Dữ Quân và cả Ngọc Hoan vẫn là hai đứa trẻ, chẳng qua một đứa trẻ thì nhỏ tuổi, đứa trẻ còn lại có chút lớn tuổi mà thôi.
Dữ Quân sinh ra đã là thần. Mà hắn là thần, nên những kẻ mạnh khắp nơi đều chỉ muốn được hắn ban phước lành và phục vụ bên cạnh hắn, cung phụng hắn. Từ khi chào đời, Dữ Quân chỉ được trưởng tỷ nuôi dưỡng ở Cửu Trùng Thiên hai trăm năm, sau đó hắn bị ném đến Lục Địa Thất Hải tự sinh tự diệt.
Một đường dẹp loạn yêu ma hoàng hành, thành lập trật tự ở Bát Địa Thất Hải, hình thành nên những môn phái chính đạo lẫn tà đạo phò trợ lẫn nhau, tạo ra nông nghiệp, dạy dân trồng lúa, dệt vải, chăn dắt,… tất cả đều là công lao là của một mình hắn. Người ta thường nói, sau thời kỳ Sơ Khai, sinh ra những sinh linh, cổ tộc đầu tiên của thế giới chính là thời kỳ “Hoàng Kim” do chính Dữ Quân thịnh trị.
Có thể nói, hắn là một kẻ quang minh lỗi lạc nhất trong những vị thần, và cũng là vị thần bảo hộ cho những kẻ yếu thế hơn, vị thần của cõi nhân gian.
Khác với Dữ Quân, Ninh Quân là người cai quản cõi thần, là một người lãnh khốc vô tình, quyết đoán mà cương trực. Dương Quân cai quản cõi ma, tuy tính cách của vị trưởng huynh này có phóng khoáng, có tự do nhưng chung quy vẫn là một kẻ tàn nhẫn vô tình, lãnh khốc hiếm hoi có được chút tình người. Duyệt Quân cai quản cõi tử, là thế giới của vạn vật đã chết. Trong mắt nàng, chúng sinh đều bình đẳng như nhau.
Dữ Quân tuổi đời được xem như trẻ nhất trong tất cả các vị thần, đồng thời cũng là vị mạnh thứ hai – chỉ đứng sau Ninh Quân. Đồng nghĩa với việc, tốc độ trưởng thành của hắn lại quá sớm, ngay cả Ninh Quân cũng phải công nhận, Dữ Quân là một thiên tài. Bàn Cổ đại đế vạn năm không màng thế sự cũng phải nhìn Dữ Quân bằng ánh mắt khác, xem hắn là một kỳ tài.
Những thú vui thường nhật của nhân gian, quả thực Dữ Quân chưa từng trải qua bao giờ. Thậm chí hằng năm, một số đại thành lớn tổ chức đại lễ, có mời hắn, nhưng vị trí của hắn luôn đứng trên đỉnh cao không người, cho nên hắn mới chưa từng nhìn qua xem, lễ hội ở một trấn nhỏ có gì, đời sống thường nhật đã có gì, người ta thường bàn tán với nhau chuyện gì,… hắn đều chưa từng trải nghiệm qua.
Cho nên, bây giờ mới có cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta phải há miệng ra mà nhìn. Dữ Quân lẽo đẽo đi theo sau Ngọc Hoan, nghe tiểu hài tử luyên thuyên rất nhiều chuyện cho hắn nghe, từ việc cuộc sống thường nhật ở chốn này.
Tinh Âm không dám làm phiền thú vui mới của chủ nhân, chỉ hi vọng là đồng nghiệp của mình cũng có thể thấy cảnh tượng có một không có hai như thế này.
“Đại thúc, ngươi mau đến đây a. Nhìn nè.” Ngọc Hoan gương mặt có phần hơi lấm lem chạy về phía Dữ Quân, chìa cho hắn xem thứ cậu vừa bắt trong tay.
Dữ Quân tò mò, chờ đợi lòng bàn tay nhỏ kia mở ra cho hắn xem đó là cái gì. Trong tay của Ngọc Hoan không có gì khác ngoài một chú chim non.
