Sẽ không ai ngờ được rằng, có một ngày Bách Chiến Thượng thần – vị thượng thần nắm giữ địa vị tối cao của Thiên giới lại đại giá quang lâm đến tận hậu viện nhỏ bé của Thái Hậu.
Thái Hậu Lãnh Cơ Uyển và Lạc Hy thượng thần xưa nay một không xích mích, hai không quan hệ, ba không chạm mặt nhau. Vậy mà hôm nay lại có chuyện gì khiến Lạc Hy thượng thần lại đến đây?
E rằng chỉ có vài người được biết.
Lãnh Cơ Uyển cho đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn bản thân nàng ta và Lạc Hy ở bên trong.
“Ngươi vì đâu cho rằng bản thân ngươi lại là nữ nhân của hắn?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười. Nàng không ngại trễ xuống vai áo, để nàng ta nhìn thấy ấn ký của Hỗn Độn ngay trên bả vai mình. Vừa nhìn thấy hoa văn kia, đồng tử của nàng ta khẽ co lại, nụ cười vừa đáng sợ vừa chua xót hiện lên trên gương mặt xinh đẹp kia. Thái hậu nhìn nàng, ánh mắt càng tợn, bà ta nói: “Thì ra là ngươi. Thì ra chính là ngươi. Chẳng trách chủ nhân của bọn ta luôn nói rằng nếu ta đem ngươi ra trút giận, ta chắc chắn sẽ không lỗ. Thì ra chính là ngươi.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng khoác lại áo, nhìn Lãnh Cơ Uyển đầy thương hại rằng: “Tiếc rằng mấy trò giật dây sau lưng của ngươi chẳng bao giờ thành công. Chàng bảo vệ ta cũng thật tốt.”
Lãnh Cơ Uyển chỉ mặt Diệp Lạc Hy: “Cho nên hôm nay ngươi đến diễu cợt ta sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ lắc đầu: “Diễu cợt ngươi? Ngươi cũng xứng đáng sao?”
Lãnh Cơ Uyển nhíu mày, nàng ta không tin là Diệp Lạc Hy lại thánh thiện đến mức muốn đến đây nói mấy lời vô nghĩa. Nếu như không phải diễu cợt, thì chính là Diệp Lạc Hy đang muốn giết chết nàng ta diệt khẩu.
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ta đến đây là cho ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội?” Lãnh Cơ Uyển nhíu mày. Kẻ như Diệp Lạc Hy có thể cho ai cơ hội được? Bao nhiêu năm qua, từ sau khi nàng ta nổi danh lên từ trận đánh kinh thiên động địa cùng Cửu Lâu Xà Tà Thần, Diệp Lạc Hy bộc lộ thân phận là một thiên tài xuất chúng không muốn khuất phục trước bất cứ ai. Cho dù là Thiên giới cũng đành phải dè chừng sức mạnh đáng gờm của Diệp Lạc Hy mà ép nàng đến Vực Vạn Dặm trấn yểm suốt cả ngàn năm qua.
Thế nhưng, cho dù bị đày ải đến nơi khó khăn kia, Diệp Lạc Hy vẫn là kẻ thay mặt cho Thiên giới làm những chuyện mà Thiên giới luôn muốn che dấu đi rất rất lâu. Từ địa vị, danh vọng đến tiền tài của nàng ta, một thái hậu vốn không có tiếng nói như Lãnh Cơ Uyển không có cơ hội hại được Diệp Lạc Hy. Càng huống hồ, bên cạnh Diệp Lạc Hy còn có nam tử mà Lãnh Cơ Uyển yêu nhất.
Diệp Lạc Hy nhìn Lãnh Cơ Uyển. Ban đầu, nàng đúng là rất ghét kẻ nào đâm sau lưng mình, càng hận nhất những kẻ vì kẻ khác mà đem nàng làm bia trút giận. Nhưng so với những oan ức mà mình phải chịu, nàng càng cảm thấy giận Hỗn Độn vô cùng. Mặc dù nàng biết hắn và nữ nhân này không có chút dính líu hay quan hệ bất chính nào, nhưng trái tim nàng vẫn rất đau, rất tức giận.
