Sau khi từ Cực Lạc Xứ trở về, Diệp Lạc Hy đã cho gọi toàn bộ một trăm linh bảy lãnh đạo khắp nơi trở về họp gấp.
Một ngàn năm qua, Diệp Lạc Hy ngoài thì ra sức kiếm tiền, tích lương thực, luyện binh đao, trong thì cố gắng thu nhặt tất thảy những người tài giỏi trong thiên hạ quy tụ về tại Vạn Tộc Thành, để họ giữ những vị trí, chức vụ phù hợp với chính họ, khiến Vạn Tộc Thành trở thành một nơi bất khả xâm phạm, cường giả trong ngoài đều hưng thịnh phát triển.
Cuộc đời trước, tuy nàng đã giam mình ở Ma giới mười hai vạn năm. Nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời trước nàng đều mù mắt, không tỏ sự đời. Nàng không chỉ biết rõ được những người tài bị chèn ép mà còn rõ được tấm lòng son của bọn họ. Cho nên, Vạn tộc thành được lập ra, ngoài việc để cho những tộc nhân bị truy sát, lưu lạc, những con người tha hương và thú nhân tộc khắp Lục Địa Thất tìm đến thì đây còn là nơi mà cường giả, thiên tài khắp thiên hạ quy tụ về.
Bởi vậy mới nói, Vạn tộc thành là một nơi mà chính Tam thiên cũng phải dè chừng. Vị trí thì tồn tại một cách vô định ở vực Vạn Dặm, đứng đầu là một cường giả với Tứ Đại Hung Thú.
Tiềm lực phát triển của bọn họ quá cường hãn. Thế nhưng, tất thảy bọn họ một là chỉ cần kiếm tiền, hai là chỉ cần phát triển bản thân, còn lại thì bọn họ chẳng quan tâm gì đến thế sự, thậm chí là địa vị hay quyền thế, đối với bọn họ cũng chẳng có quá mức quan tâm.
Cũng có một vài vị thần có quan hệ khá thân thiết với Vạn Tộc Thành, được biết đến như Lạc Hy thượng thần, Tam Thanh lão tổ, Thiên đế, Chiết Nhan, Thái tử điện hạ, Ma Tôn, Thánh Nữ Ma Tộc,….
Tuy nhiên, chỉ có một sự thật mà hiếm ai biết rằng, Vạn Tộc Thành thành chủ, chủ nhân của Thương Vân hội, giáo chủ của Tà ma và Bách Chiến Thượng Thần, thật ra tất thảy đều là cùng một người a.
“Tham khiến giáo chủ/ thành chủ/ chủ nhân.”
Một trăm linh bảy thuộc hạ trung thành của Diệp Lạc Hy đều đã có mặt ngay lập tức.
Diệp Lạc Hy ngồi ở vị trí chủ tọa, nàng nhìn toàn bộ các vị cường giả, nói: “Hôm nay bổn tọa cho gọi các người về gấp chính là có chuyện quan trọng cần các ngươi nắm rõ.”
Đại sảnh của Vạn Tộc Thành nghiêm trang và cường nghị.
Một trăm linh bảy vị cường giả với rất nhiều lĩnh vực khác nhau cùng an tọa. Trên đỉnh cao kia là bốn vị quân chủ và chủ nhân của bọn họ tọa vị. Mà xét về sắc mặt của bốn vị quân chủ, có vẻ như hôm nay chuyện chủ nhân của bọn họ sắp nói ra có vẻ rất đáng quan ngại.
Diệp Lạc Hy nhìn bọn họ một lượt, tất cả đều tập hợp đông đủ như vậy, nàng mới nói: “Có thể tương lai, chúng ta sẽ một mình đối chọi với Tam Thiên.”
Đây không phải là một lời cảnh tỉnh của chủ nhân bọn họ, mà đó là một lời khẳng định thì đúng hơn. Đối chọi với Tam Thiên, dựa vào tiềm lực của Vạn Tộc Thành thì chuyện đó cũng chẳng có gì quá mức quan ngại. Đâu phải là chuyện xa lạ gì khiến chủ nhân của bọn họ phải gọi bọn họ quay về?