Dữ Quân ngạc nhiên: “Ngươi tìm được vật nhỏ này ở đâu về vậy?”
Ngọc Hoan cười ngốc, y chỉ cho hắn thấy một tổ chim bị rớt khỏi cây lớn gần đó, nói: “Nó không bị thương, chẳng qua là sợ quá thôi.”
Dữ Quân phất tay. Chỉ trong chớp mắt, chú chim nhỏ cùng với tổ của nó được đặt lại vị trí cũ. Ngọc Hoan cười ngốc, đứa nhỏ thuần lương đến mức khiến Dữ Quân tâm tình giao động.
Mỗi ngày trôi qua của Dữ Quân và Ngọc Hoan khiến Dữ Quân dường như được sống thật với độ tuổi hắn nên có hơn. Dữ Quân ở cùng Ngọc Hoan, hắn được trải nghiệm vô vàn cảm giác mới lạ.
Trèo cây hái quả, hắn không dùng đến ma năng, chỉ đơn thuần trèo lên bằng chính sức của hắn, hái trái cây chín mọng, ném xuống đất để Ngọc Hoan đi lượm về, mặc dù y phục bị bẩn và đầu tóc bù xù lên, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Hắn cùng đám nhóc con trong trấn hơn thua một trò chơi dân giã, bị thua liên tiếp mấy ván vẫn không có nước giải, đến mức hắn giận mà lật luôn bàn cờ, lại bị cái nhìn của Ngọc Hoan mà quay sang mách y đám nhóc dám bắt nạt hắn. Y vì hắn mà dỗ dành, khiến tâm tình của hắn chẳng hiểu vì sao lại nở một rừng ngát hương hoa.
Cùng Ngọc Hoan nấu một bữa cơm đơn giản, cùng y ăn một bữa cơm đạm bạc nhưng ngon miệng, khác hoàn toàn so với sơn hào hải vị khiến hắn ngán ngẩm đến mức nhìn còn chẳng thèm nhìn. Dữ Quân bình thường rất kén ăn, vậy mà bữa cơm này, Ngọc Hoan chỉ ăn một bát cơm, còn lại bao nhiêu hắn đều ăn sạch, thậm chí còn cảm thấy không đủ.
Hắn cùng đứa nhỏ của hắn ngủ dưới một mái nhà tranh đơn sơ, giường hơi cứng, cộm làm hắn thỉnh thoảng đau xương đau khớp, cũng chẳng ấm êm như lụa nhưng lại bình yên đến lạ lùng. Cũng là lần đầu tiên trong hai vạn năm tuổi đời, Dữ Quân có thể tự mình buông lỏng phòng bị, cho phép một người xa lạ cùng mình ngủ thật lâu đến vậy.
Hắn và Ngọc Hoan nghe đám nhóc trong trấn mách nước, cả lén lút uống trộm chút rượu thuốc được ủ mấy mươi năm của những người già trong trấn để rồi say chẳng biết trời đất gì.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị một đứa nhóc nhỏ hơn hắn gần hai ngàn tuổi nói là ngốc nhưng cũng chẳng khiến hắn tức giận.
Lần đầu tiên hắn đích thân cầm dao xuống bếp rồi lại lúng túng chẳng biết làm gì khác ngoài thêm củi, rơm vào bếp lò.
Lần đầu tiên hắn cùng một đứa nhóc làm chuyện lén lút, thậm chí còn xấu hổ đến mức phải cùng đứa nhỏ này leo lên xà nhà của người ta tránh đi.
Lần đầu tiên hắn vì một ai đó ốm đau mà chẳng thèm để tâm đến nguyên tắc của bản thân hắn.
Lần đầu tiên hắn vì một người mà đích thân đi luyện Vạn Sự Đại Cát đan – thứ đan dược bí truyền độc nhất vô nhị của hắn – cho một người còn chẳng có thiên phú tu luyện.
Lần đầu tiên hắn chịu nghe một người mắng mỏ hắn ngoài trưởng tỷ nhưng cũng chẳng khiến hắn tức giận.
