Diệp Lạc Hy đã giữ đúng lời hứa với Long tộc.
Nàng dùng trị liệu căn linh, kết hợp với nhiều nguyên liệu khác để nặn thành một cơ thể nhân ngư hoàn chỉnh. Sau đó, nàng đem một phần tu vi được Ngao Quảng tách ra từ chính ông, truyền sang cơ thể vừa hình thành nọ, khiến cơ thể đó vừa được gội rửa bụi trần, vừa một lần nữa được tái sinh.
Cơ thể hoàn chỉnh đã được dựng thành.
Bước cuối cùng, nàng đem tinh phách được tôi luyện bằng Kết Phách Đăng, đem truyền vào thân xác này, đồng thời mượn Hữu Thủ Sinh Linh của Thao Thiết để hợp nhất xác – hồn làm một.
Ba ngày sau, An Nguyên hoàng hậu được hồi sinh lại.
Mà Diệp Lạc Hy cũng mệt bở hơi tai, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Chuyện này đã dọa cho Cùng Kỳ và Thao Thiết như hai kẻ máu nóng dồn lên não, chỉ hận không thể một kiếm quét sạch Đông hải Long tộc. Cũng may là Diệp Lạc Hy chỉ đuối muốn xỉu thôi chứ không phải là ngất hẳn, cho nên Long tộc Đông hải hãy còn may mắn, vẫn còn có người can hai tên thiên thượng thiên hạ này nổi máu nóng dồn lên đỉnh đầu.
Chuyện An Nguyên hoàng hậu mất tích thì nhiều người biết, còn chuyện An Nguyên hoàng hậu vừa chết đã sống lại thì hình như chẳng ai biết ngoài vài người thân bên cạnh nàng, cùng với vị ân nhân đã đưa nàng từ cõi chết sống lại.
An Nguyên khi hãy còn là linh hồn được Diệp Lạc Hy góp nhặt về, nàng đã được Diệp Lạc Hy thả vào một cái bình đựng bằng thủy tinh, bên trong có chứa linh tuyền thủy, nuôi dưỡng bảy mươi bảy năm trong cái bình thủy tinh ấy bên trong không gian thức của mình. An Nguyên đã thông qua lăng kính được Diệp Lạc Hy chia sẻ, nàng quan sát được toàn bộ.
Con trai ngày càng mạnh mẽ, muội muội ngày càng trưởng thành, An Nguyên rõ ràng cảm thấy bản thân mình đã nợ Diệp Lạc Hy thượng thần rất nhiều.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng nói: “Đông Hải long hậu, ta và ngươi tốt xấu gì cũng có quan hệ thông gia. Càng huống hồ, ta và ngươi còn chẳng nợ nần gì nhau.”
An Nguyên khó hiểu, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Ngao Trung, Ngao Hạn, hỏi: “Hai đứa các con đã làm gì di nương các con rồi?”
Ngao Trung nhìn Ngao Hạn, Ngao Hạn nhìn Ngao Trung. Hai huynh đệ nhìn nhau rồi hỏi lại mẫu thân: “Nương, chúng con có thể làm gì người sao?”
An Nhiên tiên quân là lục đồ đệ của Diệp Lạc Hy thượng thần. Ngàn năm trước là quân tiên phong, đại chiến Tà Thần nàng còn là kẻ chinh chiến mở đường hàng đầu. Hai con rồng còn non chưa trưởng thành như bọn hắn có thể làm gì Kình Ngư Bạo Sát của Cửu Trùng Thiên bây giờ?
Diệp Lạc Hy ho khan, nàng nói: “Đông Hải Long hậu, xin người đừng quở trách hai vị điện hạ nữa. Hai người bọn hắn không có làm gì sai. Vấn đề ở đây chính là, Thác Tháp Lý Thiên Vương từ hai trăm năm trước đã đưa sính lễ đến Đông Hải Long Cung Thành, cùng tam điện hạ Đông Hải Long tộc kết thành thông gia. Cho nên, thập tam âu cũng là đồ đệ của ta. Tiểu hiền tế này, bọn ta đã nhận rồi a.”
Ngao Trung, Ngao Hạn nhìn sát khí đột nhiên tỏa ra một cách ngùn ngụt từ người của An Nguyên, cả hai ngay lập tức, lùi ra đằng sau, và nấp sau lưng tam đệ. Ánh mắt của An Nguyên nhìn về phía Ngao Quảng đại nhân.
Ngao Quảng hắn bày ra vẻ mặt như oán phụ nói: “Còn có thể trách được ta sao? Nàng thì đi biệt tăm biệt tích, đem theo cả con trai ta ra ngoài, hại ta cả trăm năm sau đó tìm nàng muốn mờ mắt.” Gương mặt điển trai của ông ấy trùng xuống, đôi mắt khẽ đỏ hoe: “Đến khi tìm được rồi, nàng chỉ còn lại một tàn hồn, con trai bị người khác ký khế ước. Nàng nghĩ, bổn quân có thể làm gì?”