Diệp Lạc Hy lại điềm tĩnh, nghe mọi người xì xào bàn tán nhau rất khó hiểu. Chỉ duy có vài vị kỳ cựu thì nhận ra điểm bất thường của buổi họp khẩn này. Diệp Lạc Hy khẽ chạm vào chiếc nhẫn nơi ngón tay của mình. Từ trong chiếc nhẫn, một làn khói trắng hiện ra. Tuy chỉ là một mảnh hồn tàn không có chân thân, nhưng đã có người nhận ra.
Và cũng có vài kẻ hoảng sợ quỳ xuống.
Nhưng phải nói, khi người trong chiếc nhẫn vừa xuất hiện, đã có năm vị trưởng lão quỳ xuống ôm quyền, đó là Diệp Đình Tu, Lâm Túc, Nữ Oa, Khang Tư, Ngọc Tỷ đều quỳ xuống hô lớn: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Riêng Diệp Vân Kiệt lại quỳ xuống ôm quyền: “Nghịch đồ bái kiến sư phụ.”
Diệp Đình Tu, Lâm Túc sau khi thoái vị rời khỏi Thiên giới đến Vạn Tộc thành đã giúp Diệp Lạc Hy quản lý quân đội, huấn luyện binh lính, đào tạo quân binh.
Ngọc Tỷ, Nữ Oa sau khi hồi sinh lại giúp Diệp Lạc hy phát triển nông sản và luyện dược.
Khang Tư lại giúp Diệp Lạc Hy phát triển binh khí đến cực thịnh.
Diệp Vân Kiệt, phụ thân của nàng lại giúp nàng huấn luyện linh thú, khiến chúng ngày một mạnh hơn.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía năm vị trưởng lão nọ. Ngay cả người kỳ cựu như Ô Tư Mãng cũng phải khó hiểu lắc đầu. Vốn dĩ xét về thực lực của bọn họ, chỉ tính riêng Khang Tư đã là cường giả trong hàng ngũ cường giả, vậy mà hắn vẫn quỳ xuống gọi người trước mắt là sư phụ sao?
Có lắm vị cường giả lại càng sùng bái chủ nhân của bọn họ hơn. Bên cạnh nàng đúng là có lắm người có địa vị quá đáng sợ.
Ngọc Tỷ nhìn Nữ Oa, Nữ Oa nhìn Ngọc Tỷ, hai sư tỷ muội thân nhau như ruột thịt này lại càng khó hiểu hơn nhìn về phía nhi nữ – điệt nữ nhà mình, lòng chỉ muốn hỏi một câu: chuyện này là thế nào?
Diệp Lạc Hy nhìn Ninh Quân, Ninh Quân nhìn Diệp Lạc Hy.
Ninh Quân nhướng mày: Có nên nói cho di nương, mẫu thân ngươi biết về thân thế của ta và ngươi hay không?
Diệp Lạc Hy nhắm mắt: Chuyện trước mắt quan trọng hơn. Nhận người thân hay gì gì đó thì đợi sau đi.
Ninh Quân khẽ gật đầu: Thôi thì cũng được. Không khéo Tiểu Đình Đình và Oa nhi lại nhảy dựng lên, nói là vô lý mất.
Diệp Lạc Hy và Ninh Quân đã thống nhất với nhau, đoạn nàng nói: “Như tất cả các ngươi đã thấy. Vị này chính là Ninh Quân cổ thần, hay còn gọi là Thiên Thượng Thần cổ đại nhân. Nàng chính là một trong ba người sáng lập ra Tam Thiên, đứng đầu Thiên giới thuở Hồng Hoang.”
Nhưng hiện tại, nàng chỉ là một tàn hồn không hoàn thiện đang vất vưởng.
Diệp Lạc Hy lại nhìn ánh mắt nửa tin nửa ngờ của mọi người, nàng mới khẽ chạm đến chiếc nhẫn, giải phóng toàn bộ năng lượng tinh thần lực của Ninh Quân ra, cả đại sảnh liền bị uy áp làm cho chấn động mà sợ hãi. Có người không trụ nổi, liền gục xuống.
Nàng thu lại thần lực của Ninh Quân, nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, để các ngươi trải nghiệm một chút, nếu trực tiếp đối diện với nàng như vậy, không phải chuyện nói chơi.”