Bởi vì hắn yêu nàng, mà nàng bị người ta ám toán hết năm vạn năm. Năm vạn năm này, không phải hắn nói dùng một đời bù đắp liền bù đắp được cho nàng. Nàng rất giận hắn. Cho nên, cái mà nàng nói là “cơ hội” này nàng đã tạo ra, chính là một sự trừng phạt.
“Cơ hội thế nào?” Lãnh Cơ Uyển vẫn điềm tĩnh.
Diệp Lạc Hy đặt Nhật Luân Kiếm vào tay Lãnh Cơ Uyển. Nàng ta nhíu mày: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Nhật Luân Kiếm đời trước của nàng vốn dĩ đã vỡ nát khi nàng bị Lưu Nhất Thanh xuyên một vạn đinh tiêu hồn lên người. Đời này giúp nàng rèn lại thanh kiếm này là chính tay Hỗn Độn.
“Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi đã thật sự yêu hắn đến như vậy, thì hãy dùng thanh kiếm này đến gặp hắn đi. Có nó trong tay, những kẻ bên cạnh hắn sẽ không dám cản bước của ngươi. Chỉ cần hắn nói hắn có ngươi trong lòng, ta nhất định sẽ buông tay.”
Lời này khiến Lãnh Cơ Uyển phải trợn mắt.
Tính cách của Hỗn Độn cố chấp đến thế nào, Lãnh Cơ Uyển ít nhiều cũng hiểu. Năm đó hắn nói nhất định hắn phải nhuốm đỏ kiếm của mình bằng máu của Lục tiên đế, hắn đã thực sự làm được. Ngoài tỷ phu của nàng là được mẫu thân mang thai và sinh ra bên ngoài rồi gửi cho Nguyên Thủy Thiên Tôn dạy dỗ ra, Lục gia tiên môn chẳng còn ai sống sót.
Lãnh Cơ Uyển đã nghe năm đó hắn nói bản thân đã có nữ nhân mình yêu nhất, thậm chí còn điên cuồng bao nhiêu năm đi tìm người đó trở về, cũng đã thấy sự cố chấp của hắn. Nàng ta… liệu có cơ hội hay không?
Diệp Lạc Hy nhìn Lãnh Cơ Uyển do dự, nàng nói: “Ta trải qua kha khá chuyện. Cũng đã từng nhìn thấy nam nhân mình yêu nhất ngày đêm quân quýt tình chàng ý thiếp với nữ nhân khác. Ta hiểu cảm giác của ngươi, cho nên mới đem cơ hội này trao cho ngươi. Thái hậu nương nương, đừng lỡ mất nó.”
Lãnh Cơ Uyển cười cay đắng, nước mắt trào ra, nhìn Diệp Lạc Hy, căm hận: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ? Chàng đã nói cả một đời chỉ có một người, chính là nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Ngươi đem thứ này cho ta, chẳng khác nào chàng sẽ hận ta đến tận xương tủy. Ngươi hận ta thế nào, ta không quan tâm. Nhưng ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tự đẩy bản thân vào chỗ chết.”
Diệp Lạc Hy nhìn Lãnh Cơ Uyển rơi lệ như vậy, nàng cảm thấy có phần phục Lãnh Cơ Uyển. Không như nàng, Lãnh Cơ Uyển là một kẻ rất có lý trí, không như nàng năm đó ngu ngốc móc hết tim phổi vì người ta, rốt cuộc cũng phải chịu một cái giá thật đắt. Nhìn nàng ta, Diệp Lạc Hy nói: “Thái hậu nương nương, ta là một kẻ sống hai đời người. Lời này ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy ngươi. Nhưng ta và ngươi mang theo một mối hận rất sâu, hiềm khích cũng rất lớn. Ngươi không muốn nhận cơ hội này, tương lai chính Nhật Luân Kiếm sẽ là thứ kết liễu cuộc sống này của ngươi. Cơ hội này, là do chính ngươi tự bỏ lỡ, ta không hề ép.”