An Nguyên có lẽ là lần đầu tiên nàng thấy lão phu quân của mình oan ức đến như vậy. Thay vì nàng mắng, nàng chỉ biết ôm lấy lão, cả hai cứ vậy kẻ rơi nước mắt, người ngẩn ngẩn ngơ ngơ ôm lấy người kia dỗ dành.
Ngao Trung, Ngao Hạn bịt mắt tiểu đệ Ngao Bính, xách đệ ấy lén lút lùi ra ngoài, chuồn mất.
Diệp Lạc Hy khác ngạc nhiên nhìn Ngao Quảng. Bình thường ông rồng già này là người nghiêm nghị nhất trong Tứ Hải Thủy Long Vương. Vậy mà bây giờ đối với An Nguyên lại có thể bày ra vẻ mặt như oán phụ thế này.
Nhưng…. Nàng quay lại nhìn Đào Ngột và Thao Thiết đang bày ra vẻ mặt oán phụ, oan ức không kém gì Ngao Quảng đại nhân, nàng mới vỡ lẽ, khẽ “à” lên một tiếng. Liêm sỉ có hội, tiết tháo có phường, mặt dày theo đồng bọn và thê nô theo bầy đàn. Lúc trước nàng đã từng nghe cổ nhân nói như vậy trong một vở kịch kinh điển mà nàng đã xem khi nàng chỉ mới mười mấy tuổi đầu. Thế nhưng, nàng mãi vẫn chẳng hiểu được ý nghĩa của nó.
Bây giờ thì nàng đã tỏ tường rồi a.
Quay lại đưa tay xoa xoa hai má của Thao Thiết và Đào Ngột, cười nói: “Phu quân, về nhà thôi.”
Thao Thiết khẽ dụi mặt lên bàn tay nàng, nói: “Lần sau không cho nàng sinh nữa.”
Đào Ngột: “Đúng vậy, không cho nàng sinh nữa.”
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo. Không cho ta sinh nữa nhưng hễ ta sơ hở một chút thì lại kéo ta đi lăn giường. Các người còn lương tâm hay không?
….
Ngao Bính lớn lên rất khác với lúc y còn nhỏ.
Ai cũng nói y như vậy cả. Lúc y hãy còn bé, rõ rành rành là một cục bánh bao vừa đáng yêu vừa manh a manh. Ai vừa nhìn thấy y cũng đều muốn cắn y một miếng. Đôi mắt lúc nhỏ của y lúc nào cũng tròn tròn, mở to hết mức thì lại càng đáng yêu vô cùng. Nhất là lúc mà y ăn kẹo Na Tra cho, hai cái má bánh bao của y nhất định sẽ phồng phồng lên, trông cưng lắm.
Nhưng….
“Tra nhi.” Diệp Lạc Hy đen một nửa gương mặt hỏi Na Tra.
“Sư phụ, người đừng hỏi con. Con cũng không muốn biết đâu.” Na Tra đen nốt một nửa gương mặt còn lại.
Nếu như nói An Nhiên lớn lên mạnh mẽ như một nữ hán tử, thì Ngao Bính lại giống như một đại tử hán đầu đội trời, chân đạp đất. Mục kiếm mi hổ, tuấn lãng như băng, tướng mạo đường đường, phong độ thiên phiên, thân tám thước cao. Dáng vẻ này của hắn so ra hãy còn lớn hơn Na Tra một vòng. Mỗi lần hai người đứng cạnh nhau, nhìn thế nào thì Na Tra cũng nhỏ hơn Ngao Bính một chút.
Diệp Lạc Hy nhìn Ngao Bính xong, lại quay sang nhìn Na Tra. Na Tra so ra với Ngao Bính lại có một chút khác biệt, cũng có phần biện nữu. Hắn trời sinh là Linh Châu Tử, kiêu ngạo, cứng đầu có thừa. Khí chất tiểu bá vương hắn lại càng không thiếu. Mi liễu mắt đào hoa, môi mỏng mũi cao. Nàng chẳng biết vì sao Na Tra lớn lên lại có nước da trắng hệt như Ân phu nhân, lại càng khiến hắn có thêm nhiều phần yêu nghiệt.
Nàng thở dài, rồi quay sang nhìn Tam Lang đương đứng phía xa xa kia, hắn đang chỉ tay năm ngón hướng mọi người hoàn thành công việc thường ngày của mình. Năm xưa nhìn kiểu gì Tam Lang nhà nàng cũng có khí chất hơn Ma Long rất rất nhiều. Hơn nữa, hắn còn là một cái hiền lành chất phác nam nhân. Tại sao người gả ra ngoài lại là tiểu Tam nhà nàng a?!