Dần dà, cái bóng ma của hắn cũng lỉnh đi đâu mất dạng, hắn còn chưa từng thấy nó quay về, thậm chí việc hắn trước đây luôn bị cái bóng ma kia quấy phá, khiến hắn tự mình khổ sở, giam cầm chính mình trong ba ngàn năm cũng bị hắn vứt ra sau đầu.
Cuộc sống thường nhật của Dữ Quân và Ngọc Hoan vô cùng êm ấp và hạnh phúc. Hắn tưởng chừng như bọn họ có thể trải qua bình lặng như vậy mãi, cho đến khi…
Dữ Quân bất ngờ bị phụ thân gọi về Thiên giới.
Hắn không nỡ rời xa Ngọc Hoan. Nhưng Ngọc Hoan vô tư lự, nói với hắn rằng y sẽ chờ hắn về.
Nhưng làm sao Dữ Quân có thể nói cho đứa ngốc của hắn biết rằng, một ngày lên trời bằng một năm hạ phàm cơ chứ?
Dữ Quân dặn dò Tinh Âm thay hắn chăm sóc Ngọc Hoan kỹ lưỡng, chừng mấy năm sau hắn sẽ quay về. Ngọc Hoan mười một tuổi như đứa ngốc, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Trước khi hắn rời đi, Ngọc Hoan còn nắm lấy góc áo hắn, nói rằng đợi hắn về, y muốn đường đường chính chính gả cho hắn.
Dữ Quân mỉm cười, hắn hôn lên trái của Ngọc Hoan. Tinh Âm ở bên cạnh mừng như mở cờ trong bụng. Hắn đem ấn ký của mình đặt lên người Ngọc Hoan, nói: “Được, đây là bổn tọa đính ước với ngươi. Nếu như khi ta trở về, ngươi dám tự tiện gả đi, đừng trách bổn tọa bá đạo cướp dâu.”
Ngọc Hoan cười, cũng hôn lại lên má của Dữ Quân, nói: “Đây là đính ước của ta với ngài. Nếu như ngài bội ước, Ngọc Hoan cả đời sau đều không gặp ngài nữa.”
Dữ Quân hài lòng, hắn tự tin bản thân mình tuyệt đối sẽ không khiến cho đứa ngốc chịu đau. Dữ Quân được Ninh Quân dạy dỗ, hắn tự khắc biết được trong lòng bản thân đang nghĩ gì. Hắn thích Ngọc Hoan, hắn muốn Ngọc Hoan trở thành phu nhân của hắn.
Dữ Quân mang theo tâm tình vui như mở cờ trong bụng, nhanh chóng về trời.
Chẳng ngờ, đó là lần cuối cùng, Dữ Quân và Ngọc Hoan tâm còn hướng về nhau.
…
Dữ Quân không ngờ, hắn lần này trở về chính là phụ thần của hắn bắt hắn lấy một nữ nhi xa lạ tên là Ngọc Linh Khê, trưởng nữ của Ngọc tộc, một trong những cổ tộc tiếng tăm lừng lẫy thời đó.
Dữ Quân nhìn Ngọc Linh Khê đã cảm thấy ngờ ngợ. Gương mặt của Ngọc Linh Khê hao hao giống Ngọc Hoan. Nhưng nhìn thế nào hắn vẫn thấy Ngọc Hoan của hắn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Ngọc Linh Khê mang theo dã tâm rất lớn, muốn gả cho Dữ Quân điện hạ. Đừng nói về ngoại hình, chỉ riêng chiến công hiển hách của hắn cũng đủ vang danh khắp thiên hạ, ai dám so với hắn? Hơn nữa, Dữ Quân điện hạ luôn được Ninh Quân điện hạ và Duyệt Quân điện hạ cảm thán là người hiền lành, nàng ta đương nhiên muốn gả đến rồi.
Dữ Quân nào chịu lấy nàng ta? Hắn kiên quyết cự tuyệt, thậm chí còn nổi trận lôi đình, triệu cả Cửu Sắc Thiên Lôi đến oanh tạc khắp Cửu Trùng Thiên, khiến Ngọc Linh Khê sợ hãi.