Lãnh Cơ Uyển tròn mắt nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó đột nhiên siết lấy Nhật Luân Kiếm, nhìn Diệp Lạc Hy, hỏi nàng: “Cho dù chàng có chút động lòng với ta, cho dù chàng biết được lòng ta liền muốn bỏ ngươi rồi, ngươi cũng cam tâm tình nguyện?”
Diệp Lạc Hy gật đầu thẳng thắn: “Ta đảm bảo chắc chắn. Chỉ cần hắn có một chút tình cảm dành cho ngươi, ta liền đồng ý buông tay.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Lạc Hy, Lãnh Cơ Uyển khẽ nhíu mày. Nhưng rồi sau đó, Phượng Hoàng Cửu Sắc cũng hóa hình sau mấy vạn năm lặng tiếng, hót một tiếng thật vang rồi từ trong cung Thái Hậu, hướng theo một thanh kiếm màu đỏ mà bay đi mất.
“Ngươi làm vậy, ngươi không sợ hắn sẽ hận ngươi sao?” Ninh Quân xuất hiện, nhìn Diệp Lạc Hy đứng lặng lẽ ở đó.
Nhưng ánh mắt của Diệp Lạc Hy đượm buồn, trầm xuống. Nàng nói: “Ta chưa từng phủ nhận tình cảm của chàng. Nhưng hồng nhan của chàng đời trước hủy mất một nửa đời củ ta, ta có thể không hận chút nào sao?”
Ninh Quân không nói gì, linh hồn chỉ đành hóa thành một thân ảnh trong suốt, vòng tay ôm lấy Diệp Lạc Hy, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, đôi cánh trắng to lớn của Ninh Quân dang rộng, phủ đi lấy thân ảnh của Diệp Lạc Hy, đôi bàn tay xinh đẹp đưa lên che đi đôi mắt đẫm nước của Diệp Lạc Hy, nàng ấy trầm lắng: “Ngươi đang rất đau lòng. Một phần ba linh hồn đáng thương của ta ơi, ngươi đang tan nát cõi lòng lắm đấy. Có ta ở đây, ngươi cứ khóc đi. Bất cứ kẻ nào dám cười ngươi, ta sẽ cắt lưỡi, móc mắt chúng.”
Ninh Quân không nói gì, linh hồn chỉ đành hóa thành một thân ảnh trong suốt, vòng tay ôm lấy Diệp Lạc Hy, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, đôi cánh trắng to lớn của Ninh Quân dang rộng, phủ đi lấy thân ảnh của Diệp Lạc Hy, đôi bàn tay xinh đẹp đưa lên che đi đôi mắt đẫm nước của Diệp Lạc Hy, nàng ấy trầm lắng: “Ngươi đang rất đau lòng. Một phần ba linh hồn đáng thương của ta ơi, ngươi đang tan nát cõi lòng lắm đấy. Có ta ở đây, ngươi cứ khóc đi. Bất cứ kẻ nào dám cười ngươi, ta sẽ cắt lưỡi, móc mắt chúng.”
Thái hậu đã rời đi rất lâu, nhưng mấy người hầu cũng không dám mở cửa vào trong. Bởi vì bọn họ sợ rằng chỉ cần mở cánh cửa ấy ra, Diệp Lạc Hy sẽ có hay không một đạo linh lực đập chết bọn họ.
Duy chỉ có Mi Nhược nói rằng, nàng đã thấy cảnh tượng đẹp nhất trong suốt kiếp này. Nữ nhân có mái tóc màu đỏ được một thiên thần có đôi cánh trắng xinh đẹp và dang rộng bao bọc lấy, ánh sáng thuần khiết tỏa ra bao lấy căn phòng khách rộng rãi, thật sự khiến người ta phải xao xuyến, động lòng.