“Hầy! Tra nhi. Con đừng làm sư phụ thất vọng được không?” Diệp Lạc Hy đỡ trán, ủ rũ.
“Thất vọng gì a?”
“Con có thể nào lấy Ngao Bính về chứ đừng gả ra ngoài được không?” Diệp Lạc Hy đỡ trán, nhìn Na Tra, tựa hồ như muốn gào lên rằng: có có thể có chí khí đè người ta một chút hay không?
Na Tra tuy có đọc qua long dương đồ do thập nhất sư tỷ đưa cho. Nhưng chung quy hắn lại rất tự tin. Tự tin rằng bản thân có đủ khả năng để khiến Ngao Bính khóc nức nở dưới thân mình, mặc cho sự thật rằng Diệp Lạc Hy đã nhìn ra bản thân hắn không nổi rồi.
Keng!
Tiếng binh khí va chạm nhau đến là chói tai. Ngao Bính lạnh lùng giáng thẳng một đòn xuống, khiến mặt đất lún sâu xuống một thước, hỏng cả sàn đấu tập. Mà người đỡ đòn kia lại chính là Đông Phương Viêm. Đông Phương Viêm cũng chẳng hề nao núng trước Ngao Bính, hắn rất hiên ngang mà đứng thẳng lưng nhìn con rồng đang ở trong độ tuổi trưởng thành trước mắt.
“Hờ, không tệ.” Ngao Bính lạnh lùng buông một câu.
“Ngài cũng thế, tam điện hạ.” Đông Phương Viêm cười khẩy.
Craw.
Thanh đại đao trong tay của hai người họ cũng vì vậy mà vỡ nát thành những mảnh vụn.
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn Ngao Bính. Na Tra là đồ đệ duy nhất trong mười ba đồ đệ của nàng sở hữu được thương pháp chính tông từ nàng. Còn Ngao Bính? Bởi vì nàng không nhận y làm đồ đệ, cho nên đao pháp này của Ngao Bính được học từ thiên hạ đệ nhất Long Đao Đại Vũ Đế – vị hoàng đế đầu tiên của Huyền Lạc đại lục.
Na Tra nhìn Ngao Bính, hắn không hài lòng.
“Chẹp, chẳng qua chỉ là làm vỡ đao mà thôi. Ông đây cũng làm được!” Nói rồi, hắn hùng hổ cầm Hồng Anh Thương của mình lên, bước lên sàn đấu. Đầu ngọn thương chĩa về phía Đông Phương Diễm, nói: “Ngươi, lên đây đấu với gia.”
Sớm đã nghe thập tam đồ đệ nhỏ nhất này của Lạc Hy thượng thần là một người hiếu chiến, lại vô cùng tùy hứng. Thế nhưng tùy hứng thế này thì cũng là quá đáng rồi. Có điều, tam thái tử là một người tùy hứng, hiếu chiến chứ không phải kẻ ngông cuồng, tự tại. Rất nhiều thần tiên trong thiên hạ có quan hệ rất thân thiết với Na Tra. Thế nhưng, bằng hữu tốt nhất của Na Tra lại là cái tên Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã Tôn Ngộ Không.
Hai tên này tùy hứng như nhau. Cho nên, bây giờ kẻ bị Thác Tháp Lý thiên vương cấm túc mới ra, kẻ thì bị Phật Tổ gia phạt giam dưới Ngũ Hành Sơn.
Diệp Lạc Hy nhìn Ngao Bính đang lau mồ hôi, lại nhìn Na Tra đem Đông Phương Diễm ra trút giận, nàng thở dài. Nàng quản không nổi nữa rồi, nói cũng không xong nữa rồi. Cho nên, nàng trực tiếp đứng dậy, quay người rời đi.
“Thượng thần, người không xem A Tra đánh sao?” Ngao Bính ngạc nhiên hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy khẽ lắc đầu. Nàng mỉm cười xoa đầu Ngao Bính, nói: “Sau này quản phu nhân của ngươi cho tốt. Tính hắn vốn dĩ rất giống hài tử, cũng thật rất bốc đồng. Ngươi a, vẫn hãy là đứa trẻ đáng yêu năm nào của ta đi a.”
Nước mắt Diệp Lạc Hy chảy thành bể trong lòng. Tiểu Bính a, ngươi đã lớn lên thế nào vậy? Ta nhớ là ta không hề dưỡng ngươi như vậy đâu a.
Ngao Bính không biết ý trong lời nói của Lạc Hy, cho nên hắn nói: “Sư phụ đại nhân xin hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ không khiến hắn buồn a.”