Diệp Lạc Hy hiếm khi đến Ma giới, nhưng một lần đến thì Ma Thần điện như được một trận gà bay chó sủa.
Đương nhiên mỗi lần nàng đến, Ma Tôn một là đóng cửa thả chó, hai là triệu Lôi Kiếp đến đánh đuổi nàng, ba là trốn luôn cho nhẹ chuyện.
Nhưng mỗi lần Diệp Lạc Hy tới, Tiêu Nguyệt Dạ đều không thể nào lường được trước chuyện nàng sẽ đột ngột xuất hiện.
Thành ra, mỗi lần Diệp Lạc Hy đến Ma Giới đều sẽ có một điệp khúc thế này:
“Bẩm Ma Tôn, vị tổ tông đó lại tới nữa rồi.”
Rầm!
Tiêu Nguyệt Dạ đập bàn một cái “rầm”, sau đó hô hoán lên: “Đóng cửa thả Ngao Tam Lâu ra, nhanh lên!”
Mộng Ma trưởng lão thở dài. Ba trăm năm trước, Lạc Hy thượng thần vừa đưa quà “bồi thường” tới Ma giới, tính khí của Ma Tôn liền thay đổi đến chóng mặt. Từ một người trầm ổn và lạnh lùng trở thành một kẻ độc miệng, ngạo kiều đến khó tin.
Đồng ý là so với một Ma Tôn thiếu sức sống, lúc nào cũng nở nụ cười, bình bình ổn ổn mà trầm ngâm sẽ khiến người ta vừa thương, vừa đau lòng hơn là một Ma Tôn vừa nóng nảy, vừa ngạo kiều, lại còn vừa biện nữu.
Nói đi cũng phải nói lại. Mâu thuẫn của Lạc Hy thượng thần và Ma Tôn xác thực là cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu mà có. Nội tình cũng chỉ có vài người được biết, nhưng người biết được nội tình chẳng phải là vị tổng quản già nua như Mộng Ma ông. Cho nên, ông cũng chẳng có mấy quan tâm lắm đến việc tôn thượng nhà mình đang ở trạng thái lâm li, bi đát, u sầu đến uất ức thế nào. Ông chỉ cần tôn thượng nhà mình hãy luôn tràn trề sức sống như thế này là đủ.
Mộng Ma chứng kiến Tiêu Nguyệt Dạ từ khi hắn sinh ra, rồi bị giam nơi lãnh cung lạnh lẽo, từng bước từng bước bước trên con đường tàn độc và trở thành Ma Tôn như thế nào. Con đường cô độc, gian nan biết bao nhiêu. Chẳng biết hắn và Lạc Hy thượng thần phải trải qua những hiềm khích gì, nhưng nhìn hắn cả trăm năm bi thương đến bạc tóc, rồi lại chìm trong hối hận hai ngàn năm sau đó không buông. Đến khi buông được rồi thì hắn dường như thiếu đi sức sống vốn có của mình.
Mãi khi trăm năm trước, sau khi trút hết buồn bực và u uất vào trong một trận đánh với Lạc Hy thượng thần thì một Tiêu Nguyệt Dạ với tính cách nóng nảy, ngạo kiều được sinh ra. Mặc dù cho thân muội như Tiêu Nguyệt Hoa cũng không thể tích ứng nổi sự thay đổi chóng mặt của huynh trưởng, nhưng nàng lại nói: “Cứ để hắn như vậy đi. Dù sao tính cách của hắn thế nào cũng đã có người chịu trách nhiệm với hắn, lão và ta không phải lo vị huynh trưởng tính tình thất thường nắng mưa này của ta đâu.”
Tiêu Nguyệt Dạ hãy còn chưa kịp thả Ngao Tam Lâu ra đuổi người thì thân ảnh xám y kia đã bay thẳng vào trong điện của hắn. Gương mặt quen thuộc đã từng khiến hắn yêu sâu đậm nhưng hiện tại lại khiến hắn chán ghét và căm thù mỗi khi gặp lại kia đang tươi cười với hắn. Thế nhưng, so với cái bản mặt đáng ghét kia của nàng, hắn lại nhìn thấy nàng mang theo bốn cái thực thể không xác định kia tới.
Hắn càng giận hơn, chỉ mặt Diệp Lạc Hy mà mắng: “Ngươi vô sỉ. Đám nghịch tử của ngươi phá phách ở Vạn tộc Thành thôi còn chưa đủ, muốn chúng đến chỗ ta quậy nữa sao?”
