Những vị thượng thần được vinh danh trên Thiên Đạo, xưng tụng là những vị cường giả mạnh nhất đạt đến Viên Mãn Đại cảnh sớm nhất, đứng thứ năm chính là Lạc Hy thượng thần.
Hỏi ai là đối thủ của nàng? Chắc chỉ có một trong những vị đứng ở bảng trước nàng. Mà Diệp Lạc Hy quả thực rất trâu bò. Chỉ nội mỗi việc một thân một mình quản lý vạn yêu vạn ma ở Vực Vạn Dặm, trở thành Tà Thần kế nhiệm cũng đã đủ cho người khác cảm thấy nàng giống quái vật rồi.
Vậy mà nàng còn kế nhiệm luôn cả vị trí của Ngọc Tỷ thần quân đang bỏ trống, trở thành kẻ bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng cho Cửu Trùng Thiên, là cánh tay phải đắc lực của Thiên Đế đương nhiệm.
Nhưng… không phải cứ là kẻ mạnh thì sẽ không có lúc mất mạng. Đặc biệt là những kẻ mạnh nhất làm những công việc nguy hiểm nhất thì chỉ số tìm chết của họ còn cao hơn những nhân lực bình thường rất rất nhiều.
“Chủ nhân, ngươi chắc không?” Nhật Luân kiếm sau khi nàng đạt đến cảnh giới Huyễn Vương đã có linh thức. Sau khi nàng đạt đến cảnh giới Viên Mãn thì lại sinh ra linh tính như người, có thể giao tiếp, có thể nói chuyện, rất biết nhận chủ nhân.
Diệp Lạc Hy nhìn Nhật Luân kiếm, lại nhìn về phía Chu Sa thượng thần, nàng nói: “Chu Sa, ta không hề ép ngươi. Nếu như ngươi cam tâm tình nguyện, ta sẽ dùng đến ngươi, nếu như ngươi không cam tâm, ta cũng không ép ngươi.”
Chu Sa mỉm cười, nàng quỳ xuống, tay nàng đặt lên ngực, kính cẩn nói, đôi mắt Chu Sa khát khao hơn bao giờ hết: “Từ lúc người cứu ta khỏi chốn lao tù đó, ta đã vĩnh viễn là người của chàng. Chỉ cần là nguyện ý của chàng, dù bắt ta nhảy vào dầu sôi biển lửa, ta cũng không màng.”
Diệp Lạc Hy nhìn Chu Sa. Đột nhiên trong lòng có cảm giác như ngày đó nàng nên dùng thân phận của Dạ Xoa để gặp Chu Sa, có phải hiện tại nàng ấy cũng không đến mức cuồng tín đến vậy không? Thở dài một cách mệt mỏi, nàng nói: “Thuật hoán đổi của ta có tác dụng cho đến khi nào ta và ngươi gặp lại nhau. Chu Sa, độ tương tích của ta và ngươi gần như tuyệt đối. Nhớ lời ta, hãy luôn để tâm ngươi ngủ yên, đừng để tạp niệm vào trong đó.”
Chu Sa gật đầu đã hiểu. Thuật hoán đổi, đòi hỏi hai người phải có một độ tương tích nhất định thì mới có thể sử dụng đến cấm thuật này. Dựa vào độ tương tích có thể hoán đổi hoặc thể xác, hoặc là linh hồn, hoặc thân phận, hoặc là cả ba. Trong quá trình hoán đổi, đòi hỏi hai người thực hiện cần có độ tịnh tâm cực cao. Diệp Lạc Hy nhìn Chu Sa, nhìn gương mặt của nàng giống mình như đúc, hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
Chu Sa ánh mắt kiên định, gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Lạc Hy liền cắt đầu ngón tay của hai người, nhỏ hai giọt máu xuống nền đất có pháp trận đã được Nhật Luân Kiếm vẽ ra trước đó, khiến cả pháp trận đều sáng lên. Chỉ trong một khắc đó, cả người của Chu Sa và Diệp Lạc Hy đều bị những cổ ngữ màu đỏ cuốn lấy.