Người Ngọc thị liền đem cái nhìn không tốt đổ lên người Dữ Quân. Nhưng… để thống nhất thiên hạ năm xưa, Ngọc thị Ngọc gia cũng góp công rất lớn, khiến Bàn Cổ đại đế không thể không ghi nhận công lao. Bàn Cổ đại đế liền hứa hôn cho Dữ Quân cùng một người của Ngọc thị.
Chỉ là, thật không ngờ, Bàn Cổ đại đế lại biết được chuyện của Dữ Quân ở nhân gian, cưỡng ép Dữ Quân uống Vong Tình Dược.
Nhưng Dữ Quân nào chịu uống, thậm chí hắn còn tự mình đại náo Cửu Trùng Thiên, muốn bỏ chạy. Có điều, dù cho hắn có bỏ chạy như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào chạy thoát được khỏi Duyệt Quân và Dương Quân, thậm chí Ninh Quân còn bày ra cả trận pháp cổ để bắt hắn. Mặc dù Dữ Quân rất mạnh, nhưng không đồng nghĩa với việc tất thảy những huynh tỷ khác của hắn hợp lực bắt hắn, hắn có thể an toàn thoát ra.
Trước mặt nhiều người, hắn bị cưỡng ép nuốt xuống Vong Tình Dược, bị cưỡng ép cưới Ngọc Linh Khê.
Đáng thương thay, Dữ Quân dù cho có rơi nước mắt nhìn huynh tỷ của mình như thế nào thì bọn họ cũng vô cảm nhìn hắn. Đích thân Dương Quân đã cạy miệng hắn, bắt hắn nuốt xuống Vong Tình Dược.
Cuối cùng, trước khi hắn rơi vào trạng thái mất ý thức, ý niệm cuối cùng của hắn chính là, bắt đầu sinh hận với bọn họ.
Lại nói, lúc Dữ Quân vừa đi chưa được mấy ngày, Tinh Âm cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn liền gấp rút quay lại cái thôn trấn nhỏ kia. Bởi vì sau khi Ngọc Hoan có được ấn kí của Dữ Quân liền nhận được sự tín nhiệm của tất cả thuộc hạ đi theo Dữ Quân.
Tinh Âm cảm thấy không thể giấu được chút nào nữa, liền đưa tiểu phu nhân của quân chủ nhà mình đến địa bàn của họ – Huyền Mộc đại lục tụ họp, giới thiệu cho tất cả mọi người về phu nhân nhỏ.
Đối với chuyện quân chủ của bọn họ tự mình giam cầm suốt ba ngàn năm đã khiến chúng thuộc hạ của hắn vô cùng sầu não lẫn đau lòng. Vậy mà chỉ trong một năm qua, hàng loạt báo cáo của Tinh Âm truyền đi, nhận thấy tâm tình của quân chủ ngày càng tốt là nhờ có Ngọc Hoan, thêm nữa bây giờ chính Ngọc Hoan cũng có ấn kí của quân chủ khiến tất thảy thuộc hạ, huynh đệ của hắn đều hò reo vui mừng. Cuối cùng đại tổ tông khó hầu của bọn họ cũng có người trị rồi.
Chẳng qua, Tinh Âm vừa mới giao Ngọc Hoan cho Tinh Diễm thì đã bị chính cảm giác bất an, lo sợ đánh thức, hắn vội vàng trở lại thôn trấn nhỏ. Chẳng ngờ, thiên binh thiên tướng theo lệnh của Bàn Cổ đại đế đã tấn công, phá hủy thôn làng. Tinh Âm liền nhanh chóng chống đỡ, nhưng đáng tiếc. Hắn đến quá muộn, không thể cứu được ai, ngay cả một đứa trẻ vừa mới chào đời được mấy ngày cũng bị biển lửa thiêu sống.
Thiên tướng phát hiện ra Tinh Âm, đuổi cùng diệt tiệt. Tinh Âm chạy đến địa bàn của Huyền Mộc đại lục, hắn mới có thể thoát thân.
