp long chủ, rồng không phải rồng, ma không phải ma. Chủ nhân, từ trước đến giờ, chỉ có một mình người nhìn nhận ta, dẫn dắt ta. Ma Long ta cả đời này chỉ có một mình người là chủ nhân, chưa từng và sẽ không bao giờ có người thứ hai. Nguyện vì người sống chết không từ.”
Nàng đỡ cả hai đứng dậy, nói: “Ta xem hai người như người nhà, chưa từng xem hai người là chủ tớ. Hà cớ gì phải ở trước mặt ta phải nói ra những lời như vậy? Tấm lòng của các ngươi, ta luôn rõ hơn ai hết.”
Tam Lang và Ma Long nhìn chủ nhân nhà mình, lại nhớ đến những hình ảnh kia trong đầu, hỏi: “Chủ nhân, nếu như đám ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa kia đã nhẫn tâm làm như thế với người rồi, hà cớ gì người không dang tay giết chết chúng đi, để hả cơn giận?”
Diệp Lạc Hi vỗ mạnh vào ót tên đưa ra chủ ý tồi này, nói: “Hiện tại, đám nhóc đó chỉ là trẻ con. Các ngươi ra tay với chúng làm gì? Chính vì ta không muốn những đứa trẻ do đích thân ta dạy dỗ ra bị kẻ khác hãm hại, cho nên mới cần nhờ tới các ngươi đấy.”
“Chủ nhân, người sớm biết tương lai chúng sẽ hại người như vậy, tại sao người không tại đây diệt trừ hậu họa?”Ma Long càng khó hiểu, xoa xoa cái ót bị chủ nhân đập cho phát đau.
“Có lẽ nếu như vào những ngày cuối đời, nếu như ả Ma Hậu đó không đến nói với ta, thì khi ta vừa tỉnh lại đã thật sự giết mười hai đứa nó để trừ hậu họa. Nhưng thực ra, chúng đều bị hạ thuốc cả.” Nàng gãi gãi đầu.
“Hả?”
Hỗn Độn bước tới, nói: “Thượng thần nói đúng. Nàng chỉ muốn giết những kẻ thật sự có tội, còn kẻ không biết thì nàng sẽ không tính toán. Ma Hậu và Thiên Hậu khi đó đã bắt tay nhau, tìm ở Minh giới một loại cỏ tên là Ngọc Bích Thảo. ”
“Thứ cỏ này chỉ mọc ở Minh giới âm u, dễ nhận thấy vô cùng vì nó sáng lấp lánh như ngọc, đẹp vô cùng. Tuy nhiên, công dụng của nó lại chẳng có mấy người biết. Chỉ cần đem máu của một người trộn với loại cỏ này, sau đó đem cả hai chưng thành dược liệu, sẽ khiến bất cứ ai uống phải dược này đều hận đến cốt tủy người người cho máu.”Cùng Kỳ vừa nói, vừa tiến tới, đồng thời trong những cuốn sách cổ trong nhà của Diệp Lạc Hy lấy ra mô phỏng của loại cỏ đó.
“Ta muốn các ngươi đến Minh giới, đưa cho phán quan ở đó bức thư này, sau đó đi tìm loại cỏ này, nhất định phải lấy về đây cho ta.”Nàng lấy trong ống tay ra một bức thư, đưa cho Tam Lang.
“Thứ hại thân như vậy, người lấy về làm gì?”Ma Long thắc mắc.
“Đơn giản thôi. Điều chế thuốc giải.”Nàng mỉm cười.
“Hả?”
“Có thể hạ độc, ắt sẽ có cách giải độc. Ta không tin bản thân không thể làm ra được thứ như vậy. Cho nên Ma Long, Tam Lang, hai người giúp ta được chứ?”Diệp Lạc Hy vỗ vai cả hai.
“Vậy tại sao không cử bọn hắn đi?”Ma Long chỉ về phía Tứ Đại Hung thú, hỏi.
“Tên phán quan đó có người nhà từng bị tên này ăn mất.”Nàng chỉ về Hỗn Độn, gãi gãi má lại tiếp: “Phán quan từng có người thân nằm trọn trong bụng của hắn, liền từ đó đối với Tứ Đại Hung Thú có hận thù vô cùng sâu nặng.”
Mặt của Ma Long và Tam Lang đen đi một nửa. Thảo nào chủ nhân lại bảo bọn họ đi.
“Nhưng chủ nhân, thời gian chúng ta không có ở đây, ai sẽ quản lý nhà cửa ở cung này?” Ma Long nghiêng đầu.
Tam Lang nghe Ma Long nói xong, cũng lo lắng không kém gì Ma Long, hướng chủ nhân gật đầu lia lịa, ánh mắt sợ hãi rõ rệt.
Bình thường là Ma Long và Tam Lang quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trên dưới, trong ngoài trong phủ. Nhưng bọn họ đi như vậy chưa chắc khi nào về, không lẽ để mặc cho chủ nhân không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà như nàng ở nhà sao? Rồi cái phủ này có đại loạn không?
“Ngươi yên tâm, ta đã có cách rồi.”