Thời gian một thời thần trôi qua, ánh sáng biến mất và cả hai đều buông tay nhau ra, nhìn nhau.
Diệp Lạc Hy và Chu Sa nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười.
….
“Cái gì?!” Dạ Tư Hàn kinh hoảng đến mức ngã ra đất.
“Ngươi nói lại mau! Ngươi nói cái gì?” Bạch Hiểu Hiểu càng không tin, hai mắt nàng trừng lên, giận dữ, vô cùng vô cùng khủng khiếp. Đáng sợ hơn, chính Thanh Long sắc mặt như không thể tin nổi, hắn nói: “Thuộc hạ cũng không dám chắc. Nhưng người vừa rồi cấp báo chuyện này chính là… chính là Tam Lang đại nhân. Tin tức… sợ là không sai được đâu.”
Bạch Hiểu Hiểu không tin, nàng ngã ngồi trên đất, gương mặt thất thần, tuyệt vọng. Nàng nức nở, nói Thanh Long: “Ta không tin! Ta không tin sự phụ ta sẽ gặp chuyện gì. Mau! Ta phải đến biên cương. Ta phải tận mắt xem sư phụ ta còn sống! Ta phải đi.”
Dạ Tư Hàn vội nắm tay nàng lại. Bạch Hiểu Hiểu vội dãy ra: “Ngươi buông ta ra! Ta phải đi xem sư phụ ta! Buông ta ra!”
Dạ Tư Hàn nói: “Đi, ta đi với nàng. Ta không tin Lạc Hy thượng thần thực sẽ gặp chuyện này.” Hắn quay sang nhìn Thanh Long, trừng mắt nói: “Không được nói cho bất cứ ai biết chuyện này, gọi Dương Tiễn, Thiên Bồng đại nhân đến đây, các ngươi hãy bàn nhau phong tỏa tin tức càng nhanh càng tốt. Nếu Tam Tôn biết chuyện, sợ rằng cả Thiên giới đều đại loạn như ong vỡ tổ. Ta phải đích thân đi xác định chuyện này.”
Dạ Tư Hàn cũng như Bạch Hiểu Hiểu, hắn chỉ cầu mong rằng, tin mà Mộ Cửu Vân đưa tới chỉ là giả.
Tam Lang lệ rơi đầy mặt, khi gặp Bạch Hiểu Hiểu, hắn nói không thành lời, chỉ có thể hóa thành đại lang, dẫn đường cho Bạch Hiểu Hiểu và Dạ Tư Hàn. Cả hai lại càng không dám tin.
Quãng đường từ Thiên giới đến Vực Vạn Dặm cách một ngày đường. Mà trên đường đi, hai vị Dạ Tư Hàn, Bạch Hiểu Hiểu cùng Tam Lang dùng hết tốc lực vẫn phải mất nửa ngày đường. Trên đường đi, hai người họ còn hội ngộ với Quân Cửu, Lưu Nhất Thanh, Hạ Hàn Không, Lục Bắc Quân và Na Tra, Ngao Bính. Tất cả bọn họ đều không tin Lạc Hy thượng thần gặp chuyện.
Biên cương vốn dĩ luôn lạnh lẽo, nhưng từ khi Lạc Hy thượng thần trấn yểm, trăm hoa đua nở, rất nhiều, rất nhiều tộc nhân nhỏ sống gần biên quan luôn rất yên ổn hòa thuận sinh sống. Có thể xem như biên quan giao giữa Thiên giới và Vực Vạn Dặm là một nơi tươi đẹp cũng được xem là bậc nhất của Thiên giới.
Vậy mà ngay lúc này, cả biên quan đều nhuộm một màu ảm đạm khó nói.