Nhưng vết thương của hắn quá nghiêm trọng, khiến Tinh Âm không thể qua khỏi. Ngọc Hoan bị mọi người ngăn cách không cho y đến tìm đại ca ca, cũng không ai nói cho y biết đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến phút sắp lâm chung, Tinh Âm mới gọi Ngọc Hoan đến.
Tinh Âm nói Ngọc Hoan là đứa trẻ ngoan nhất trong những đứa trẻ hắn từng dạy dỗ, nên hắn muốn dành chút tâm tư cuối cùng cho Ngọc Hoan. Hắn đem sinh mệnh của mình luyện thành một viên tiên đan, tự động chui vào cơ thể của Ngọc Hoan, giúp hắn khai thông kinh mạch, khiến đan điền được kết thành, có thể nuôi dưỡng kim đan, khiến Ngọc Hoan được khai thông đầu óc, cũng trở nên thông minh hơn bao giờ hết.
Ngọc Hoan có ký ức của Tinh Âm, đồng thời cũng có kiến thức của hắn. Y ôm đầu đau đớn gào khóc, bất lực không thể níu giữ được Tinh Âm quay về. Tinh Diễm nói với y: “Chắc chắn chủ quân đã gặp chuyện chẳng lành. Thậm chí còn tệ hơn thế. Tiểu phu nhân, ngươi phải bình tĩnh.”
Tất cả thuộc hạ của hắn đều cúi đầu trước y, nói: “Chủ quân nguy cấp, khẩn xin phu nhân đưa ra quyết định đúng đắn.”
Ngọc Hoan sau đó ngất đi vì mệt mỏi, cú sốc mất đi người thân, bản thân y không chịu được khi nhìn thấy đại ca ca mà y rất kính trọng chết đi trước mắt mình như vậy.
Sau đó, tâm lý của Ngọc Hoan đã trở nên dị thường trong vòng một tháng. Tinh Diễm nói, Ngọc Hoan cứ như người mất hồn, không cười không nói, nếu cơm canh không phải do Tinh Diễm dọa nạt bắt y ăn, y thực sự sẽ chẳng màng đến chúng.
Mọi người đều biết y đang không thể chấp nhận được sự thật. Thêm vào đó, y còn chưa chấp nhận được sự thật rằng, kẻ sẽ giết đi mái nhà thứ hai của y, lại là người thân của hắn.
Sau đó, chẳng hiểu vì sao, Ngọc Hoan có thể tự bước ra được khỏi phòng, tự mình ăn uống, còn nói rõ với Tinh Diễm, xin hắn ta chỉ dạy cho y. Nhưng ai cũng biết, tiểu hài tử ngây ngô, thuần khiết trong lòng của chủ quân bọn họ đã sớm chết rồi.
Một năm tiếp theo, Ngọc Hoan chăm chỉ học tập theo những thuộc hạ của Dữ Quân. Y vốn dĩ có thiên phú, chẳng qua chỉ vì một vài lý do mà bị đình trệ, kinh mạch không thông. Tinh Âm dùng sức lực cả đời giúp y khôi phục lại dáng vẻ nên có, khiến quá trình tiến tu của Ngọc Hoan cũng nhanh chóng trưởng thành.
Thấm thoát năm năm trôi qua, Ngọc Hoan bây giờ đã là một cường giả mới mười sáu tuổi. Y lớn lên càng nhìn thuận mắt, càng xinh đẹp, càng xứng đáng với vị trí phu nhân của Dữ Quân hơn.
Nhưng đúng lúc này, loan điểu từ thiên giới báo xuống, Dữ Quân đại hôn, cho mời những vị cường giả dưới trướng hắn lên trời ngự điện. Bọn họ kinh hoảng nhìn Ngọc Hoan. Ngọc Hoan cho dù có lớn hơn nhưng tâm tình thiếu niên không thể kiềm chế nổi.
Chẳng biết sau đó, Ngọc Hoan đã đau khổ như thế nào, nhưng rồi y cũng nghe lời những người xung quanh, cải trang làm một tiểu nô đi theo bọn họ lên Cửu Trùng Thiên.
Đại hôn kéo dài chín ngày. Cũng là chín ngày cực hình đối với Ngọc Hoan.