Từ xa xa, Tuyết Tử trong bộ hắc phục đứng đó, lẳng lặng nhìn bóng dáng sư phụ qua thần lực của mình, nước mắt vì đồng hưởng cảm xúc với sư phụ mà chảy dài theo. Dạ Tư Hàn nhìn thấy nước mắt của Tuyết Tử rơi xuống, liền hốt hoảng: “Ngươi làm sao?”
Tuyết Tử lắc đầu. Nàng đưa tay lau đi hai hàng nước mắt, sau đó lẳng lặng quay người rời đi. Dạ Tư Hàn khó hiểu, đuổi theo gặng hỏi nha đầu này thế nào, đứa ngốc ấy cũng không chịu nói cho hắn biết.
….
Nhật Luân Kiếm được rèn bằng chính đôi tay của Hỗn Độn. Nó nhận Diệp Lạc Hy là chủ nhân. Nhưng thanh kiếm ấy lại mang theo một phần ma năng của Hỗn Độn, thành ra có phần khá vượt trội hơn Nhật Luân Kiếm đã từng. Chính vì nó mang theo ma năng của Hỗn Độn, cho nên chỉ cần Nhật Luân Kiếm biến động một chút, Hỗn Độn cũng sẽ ngay lập tức nhận được ngay.
Lúc này, Nhật Luân Kiếm như kim chỉ nan cho Thái Hậu Thiên giới tiếp đến, linh lực bao lấy Nhật Luân Kiếm lúc này không phải là linh lực của Diệp Lạc Hy. Nhật Luân Kiếm chỉ hướng theo hướng của Hỗn Độn mà phóng tới, hắn cũng không rõ lý do vì sao nó lại hướng đến Quang Minh đỉnh, buộc hắn đang ở Vạn Tộc Thành cũng phải buông bút bỏ việc chạy đến Quang Minh đỉnh xem chuyện gì xảy ra.
Hắn đến nơi cũng là lúc Nhật Luân Kiếm từ trên trời trút thẳng xuống đất, tiếng phượng hót vừa vang vừa lanh lảnh kêu lên đầy thánh thót trong không trung. Trên trời, một con chim phượng hoàng chín đuôi chín màu sắc đẹp tuyệt trần xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt, hào quang ấy biến mất.
Từ không trung, bóng dáng của một nữ nhân lục y nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Hắn khẽ nhíu mày. Nhật Luân Kiếm vì cớ gì lại ở trong tay nữ nhân này?
Vừa thấy Lục Thần Vũ, ánh mắt của Lãnh Cơ Uyển lại long lanh lên, cảm xúc trong tim dâng trào đến khó tả.
“Lục đại nhân.” Nàng cất tiếng gọi, nở nụ cười ngọt ngào, đon đả nhìn hắn.
Lục Thần Vũ còn chẳng thèm để nữ nhân kia vào mắt, hắn chỉ nhìn đến Nhật Luân Kiếm cắm sâu dưới đất, sau đó đưa tay rút nó ra.
“Chẹp, cái bao kiếm đâu rồi nhỉ?” Hắn khó hiểu. Phu nhân hắn tính tình cẩn thận như vậy, làm sao có thể làm mất cái bao kiếm được nhỉ?
Lãnh Cơ Uyển nhìn Lục Thần Vũ, lại một lần nữa lên tiếng: “Lục đại nhân, không biết ngươi có còn nhớ ta hay không?”
Lục Thần Vũ từ lâu đã không còn nghe ai đó gọi hắn là Lục Đại Nhân. Lần cuối cùng hắn nghe danh xưng này là từ đời trước rồi. Từ khi trùng sinh quay về cho đến nay, hắn đều được người ta gọi là Hỗn Độn đế, đại chủ quân, hoặc chỉ đơn giản là phu quân, đại sư mẫu.
Hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân lục y kia, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Lãnh Cơ Uyển khẽ sững người khi hắn không nhớ ra mình là ai. Nhưng Lãnh Cơ Uyển không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nàng nói tiếp: “Lục đại nhân, phải chăng người còn nhớ Uyển nhi hay không?”