Tướng phủ luôn là nơi trang nghiêm, vậy mà lúc này lại nhuộm một màu bi ai. Bên trong, kẻ vào người ra tấp nập, nhưng chẳng phải là sự náo nhiệt của những hạ nhân chuẩn bị một cái tết đang đến mà là những y sư giỏi nhất cố gắng cứu người.
Bên ngoài sân, Hỗn Độn quỳ gục ở chính tâm, đôi mắt hắn vô hồn, giống như mất hết sức sống. Hắn đang bày ra trận pháp giữ hồn cổ.
Đào Ngột không có mặt ở đây, nhưng khi hỏi hạ nhân, ai cũng nói hắn đang điên cuồng càng quét hết thảo dược cứu mạng ở khắp nơi về đây.
Cùng Kỳ cùng các y sư cố gắng cứu chữa nàng ở bên trong, còn Thao Thiết ở bên cạnh truyền máu cho nàng. Trong bốn người bọn hắn, chỉ có Thao Thiết là hợp máu với nàng nhất.
A Viên đứng ở một góc, hắn nghiến răng cắn móng tay, cắn đến mức tay hắn rướm máu, sắc mặt tệ chưa từng có. Hắn lẩm bẩm: “Biểu tỷ sẽ không việc gì, nàng sẽ không sao, sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”
Tinh Vũ im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt của hắn âm trầm.
Lục Tử và Tinh Vũ, Tu Văn, Tu Kiệt và Yên Nhiên không có mặt ở đây. Nghe Mục Linh Linh nói là năm người họ đã kéo nhau đến Vực Vạn Dặm tàn sát những yêu ma còn lại.
Ngộ Không ôm lấy Mục Linh Linh, cữu túc không nói gì, nhưng Mục Linh Linh đã gục mặt vào vòng tay của y, rấm rứt khóc.
Nhan Lạc Thần, Nhan Hiên, Mục Tư Hoàng im lặng, cũng may là còn có Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên và An Nhiên an ủi ba đứa trẻ này. Những đứa trẻ đã không khóc, chúng chỉ đứng lặng người, đôi mắt đăm đăm nhìn vào trong căn phòng kia.
Bạch Hiểu Hiểu cùng những người khác vừa về tới, đã thấy rất nhiều người ở đó, lại nhìn thấy những cảnh tượng trên. Nàng vẫn không thể chấp nhận được, vội túm lấy sư tỷ An Nhiên mà gắt lên: “Sư phụ… sư tỷ…. người….”
Chỉ thấy An Nhiên nhắm mắt, quay mặt đi, không dám nói lời nào.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn thấy Chu Sa đứng im lặng, mặc dù nàng bị thương không nhẹ nhưng không đến mức chí mạng như Diệp Lạc Hy. Bạch Hiểu Hiểu vội túm lấy Chu Sa, hỏi xem đã có chuyện gì. Chu Sa nhìn Bạch Hiểu Hiểu với ánh mắt bi ai, nàng nói: “Là nàng…. Đỡ cho ta.”
Bạch Hiểu Hiểu vội buông Chu Sa ra, ánh mắt như không thể tin nổi. Nàng biết, Chu Sa không có tội. Nhưng nàng không thể kìm được tức giận mà quát lên: “Tại sao ngươi không gọi người đến cứu sư phụ? Tại sao ngươi lại im lặng? Chu Sa, sư phụ ta bạc ngươi sao? Sư phụ ta có lỗi gì chứ?”
“Đủ rồi!” Đào Ngột từ bên ngoài trở về, đem theo cỏ Thần Chi, hắn nói: “Ngươi đừng trút giận lên Chu Sa. Nàng ta đã cõng sư phụ ngươi từ trong Vực Vạn Dặm mà ra, cả người nàng cũng chỉ còn nửa cái mạng. Lão tam cũng chỉ mới cứu nàng từ trong chỗ chết mà ra.”