“Thành chủ đại nhân.” Một vị cường giả đứng dậy hỏi nàng: “Tại sao người lại ở cùng một chỗ với Thiên Thượng thần cổ?”
Diệp Lạc Hy nhìn trưởng lão A Tu La tộc Sa Phong Bác, nàng nói: “Chuyện kể ra thì khá dài. Nói chung thì các ngươi cứ xem như đây là cơ duyên của bổn tọa là được. Vốn dĩ nếu chuyện không quan trọng, ta cũng sẽ không để Thiên Thượng Thần cổ ra mặt thế này.”
Mọi người im lặng.
Thiên Thượng Thần cổ vì bảo vệ chúng sinh, đã hiến mình cho Thiên Linh Tế Thần Đàn. Trước khi hiến mình, nàng đã để lại lời sấm truyền rằng, nàng chỉ còn lưu lại một phần ba thần hồn ngủ say ở đâu đó trong thiên hạ, mục đích chính là nếu ngày nào đó thiên hạ đại loạn, nàng sẽ thức tỉnh và tìm người phù hợp, để dẫn dắt kẻ đó bảo vệ thiên hạ.
Nếu như lời người nói đã linh nghiệm, có lẽ thiên hạ này sắp đại loạn. Mà người được chọn kia, có lẽ là Diệp Lạc Hy.
Ninh Quân cho bọn họ biết đến sự tồn tại của Dữ Quân, giải thích về chuyện của ác ma căn và vấn đề vô cùng đáng quan ngại khi chính Vực Vạn Dặm này lại là địa bàn của Dữ Quân. Nếu như đúng như những gì cả Diệp Lạc Hy và Ninh Quân đang lo sợ. Dữ Quân sẽ dùng ác ma căn để thao túng toàn bộ Vạn Tộc Thành này trở thành thuộc hạ dưới cấp của gã.
Mọi người đã hiểu lý do vì sao Diệp Lạc Hy lại cho gọi tất cả bọn họ về gấp như vậy. Dữ Quân là một bạo quân. Nếu như để hắn nắm vị trí chủ tọa của Vạn Tộc Thành, hay là Thương Vân hội, hay là Tà giáo quân thì đó đều là hiểm họa khôn lường.
“Thành chủ.” Diệp Đình Tu đứng dậy, hắn nói: “Nếu như sự thật về Dữ Quân đã đúng như lời của người nói, vậy thì người duy nhất ở đây sở hữu Ác Ma căn mạnh nhất hãy còn tồn tại chính là ta và Tam quân chủ. Người nói xem, hai chúng ta còn sợ rằng sẽ không đủ khống chế gã ta cho người hay sao?”
Diệp Lạc Hy im lặng nhìn lão nhân gia và phu quân của mình, nàng thở dài: “Nếu như sự tình đơn giản như vậy, ta đã không có gì để nói với các người rồi. Cái ta đang lo sợ, bên phía gã ta còn có hai quân cờ đáng sợ mà ta đang lo ngại. Ngoài hai quân cờ đó ra, ta hãy còn hai người mà ta muốn cứu, cũng đang nằm trong tay của Dữ Quân kia.”
Hai người mà nàng muốn cứu chính là Đào Mộc và Thanh Loan.
Hai kẻ đáng sợ mà nàng đang lo ngại chính là Triển Thu Dương và Độc Cô Tư Dạ.
“Biểu tỷ, vậy nếu như đổi lại đệ ra tay thì sao?” A Viên nhịn không nổi nữa, đã lên tiếng.
Chiêu bài cuối cùng mà A Viên được Diệp Lạc Hy dạy dỗ và buộc hắn chỉ sử dụng khi cùng đường bí nước, chính là Thôn Phệ hóa công pháp.
Diệp Lạc Hy biết ý định của A Viên, nàng nói: “Chiêu đó của đệ đúng là lợi hại. Nhưng A Viên, cảnh giới của đệ và kẻ đó hoàn toàn không giống nhau. Hắn ta là viên mãn đại cảnh, còn đệ chẳng qua chỉ mới chập chững bước vào Huyễn Vương cường giả, đệ nghĩ rằng mình có thể dùng được chiêu đó lên hắn sao? Sợ rằng còn chẳng dùng được bao nhiêu, cơ thể đệ đã chịu không nổi mà nổ tung rồi thì có.”