Diệp Lạc Hy cười hì hì, nàng nói: “Đừng giận như vậy mà. Ta chỉ đến đưa đồ cho ngươi mà thôi. Đưa xong rồi ta sẽ đi liền mà. Tiểu Dạ Dạ, ngươi đừng giận.”
Tiêu Nguyệt Dạ nghe nàng gọi mình bằng cái tên đó, liền giận đến mức triệu hồi thiên lôi ra, đồng thời cầm cái nghiên mực phi thẳng về phía Diệp Lạc Hy. Cũng may Diệp Lạc Hy nhanh tay lẹ mắt, đón lấy cái nghiên mực, quan sát rồi bình phẩm: “Chà, nghiêm mực do nghệ nhân của Lưu Tùy tộc thị làm ra, là món đồ tinh xảo và đắt đỏ, đấu giá trên ngàn bạch kim ngân. Vậy mà Ma Tôn có thể dùng nó để chọi ta như vậy. Tiểu Dạ Dạ, dư tiền quá, đốt chơi sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ càng nghe càng nổi giận. Đến đại kiếm cũng cầm ra tới tay, hắn hướng mũi kiếm chĩa về phía Diệp Lạc Hy, nghiến răng hỏi: “Thượng thần, ngươi chán sống rồi sao?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một linh cầu, bên trong có chứa một tinh pháp cỡ lớn, nói rằng: “Đây, cho ngươi. Đừng có tự làm mình tức chết nữa. Ngươi có giận bọn ta hơn đi chăng nữa thì hai cái tên nghịch tử kia của ta cũng đã bị ngươi trói trên Tháp Hình Đài cả trăm năm rồi. Còn chưa đủ thỏa mãn hay sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ liếc Mộng Ma, lão ấy liền hiểu, cho tất cả mọi người cùng lui ra, đồng thời dẫn theo bốn cái tiểu bá vương kia rời khỏi chỗ này cho người lớn nói chuyện.
Khi chỉ còn hai người, Diệp Lạc Hy mới nói: “Là ta dạy dỗ con trai không nghiêm, để hai tên nghịch tử này hại ngươi. Ma Tôn đại nhân, ta thành thật xin lỗi mà. Chẳng phải quà bồi thường cũng đã đưa đến tay ngươi rồi sao? Ngươi còn gì bất mãn?”
Tiêu Nguyệt Dạ nhếch môi, hắn mắng: “Ha! Hay cho câu quà bồi thường. Quà bồi thường mà đưa cả sinh thần bát tự của bọn chúng đến chỗ ta? Quà bồi thường mà có cả tam “nhạn”? Lạc Hy, cái ngươi đưa không phải là quà “bồi thường” mà là lễ nạp thái và lễ vấn danh. Ngươi tưởng ta không biết dụng ý của ngươi hay sao?”
Nàng cười gượng gạo, nói: “Dù sao cũng là lỗi của con cái ta mà ra. Nợ con cái, cha mẹ không trả thì dù tương lai tốt hay xấu, ta sống cũng chẳng an lòng. Ta bằng lòng để nhà ta chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi lại không đồng ý cũng không nói một câu, trực tiếp hộc máu rồi bất tỉnh mười ngày liền. Sau đó, mỗi lần ta đến tìm ngươi giải thích, ngươi đều một đóng cửa thả chó, hai triệu lôi kiếp, ba là ngươi trốn biệt tăm. Ta có thể giải thích thế nào? Mỗi lần ta đến, người tiếp ta không phải Mộng Ma thì cũng là tiểu Hoa. Ta có thể nói cái gì a?”
Tiêu Nguyệt Dạ nghiến răng: “Ngươi nói nghe trơn tru, nhẹ nhàng quá nhỉ? Chịu trách nhiệm? Ngươi nghĩ bổn tọa cần lắm cái đó sao? Cùng lắm là ông đây bị chó cắn, không liên quan gì đến chuyện này. Vậy mà ngươi lại đem ba con chim nhạn, sinh thần bát tự của hai tên súc sinh kia đến chỗ ta, có ý gì?”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, nói: “Ngươi giam cầm Bạch Liên ở địa giới ba trăm thước của hậu cung ngươi, đóng cửa hậu cung, lại không muốn lập thê nạp thiếp. Ngươi dù sao tuổi đời không ít thì nhiều, xấp xỉ cũng phải lớn gấp bốn lần tuổi của ta. Thế nhưng ta thì đã có đến bảy nhi tử, nhi nữ cả thảy, còn ngươi vẫn chăn đơn gối chiếc. Ây, dù sao chúng ta cũng từng có duyên, cũng làm bằng hữu thật lâu. Ta ấy, cũng thấy áy náy lắm.”