Y nhìn thấy hắn cùng người khác bái đường.
Y nhìn thấy hắn cùng người khác động phòng hoa chúc.
Y nhìn thấy tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất trên đời đều dành cho hắn, khiến trái tim y tan nát.
Y nhìn thấy nơi này thật cô quạnh, khoảng cách của hắn và y quá lớn.
Y nhìn thấy, hắn đã chẳng còn để mắt nhìn đến y.
Nhưng y tin, hắn vẫn là đại thúc của y, vẫn là người mà y một lòng tin yêu.
Và y cam chịu trở thành một tiểu nô bên cạnh hắn.
Y nhiều lần tiếp cận hắn, nhưng hắn luôn nhìn y với cái nhìn lạnh lẽo, vô tình.
Y vẫn tin hắn sẽ là đại thúc của y, nhưng liệu y có ý thức được, kẻ trước mắt và đại thúc của y chẳng thể nào là cùng một người?
Dữ Quân luôn cảm thấy lạ. Cứ như hắn đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng trong lòng, nhưng cái đó là gì thì hắn không biết. Hắn và Ngọc Linh Khê thành hôn, nhưng khi chạm vào nàng ta, hắn lại dấy lên sự xa cách và có chút gì đó… kinh tởm? Không! Nếu hắn nghĩ như vậy thì thật sự hắn đã quá đáng với chính thất của mình rồi.
Nhưng lại chẳng hiểu sao, tiểu nô mà Tinh Diễm đem đến cho hắn, có gương mặt hơi hao hao giống Ngọc Linh Khê, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác thân quen, thậm chí đôi khi hắn còn không nhịn được mà đưa mắt nhìn vào tiểu nô kia nhiều thêm một cái.
Hắn không hiểu, cũng không rõ lý do vì sao. Mà hắn cũng không thể cứ như vậy đem chuyện tầm phào này đi tìm trưởng tỷ hỏi chuyện.
Cho nên, hắn liền đem tiểu nô kia đuổi đến cho phu nhân của hắn muốn làm gì thì làm.
Sau đó, sau đó, chính Dữ Quân phải nếm trải qua cửu đại bi kịch mà hắn đã gây nên. Mà khoảnh khắc hắn nếm trải những nỗi bi kịch ấy, cũng chính là lúc hắn tự tay giết chết người hắn yêu, tiễn những thuộc hạ thân tín của hắn xuống Hoàng Tuyền và nhận ra bộ mặt thật của những người mà hắn gọi là “người nhà”.
Năm thứ bảy sau khi hắn đại hôn, hắn vẫn còn ở Cửu Trùng Thiên. Phụ thần của hắn nói, hắn phải ở lại Cửu Trùng Thiên cho đến khi nào hắn có thể sinh được nhi tử nối dõi. Hắn cảm thấy cũng là chuyện thường tình, liền đồng ý ở lại.
Bi kịch đầu tiên đã xảy ra. Trong cơn say mê tình, hắn cưỡng đoạt Ngọc Hoan, rồi lại cho rằng chính y hạ dược hắn, phạt y cực hình rút gân. Nếu như không phải có Tinh Nguyệt – thuộc hạ của hắn cứu mạng – thì sợ rằng trong chính khoảnh khắc đó, Ngọc Hoan thực sự đã chết.
Bi kịch thứ hai. Hắn biết Ngọc Hoan sau cơn hoan ái với hắn, chẳng biết làm cách nào đã thụ thai. Hắn cho rằng y lén sử dụng tà thuật, liền âm thầm mưu hại khiến y sảy thai, hòng lấp liếm đi chuyện hắn làm chuyện không đứng đắn đằng sau lưng Ngọc Linh Khê. Ngọc Hoan không hề biết sự thật, cho rằng bản thân y chỉ bất cẩn, nên mới hại đến nhi tử, khiến y sống không bằng chết một trăm năm sau đó.