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy đã cảnh cáo Thông Túy Viên Hầu rằng: trong chuyện này, hắn tuyệt nhiên không phải đối thủ của Dữ Quân.
A Viên mặc dù muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy sự ảm đạm trong đáy mắt của nàng, hắn liền biết mình hãy còn là một đứa nhỏ non dại, chưa thể làm đối thủ của Dữ Quân kia. Nếu Dữ Quân thật sự xuất chiêu, sợ rằng hắn đã chết chắc.
“Thiên Thượng đại nhân.” Một vị trưởng lão khác đã lên tiếng, ông hỏi: “Vậy tại sao Dữ Quân lại không tấn công ngay Vạn Tộc Thành ngay khi hắn phá phong ấn và thức tỉnh mà phải đợi tới bây giờ?”
Ninh Quân nói: “Khi phong ấn hắn, cả ba tỷ đệ bọn ta, bao gồm ta, Minh Thượng thần tổ và Ma thượng thần tổ đã sử dụng đến linh hồn của mình. Mỗi người trong bọn ta đều hiến ra một phần ba phần hồn của mình để phong ấn hắn. Một phần ba linh hồn của Minh Thượng thần tổ đã tiêu hao toàn bộ để rút toàn bộ ma năng, linh lực trong người hắn ra ngoài. Một phần ba linh hồn của Ma thượng thần tổ đã dùng hết để triệt hạ tu vi của hắn. Và một phần ba linh hồn còn lại của ta đã dùng để phong ấn hắn lại.”
Cho nên, ngay khi Dữ Quân phá được phong ấn ra ngoài, gã ta chẳng qua chỉ là một người bình thường. Uy lực cũng chẳng có gì mạnh mẽ, nên chẳng mấy ai chú ý đến kẻ này. Thời gian thấm thoắt trôi qua, gã ta dần dần mạnh lên và đang trên đường lấy lại tất cả những gì thuộc về gã, đến khi Ninh Quân thần tổ phát hiện ra thì hắn đã khống chế Đế Quân, Tiên tộc làm bừa?
“Sợ rằng, người bị hắn khống chế không chỉ có mỗi Độc Cô Tư Dạ.” Ninh Quân lắc đầu.
“Vậy Thiên Thượng đại nhân, ta muốn hỏi, Minh Thượng đại nhân và Ma Thượng đại nhân hiện tại đang ở đâu? Nếu như để một mình người gánh vác thì tìm về hai người nữa, vẫn là hơn chứ?” Một vị trưởng lão khác tò mò.
Ninh Quân cũng đã lường trước được vấn đề này. Nàng nói: “Ma Thượng thần cổ, Dương Quân đệ đệ của ta hiện tại đang ở cùng Ma Tôn đương nhiệm của Ma giới, chính là Tiêu Nguyệt Dạ. Minh Thượng thần cổ, Duyệt nhi nàng hiện tại đang canh giữ con đường đến mộ của Bàn Cổ Đại Đế.”
Bàn Cổ Đại Đế, người đã sáng tạo ra thiên địa này thuở sơ khai. Minh Thượng thần cổ đang canh giữ nơi đó. Ma Thượng thần cổ hiện tại đang ở cùng Ma Tôn.
Tất cả cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết khi Ma Tôn kia cùng Ma giới chính là đồng minh của bọn họ.
Diệp Lạc Hy cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta đã có kế hoạch cho chuyện này rồi. Có điều….”
Diệp Lạc Hy khẽ liếc mắt nhìn về phía phu quân của mình, chính là Thao Thiết. Thao Thiết nhìn phu nhân của mình, hắn khó hiểu. Nàng lại nói: “Phu quân, sắp tới phiền chàng vất vả một phen, nhé.”
Thao Thiết khó hiểu. Hắn không biết gì về kế hoạch của nàng, nhưng lại nói: “Chỉ cần đó là chuyện nàng muốn, dù là chuyện thương thiên hại lý thế nào ta cũng sẽ làm cho nàng.