Tiêu Nguyệt Dạ nghe xong, hắn ôm ngực, thiếu điều phun ra một ngụm máu nữa rồi tức chết. Hắn gào lên: “Diệp Lạc Hy, ngươi thân là mẫu thân, lại dung túng cho nhi tử tự ý làm bừa. Ta dù sao cũng là thúc thúc của hai cái nghịch tử kia, chăm chúng từ khi chúng còn đang nằm trong nôi. Vậy mà chúng dám đè ta ra thượng, ngươi không phạt thì chớ, lại còn dám đem sính lễ đến dạm hỏi, ngươi xem ta là cái gì? Ngươi xem ta là cái gì?”
Diệp Lạc Hy im lặng nhìn Tiêu Nguyệt Dạ phát tiết. Nàng thở dài, nói: “Được rồi, không trêu ngươi nữa. Lần này ta đến cũng là vì chuyện này mà muốn nói với ngươi đây.”
Tiêu Nguyệt Dạ trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy, nghiến răng: “Còn cái gì để nói? Có boom nhanh phóng, có gì thì nói lẹ rồi cút đi cho khuất mắt ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Diệp Lạc Hy nghe hắn nói như vậy, liền lấy từ trong ống tay áo ra một cái bình, đưa ra phía trước, nhìn hắn, nói: “Một vạn linh hồn của ác linh cảnh trung chiến tướng trở lên, đổi lấy hai cái nghịch tử kia của ta. Được chứ?”
Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày. Nhưng rồi cái thứ trong tay kia của Diệp Lạc Hy, hắn cười khẩy, nói: “Chậc, chẳng qua cũng chỉ có vậy. Ngươi tưởng rằng bổn tôn không thể tự kiếm được hay sao? Nếu muốn, bổn tôn chỉ cần phất tay một cái cũng có, cần gì ngươi nhọc lòng?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nói: “Trong đó có cả chín trăm năm linh lực của hai tiểu tử kia nhà ta. Linh lực của huyết thống chính tông giữa ta và Đào Ngột đại hung thú, so với những linh hồn bình thường, ngươi nói, cái nào lợi hơn?”
Tiêu Nguyệt Dạ có chút do dự. Hắn im lặng suy nghĩ, sau đó nói: “Từ nay về sau, bảo hai tên đó cút xa Ma giới của ta ra một chút, cũng đừng bao giờ gọi ta là thúc thúc nữa. Ta cùng hai tên nghịch tử kia không muốn nhận mặt.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, khẽ gật đầu.
Nhìn bình tinh phách, hắn lại hỏi: “Ngươi đã rút tinh lực của hai tên đó ra từ khi nào?”
Diệp Lạc Hy nói: “Mỗi năm sinh thần của hai tên này, phu quân ta đều phải rút bớt từ bọn hắn một chút, tránh cho năng lượng trong người bọn chúng quá mạnh, cơ thể chịu không nổi mà trong quá trình tu luyện bị phản phệ, cho nên mới có thứ này ngày hôm nay. Tiêu huynh, thật xin lỗi.”
Tiêu Nguyệt Dạ cuối cùng cũng nguôi bớt cơn giận, hắn nói: “Diệp, ta và ngươi dù sao cũng có giao tình hai mươi mấy vạn năm. Chuyện hôm nay, xem như bổn quân có thể chấp nhận tha thứ cho ngươi. Nhưng hai cái nghịch tử kia thì không. Như ta đã nói, bảo hai tên nghịch tử kia cút xa ma giới của ta ra một chút, đừng gặp lại ta nữa.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, đoạn, trước khi ra khỏi đại điện, nàng có hỏi Tiêu Nguyệt Dạ một câu: “Bạch Liên kia, giao cho ta được chứ?”
Tiêu Nguyệt Dạ phất tay: “Ngươi muốn làm gì thì làm đi. Ta không quan tâm đến nàng ta nổi. Sống chết tùy ngươi.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng gật đầu, sau đó cũng rời đi.
….