Lục Thần Vũ hơi cau mày. Uyển nhi? Uyển nhi? Uyển nhi? Hắn hình như không có mấy cái ấn tượng với cái tên này. Nhưng người có thể gọi hắn là Lục đại nhân, một là đã bị hắn giết chết, hai là đã được lão Phật gia kia bảo vệ chu toàn mà không chết. Có lẽ nữ nhân này thuộc dạng thứ hai.
Lục Thần Vũ hỏi: “Uyển nhi? Hờ, có lẽ bổn chủ quân sống quá lâu, cho nên không nhớ lắm mấy chuyện trong quá khứ. Ngươi là ai? Đến từ Lục gia sao?”
Nữ nhân e thẹn lắc đầu, nàng nói: “Ta họ Lãnh. Đối với Lục đại nhân đã sớm sinh lòng ái mộ hơn ba vạn năm nay. Lục đại nhân, đã thật lâu mới có thể gặp lại.”
Lục Thần Vũ nhướng mày. Ba vạn năm? Ba vạn năm là đủ thời gian cho hắn quên đi vài chuyện không đáng nhớ. Huống hồ chi, hắn trùng sinh lại cùng phu nhân là gần ba ngàn năm, kèm theo chính là hai vạn năm trước đó đã sống mà chẳng màng thế sự. Hắn chẳng nhớ được ai họ Lãnh mà hắn có thể quen biết được nữa.
Nhưng… chân thân của nữ nhân này vừa rồi mới xuất hiện chính là Cửu Sắc Phượng Hoàng.
Trên đời này chủng phượng hoàng có lắm kẻ. Nhưng tử tế lọt vào mắt hắn được bao nhiêu? Ngoài Chiết Nhan thượng thần và cái tên tiểu tứ choai choai Hạ Hàn Không ra thì hắn chẳng mấy khi lọt mắt phượng hoàng hậu nhân – cái đám người ngạo kiều từ trong máu đấy.
Hắn thầm đánh giá nữ nhân này, cất tiếng: “Ta chẳng nhớ được ngươi là ai cả. Phiền ngươi hãy tránh ra, ta còn có việc.”
Lúc này, hắn mới thấy vỏ của Nhật Luân Kiếm đang trong tay nàng ta, liền nhíu mày, lửa giận bắt đầu châm ngòi, hắn hỏi: “Ngươi từ đâu có được thanh kiếm này?”
Lãnh Cơ Uyển nhìn Nhật Luân Kiếm, biết chắc Hỗn Độn chỉ quan tâm tới chủ nhân của thanh kiếm, trong lòng như ngọc tan, liền nói: “Là chủ nhân của thanh kiếm này đã đưa nó cho ta. Nàng nói cho ta một cơ hội đến tìm ngươi.”
Hỗn Độn như nhớ ra chuyện gì đó, tuy ngoài mặt hắn vẫn lạnh băng, nhưng trong lòng hình như đang đánh trống khua chiêng, gõ mõ kéo loa lên rồi. Phu nhân nhà hắn là đang ghen. Nhưng hình như cái ghen này không bình thường.
“Cho nên vì sao nàng đưa cho ngươi thanh kiếm này?”
Lãnh Cơ Uyển khẽ mím môi, rồi cũng nói: “Nàng nói, cho ta một cơ hội. Nếu như ta đến trước mặt người. Bày tỏ tâm ý với ngươi. Chỉ cần ngươi có ý với ta, nàng sẽ….”
Câu nói còn chưa dứt câu, Hỗn Độn đã như bốc khói lên tận đỉnh đầu. Hắn thu lại vỏ Nhật Luân kiếm trong tay nữ nhân kia, định quay người rời đi thì đôi tay kia đã nắm lấy ống tay áo hắn, nói: “Lục đại nhân. Ta yêu người. Yêu người từ rất rất lâu rồi. Chẳng lẽ người tuyệt tình đến mức không thể cho ta được một cơ hội nào hay sao?”