Đào Ngột bị thương rồi, trên trán hắn vẫn còn nhỏ máu, khóe miệng vẫn còn chảy xuống giọt máu. Hắn chạy vội vào trong, đem theo cỏ Thần Chi, tìm Cùng Kỳ. Bạch Hiểu Hiểu nhìn Chu Sa, nghiến răng: “Tốt nhất ngươi nên nói rõ cho ta biết, rốt cuộc cả ngươi và sư phụ ta có chuyện gì?”
Chu Sa nhắm chặt mắt, nàng quay sang chỗ khác, không dám nhìn Bạch Hiểu Hiểu, vì hổ thẹn và vô lực. Nhưng rồi nàng cũng nói: “Ta được nàng gọi đến để thực hiện cấm phép Hoán Đổi. Chúng ta đang thực hiện những bước cuối, lại thật không ngờ rằng, Vực Vạn Dặm xảy ra biến cố. Ta không thể nhìn nàng một mình lao vào nguy hiểm liền đi theo giúp đỡ.”
Thực lực của Chu Sa cũng là một Huyễn Vương cường giả cảnh cấp tám, nàng không hề yếu.
“Vậy rốt cuộc trong Vực Vạn Dặm đã xảy ra cái gì?” Bạch Hiểu Hiểu lại lần nữa nắm cổ áo Chu Sa.
Chu Sa nói: “Có một Đế Hoàng Chí Tôn cấp chín, với căn linh Ác Ma đã được Vực Vạn Dặm sinh ra. Chúng ta đã làm nó bị thương rất nặng, nhưng chính ta và chàng ấy cũng đã trúng chiêu của nó. Nó điều khiển chúng ta, khiến chúng ta đều tự bạo.”
Bạch Hiểu Hiểu bất lực gục xuống.
Sư phụ tự bạo.
Sư phụ nàng tự bạo.
Sư phụ nàng tự bạo.
Là sư phụ nàng tự bạo.
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại như một sự ám ảnh trong tâm trí Bạch Hiểu Hiểu. Sư phụ nàng tự bạo.
Sư phụ nàng ư?
Nàng không tin! Nàng không tin!
“Chàng ấy sau khi tự bạo xong liền dùng chút ý thức cuối cùng để cản ta. Sau đó, ta khó khăn lắm mới cõng nàng chạy về đến đây.” Chu Sa nói thêm: “Chàng ấy… đã hủy khế ước với tất cả mọi người.”
Nói rồi, Chu Sa đưa đến cho Bạch Hiểu Hiểu xem Nhật Luân Kiếm đã trở thành kiếm vô chủ, các vết nứt và gãy nát xuất hiện ngày càng nhiều, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ, Nhật Luân Kiếm liền tan, giống như chủ nhân của nó đang đối diện giữa sự sống và cái chết trong gang tấc kia vậy.
Viên Mãn cường giả cảnh tự bạo có bao nhiêu uy lực? Đế Hoàng Chí Tôn kia cũng chắc chắn khó sống. Nhưng tại sao lại là sư phụ? Tại sao lại là người? Nàng… nàng còn chưa báo hiếu cho người cơ mà?
Bạch Hiểu Hiểu đột nhiên nhìn xuống hai bàn tay mình, nàng thấy ở đó dính đầy máu của sư phụ. Nàng run run nắm chặt tay, đưa lên ôm mặt, bật lên tiếng nức nở.
“Câm ngay!” A Viên trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Hiểu, hắn mở đại uy áp khiến Bạch Hiểu Hiểu phải nín ngay lập tức. Hắn gầm lên: “Nàng còn chưa chết thật! Ngươi khóc cái gì? Khóc tang sao? Tam Lão ma đầu đang cố gắng cứu nàng, ngươi câm miệng ngay cho gia!”
Bạch Hiểu Hiểu liền nhớ ra ngay chính mình cũng có chữa trị căn linh. Pháp khí Tỏa Đăng Lưu Ly Bảo Tháp liền xuất hiện trong tay, nàng nói: “Ta cũng cứu sư phụ!” Rồi đi vào bên trong phủ.