Một trăm năm trước, Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt hai cái tên trời không sợ, đất không sợ ấy lại dám chuốc say Tiêu Nguyệt Dạ, sau đó đem hắn lên giường, ăn sạch từ đầu đến chân. Đến khi Tiêu Nguyệt Dạ tỉnh dậy đã là mấy ngày sau đó. Hắn tức giận đến mức thổ huyết nội thương, triệu đến hai cái đạo thiên lôi đánh Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt. Sau đó, Mộng Ma y lệnh hắn, bí mật đem hai cái tên này giam ở Tháp Hình Đài.
Tháp Hình Đài được xem như một tru tiên đài thứ hai. Có điều, khác với Tru Tiên Đài ở chỗ, Tru Tiên Đài là nơi giết nhanh diệt gọn, còn Tháp Hình Đài, lại là nơi tích tụ oán khí nhiều nhất thiên hạ, hơn cả Vực Vạn Dặm. Ở đây ngoài việc linh lực bị bào mòn một cách đau đớn qua từng canh giờ mà mỗi ngày, kẻ bị giam ở đây còn phải trải qua cảm giác đau khổ nhất của một đời người tận sáu lần. Hai huynh đệ Tu Văn, Tu Kiệt đã bị giam dữ ở đây một trăm năm rồi.
Chỉ linh lực của Diệp Lạc Hy quấn chặt lấy cơ thể của Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt, phá xích đưa hai người bọn hắn ra ngoài.
Nhìn hai cái nam tử hiện tại cả người gầy guộc, lại râu tóc bạc phơ, nàng chỉ đành lắc đầu thở dài. Cho con uống vạn sự đại cát đan xong, thấy trong mắt con có thần sắc hơn một chút, nàng mới nghiêm mặt: “Biết sai chưa?”
Từ Tu Văn im lặng, Từ Tu Kiệt khép hờ đôi mắt. Nàng lại nói: “Nếu thực biết sai rồi thì đứng dậy, ta đưa hai con về Vạn Tộc Thành.”
Vẫn thấy hai kẻ kia nằm bất động. Nàng biết cả hai đứa nhóc con này đã phục hồi lại được một nửa sức lực rồi, nàng mới nói: “Tiêu thúc thúc đã rất giận các con. Nói rằng, từ nay về sau các con cút khỏi Ma giới xa một chút, đừng để hắn gặp lại hai con.”
Mí mắt Từ Tu Văn khẽ giật, Từ Tu Kiệt cũng mở mắt ra nhìn nàng. Hắn lẩm bẩm: “Hắn giận là phải.”
Nàng đỡ trán. Đoạn, nàng nói: “Đứng dậy, nhếch nhác như vậy mà xem được sao? Các con xem mình gây họa thế nào. Hôm nay trở về Vạn Tộc Thành, hảo hảo tu luyện cho tốt đi.”
Từ Tu Văn đưa tay nắm lấy tà áo nàng, hắn khẽ hỏi: “Nương, tu luyện cho tốt, là con có thể dùng thực lực để khiến thúc ấy nguôi giận sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ lắc đầu: “Nguôi giận? Nguôi giận thế nào? Hắn ghét nhất là loại người hắn tin tưởng lại toan tính trên người hắn. Đối với hắn, đó là cấm kị. Hai đứa các con thì hay rồi. Không ba năm, dại một khắc. Bây giờ dại dột cũng chẳng thể vãn hồi được.”
“Vậy người còn bảo chúng con tu luyện cho tốt để làm gì? Đằng nào hắn cũng đâu có nhìn lại chúng con?” Từ Tu Kiệt nghiến răng.
Diệp Lạc Hy gõ lên đầu hai cái đứa ngốc, mắng: “Hai cái ngốc tử của ta ơi. Ta bảo các con về, tu luyện cho tốt. Nếu như các con muốn tạ lỗi hắn, trước hết hãy chứng minh bản thân có ích với hắn cái đã.”
Nghe nương thân nói vậy, dường như Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt dường như giác ngộ ra ít nhiều cái gì đó, bọn hắn lững thững đứng dậy, khởi động cơ khớp vài cái, rồi bay vụt đi mất.
Ma điện nhìn ra, có thể thấy hai luồng hào quang đang rời khỏi Ma giới. Tiêu Nguyệt Dạ im lặng nhìn, trong tay hắn giữ chặt chiếc bình mà Diệp Lạc Hy đưa cho. Đôi mắt hắn nhìn xa xăm, ý định thâm sâu, e rằng khó lường.