Linh thú tu luyện, đạt được cảnh giới chiến tướng đã bắt đầu hình thành nên tư duy sơ bộ nhất. Tu đến thống lĩnh đã có sự thông minh như người, càng có thể dùng lời nói như người để giao tiếp. Và khi đạt đến quân chủ, liền có thể hóa thành hình người rõ rệt. Tất nhiên, đối với Quân Cửu mà nói, điều đó vô cùng tiện lợi cho nàng.
Mà trong quãng thời gian nàng theo chân của sư phụ để học, Quân Cửu đã quan sát được cách sư phụ giao tiếp với những linh thú khác thông qua việc dùng linh lực truyền đi thần niệm của mình. Và nhờ vậy, Quân Cửu mới có thể có được liên kết suy nghĩ với Bằng Miêu.
“Ta không muốn làm hại ngươi.”
“Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?”
“Ta biết, ngươi sắp sinh rồi. Tỷ lệ tử vong cả mẹ lẫn con ở giống loài Bằng Miêu các ngươi vô cùng cao. Ta không biết là bản thân có thể giúp các ngươi được tới đâu, nhưng ít nhiều thì ta vẫn có thể giúp ngươi sinh con bình an. Hãy hợp tác với ta. Ta sẽ giúp ngươi.”
Bằng Miêu nghe Quân Cửu nói như vậy, có nhiều phần không tin. Thế nhưng, Quân Cửu bước ra đây không hề mang theo vũ khí, không hề mang theo một tia linh khí nào. Thậm chí cả ma năng hộ thân, Quân Cửu cũng không dùng đến. Bằng Miêu cũng bớt xù lông và bớt cảnh giác hơn.
Và cứ như vậy, Quân Cửu bước từng bước về phía Bằng Miêu. Nàng đưa tay lên, gãi nhẹ vào tai của linh thú ấy.
Rầm!
Bằng Miêu bị một cái gãi tai này của Quân Cửu, đã nằm lăn ra đấy, kêu “meo” lên một tiếng đầy nũng nịu rồi dụi người vào Quân Cửu, thoải mái.
Đoạn, Bằng Miêu mới ngớ ra được hành động của mình, nó trợn tròn mắt, đôi đồng tử mở to nhìn Quân Cửu, khẽ nhíu mày: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Nựng a.” Quân Cửu khẽ cười, cảm thấy mình chọn Bằng Miêu này là đúng rồi.
“Cái gì thế này?” Mọi người trợn cả mắt nhìn Quân Cửu ngồi vuốt Bằng Miêu như một tiểu a miêu ngoan ngoãn. Ai nấy đều trợn cả mắt ra, thật không thể tin tưởng nổi.
“Cái gì vậy nè?!” Quần chúng số một ngạc nhiên, trợn cả mắt. . Truyện Lịch Sử
“Không phải Bằng Miêu là loài vật vừa hung ác, vừa thích ăn thịt, lại còn tàn bạo bậc nhất, sức chiến đấu và tốc độ cân được cả mọi mặt trận trên đất và trên không sao?” Quần chúng số hai xì xào, dường như không thể tin nổi.
“Quân Cửu này của nhà Lạc Hy thượng thần là một thuần thú sư sao? Còn nhỏ như vậy mà đã dám thuần hóa cả Bằng Miêu, thật sự quá tài giỏi rồi!” Ai nấy đều trầm trồ.
Thật ra Quân Cửu không hề có khả năng thuần thú sư. Nhưng Quân Cửu lại được dịp quan sát sư phụ thuần phục Tam Lang mỗi khi hắn tức giận như thế nào, cho nên nàng hiểu rõ được mình cần phải làm gì.
Đoạn, Quân Cửu hỏi Bằng Miêu: “Ngươi có bằng lòng ký khế ước thú cùng ta không?”
“Ngươi được một bước muốn lấn một thước sao? Mơ đi!” Bằng Miêu cao ngạo.
“Chậc! Vậy thế này thì sao?” Quân Cửu tặc lưỡi, rồi lại đưa tay lên gãi cằm của Bằng Miêu.
Bằng Miêu liền đầu hàng luôn.
Trên khán đài, không khí càng im lặng hơn bao giờ hết. Duy chỉ có đài của Diệp Lạc Hy lại khá hẳn.
“Bằng Miêu không phải là loại dễ nuôi dễ dạy. Nàng đã làm gì để có thể thu phục được yêu nghiệt đó thế?” Hỗn Độn cũng là một thuần thú sư nên hắn biết rất rõ về giống Bằng Ưng này. Hắn đã từng nuôi một Bằng Ưng, nhưng chủ tớ trước sau đều khó thuận. Rõ ràng lúc nãy Diệp Lạc Hy đã thì thầm gì đó với Quân Cửu rồi đi.
“Có gì khó đâu?” Nàng mở phạch quạt xếp ra, phe phẩy vài cái, tỏ vẻ cao ngạo mà nói: “Bằng Ưng vốn dĩ là động vật thuộc họ nhà mèo mà? Ở cái thời đại mà khoa học công nghệ máy móc của nhân loại tân tiến hết cỡ ấy, người ta có một loại cỏ, gọi là cỏ bạc hà, chuyên dùng để trị Bằng Ưng. Chàng xem, ta chỉ cần cho nó hít một chút cỏ này từ mùi hương ta hạ ở trên áo của nha đầu tiểu Cửu, Bằng Ưng liền dễ dàng bị thu phục rồi.”
Cỏ bạc hà sao?
“Ý của nàng là, ta là mèo, đúng không?” Thao Thiết rất biết cơ hội của mình đã tới, liền nhanh chóng chồm qua ôm chân Diệp Lạc Hy, dụi a dụi.
Diệp Lạc Hy nhìn Thao Thiết như vậy, chỉ có thể đỡ trán. Trời ạ. Mèo thì cũng có mèo này mèo nọ. Còn con mèo này, nó có thể ăn thịt nàng như chơi đấy.
Không phải là Diệp Lạc Hy không biết bọn hắn là nam nhân, nam nhân cũng sẽ có lúc nhịn không được mà làm bậy. Nhưng thật lòng mà nói, nàng chưa có sẵn sàng đâu. Đối với nàng mà nói, sự ám ảnh của cái đêm đầu tiên mà nàng nhớ đó, với nàng vẫn còn chưa tan. Cho nên, đành để bọn hắn ủy khuất thêm một thời gian rồi.
Nàng đưa tay xoa đầu hắn, nói: “Hảo. Chàng là con mèo mà ta nuôi, được chưa?” Nuôi chàng cả đời cũng được.
Thao Thiết hài lòng, cười hì hì nhìn Diệp Lạc Hy. Phu nhân nhà bọn hắn là tốt nhất đó.
Diệp Lạc Hy thở dài. Có điều, chuyện này chỉ có mình Thao Thiết hài lòng thôi, còn ba vị hảo hán đằng sau thì không nha.