Chu Sa mệt mỏi ngồi gục xuống đất, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào bên trong phủ.
Người biết tin sau cùng chính là Ma Tôn và Thánh nữ Ma giới.
Tiêu Nguyệt Dạ đem theo Cải Tử Hoàn Sinh Đan mà Ma Thượng thần tổ bán mạng luyện ra, đem đến đưa cho vị y sư đang mang dược mà Đào Ngột mang về đi xử lý, nói: “Nhanh lên, cho nàng ngậm cái này!”
Y sư có chút do dự thì Tiêu Nguyệt Hoa đã quát: “Nhanh lên! Đây là cải tử hoàn sinh đan! Mau cầm nó đi cứu tỷ tỷ!”
Diệp Lạc Hy ở bên trong chảy rất rất nhiều máu, sắc mặt tái còn hơn lần nàng giả trúng độc của Cùng Kỳ, hơi thở gần như không có. Nếu như không phải do Thao Thiết luôn truyền máu cho nàng, luôn canh chừng nhịp tim của nàng, sợ rằng ai cũng thực cho rằng nàng đã không còn.
Cùng Kỳ chảy càng lúc càng nhiều mồ hôi. Hắn vẫn không thể nào cầm máu được cho nàng. Cho dù Thao Thiết có tiếp thêm bao nhiêu máu cho nàng thì nàng cũng sẽ mất mạng, mà ngay cả Thao Thiết cũng sẽ mất mạng theo.
Hắn nói: “Thao Thiết, ngươi dừng đi. Đừng truyền máu nữa, dùng thủy linh lưu lại toàn bộ máu nàng đã bị chảy ra vào cơ thể ngươi đi.”
Thao Thiết hắn hiểu, liền răm rắp làm theo lời Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ nghiến răng. Đan điền của nàng đã vỡ nát, tự bạo quá mức đáng sợ, đến cả kinh mạch và thây cốt của nàng đều đứt đoạn. Nếu như không phải có linh lực và ma năng quá mức mạnh mẽ bao bọc lấy, sợ rằng nàng đã mất mạng ngay khi nàng tự bạo.
Y sư mang cải tử hoàn sinh đan vào cho nàng, Cùng Kỳ liền cạy răng nàng ra, để cho nàng ngậm vào. Tác dụng của cải tử hoàn sinh đan cùng năng lực của Bạch Hiểu Hiểu quá chậm, không thể giữ được cả linh hồn và thể xác đang dần vỡ nát của Diệp Lạc Hy.
Cùng Kỳ hai tay hắn bắt đầu run. Cảm giác sợ hãi đến mức rùng mình khi nghĩ đến cảnh, hắn không thể cứu được người hắn yêu. Nhìn sắc mặt của Diệp Lạc Hy càng ngày càng trắng, nhìn đến đan điền trống rỗng, nhuộm đỏ máu, Cùng Kỳ càng thêm run tay.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn. Là Thao Thiết.
“Ngươi, đừng run như vậy. Nàng cần ngươi.”
Cùng Kỳ nhíu mày. Hắn liền lấy lại chút phấn chấn cho chính mình. Và bắt đầu kiên nhẫn từng chút một cứu nàng.
Chu Sa im lặng quan sát tất cả mọi thứ. Nhưng rồi đột nhiên, trong đầu của tất cả mọi người vang lên tiếng “choang” như có thứ gì đó vừa vỡ nát.
Động tác của Cùng Kỳ dừng hẳn lại.
Linh lực của Bạch Hiểu Hiểu cũng dần không còn truyền đến cơ thể của Diệp Lạc Hy nữa.
Thao Thiết nhìn Cùng Kỳ gục xuống ngay sau đó, hai tay hắn nhuộm đỏ máu của người hắn yêu, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng.
Sự tĩnh mịch bao trùm cả một vùng biên giới, chết lặng.
Diệp Lạc Hy… băng thệ rồi.