Hỗn Độn cười lạnh, dang tay cắt đứt luôn phần ống tay áo, hắn lạnh lùng nói rằng: “Ha, cỡ ngươi mà cũng muốn với lấy ta sao? Ta nói cho ngươi hay. Cả đời của bổn tọa chỉ có duy nhất một nữ nhân, cho dù bình thường ta phải giành dật nàng cùng ba tên phôi đản khác, nhưng chỉ cần đó là nàng, giành dật một chút thì có là gì chứ?”
Lãnh Cơ Uyển khẽ nhíu mày, nàng ta cả kinh hỏi: “Nàng ta còn có những kẻ khác sao?”
Nhớ đến phu nhân của mình, nụ cười trên môi Hỗn Độn khẽ ôn nhu đến nhẹ nhàng, khiến trái tim Lãnh Cơ Uyển thêm xao xuyến, nhưng đồng thời cũng đau không thở nổi. Hắn nói: “Dù ta có bị người đời cười chê bản thân vô lực không thể độc chiếm nàng làm riêng thì đã làm sao? Chỉ cần nàng yêu ta, chỉ cần nàng vẫn còn sống, đối với bổn tọa, đó chính là món quà đặc ân lớn nhất đời này.”
Chỉ cần nàng vẫn là nàng, chỉ cần nàng vẫn là Diệp Lạc Hy dương quang chói lọi trong lòng hắn, hắn liền cam tâm tình nguyện.
Nói rồi, hắn còn chẳng thèm nhìn nữ nhân kia lấy một lần, nhanh chóng bay đi mất.
Lãnh Cơ Uyển đứng đó, im lặng, tâm như bị ai xé vụn, nước mắt không kìm được mà rơi đầy mặt. Nàng ta siết chặt tay, không thể thở nổi.
Lãnh Cơ Uyển đứng đó, im lặng, tâm như bị ai xé vụn, nước mắt không kìm được mà rơi đầy mặt. Nàng ta siết chặt tay, không thể thở nổi.
Lúc này, từ dưới cái bóng của nàng ta, một luồng khí hắc ám tỏa ra, bao bọc lấy nàng ta. Một vòng tay đưa ra ôm lấy nàng ta từ đằng sau, giọng nói ấy sát bên tai nàng: “Ngươi đã thấy chưa? Ta đã nói rồi. Hắn không yêu ngươi. Chỉ có một kẻ như Diệp Lạc Hy mới xứng với hắn, ngươi lại không tin lời ta. Ha ha ha, là ngươi đáng đời.”
Lãnh Cơ Uyển tay siết chặt chiếc bình lam ngọc trong tay, nàng trừng mắt nhìn cái bóng đen nọ, nói: “Ngươi quả thực không lừa ta.”
Cái bóng đó bật cười: “Ha ha ha. Đúng vậy, ta không hề lừa ngươi. Lãnh Cơ Uyển, ngươi đã thấy bản tọa lừa ngươi cái gì chưa?”
Lãnh Cơ Uyển do dự, nhưng rồi cũng hạ quyết tâm, nhắm mắt mở nắp cái bình lam ngọc kia, dốc hết toàn bộ chất lỏng bên trong vào trong miệng.
Cái bóng kia cười gằn: “Ha ha ha! Lãnh Cơ Uyển, đây chính là do ngươi lựa chọn, bổn tọa không hề ép ngươi.” Một ngón tay hình thành từ đám bóng đen đó xuất hiện, khẽ nâng chiếc cằm thanh tú của nữ nhân đang dần mất đi nhận thức lên, hắn nói: “Nếu ngươi đã lựa chọn là người của bổn tọa, sống chết của ngươi, đều sẽ do đích thân bổn tọa quyết định vậy.”
Bóng đen đó đem theo nữ nhân lục y kia đi mất, bỏ lại một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy trong suốt. Chiếc vòng ấy rơi xuống đất, vỡ tan. Từ trong chiếc vòng, những chú ngữ cấm thuật màu đỏ hiện lên như một dấu ấn, rồi nhanh chóng vụt tắt như chưa từng tồn tại.