Bi kịch thứ ba, hắn đích thân dẫn quân xuất trận dẹp yên phiến loạn của Dực Tộc. Ngọc Hoan cũng đi theo hắn, đỡ cho hắn một mũi tên Cực Tử của Dực Tộc, tổn thương nguyên hồn. Lần này, chính Tinh Viêm đã dùng một phần hai đan điền của hắn, cứu Ngọc Hoan. Nhưng Dữ Quân đã làm gì? Hắn nghe lời xúi quẩy của Ngọc Linh Khê, nghi ngờ y là nội gián, nghiêm khảo khiến y sống không bằng chết một năm trời ròng rã. Một nửa đan điền của Tinh Viêm vì vậy mà trở thành vô dụng.
Bi kịch thứ tư, Ngọc Linh Khê tằng tịu sau lưng hắn và có thai, nàng ta lại đem hủy thi diệt tích, đổ hết mọi tội lỗi lên Ngọc Hoan, khiến y bị hắn dùng nghiêm hình trừng phạt, chính là rút tủy sống.
Ngọc Linh Khê là một trong thập đại đệ tử của Ninh Quân, nên địa vị của nàng ta ở Cửu Trùng Thiên vốn dĩ cũng đã cao rồi. Còn Ngọc Hoan chẳng qua chỉ là mượn lời làm nha hoàn của Tinh Viêm. Ngọc Linh Khê biết được Ngọc Hoan chính là tiện nhân năm đó bị gả cho quỷ ma, may mắn còn sống nhưng không có chứng cứ, muốn tìm chứng cứ trên người Tinh Viêm. Có nhiều người biết Tinh Viêm là kẻ như thế nào, nhưng cũng không ai dám nói gì, cũng không ai dám bênh vực hắn.
Tinh Viêm bị Ngọc Linh Khê bắt, dùng cực hình tra khảo. Nhưng Tinh Viêm sống chết không khai, ngược lại còn mắng Ngọc Linh Khê tu hú chiếm tổ, rồi có ngày nàng ta cũng sẽ chết thảm hơn cả hán. Ngọc Linh Khê bị nói đến nỗi đau, không tin được, cho nên nàng ta giá họa Tinh Viêm và Ngọc Hoan có tư tình, khiến Dữ Quân tức giận. Hắn cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nên đã xử chết Tinh Viêm, sau đó lại cắm lên người Ngọc Hoan năm trăm đinh tiêu hồn. Đây chính là bi kịch thứ năm và sáu của hắn.
Ninh Quân đã biết Ngọc Hoan là ái nhân của Dữ Quân thì đã muộn rồi. Y đã bắt đầu chết tâm với Dữ Quân. Y nhận ra bản thân mình có tình cảm với Tinh Viêm thì đã muộn. Tinh Viêm chết rồi, y cũng nhận ra bản thân yêu người kia thế nào. Đại thúc mà y yêu chẳng qua chỉ là một ánh bạch nguyên quang thuở niên thiếu, không phải người y cần ở bên thực sự. Người đối tốt với y chính là Tinh Viêm. Ninh Quân vốn không phải là kẻ hẹp hòi, nàng đồng ý để Ngọc Hoan đưa Tinh Viêm quay về chôn cất. Ngọc Hoan cũng hỏi nàng, liệu có thể để y khắc tên y cùng Tinh Viêm lên đá Tam Sinh được hay không? Ninh Quân hỏi y:
“Không phải ngươi chịu cực chịu khổ suốt hai trăm mười bảy năm qua vì đệ đệ ta sao? Ngươi yêu hắn nhiều như vậy, ngươi thực sự bằng lòng?”
Ngọc Hoan nở nụ cười thê lương nhìn Ninh Quân: “Vậy thì sao? Đại điện hạ, chẳng phải chúng ta có bi kịch ngày hôm nay, ai là người hiểu rõ nhất, không nói chắc ngài cũng hiểu rõ a. Tứ điện hạ đã không còn là đại thúc của ta. Ta cũng không còn là Hoan nhi của hắn. Người hết lòng vì ta, đến cuối cùng cũng chỉ có Viêm ca. Huynh ấy vì ta mà chết rồi. Vì ta mà chết rồi.”
Ngọc Hoan không khóc được nữa, hắn đã khóc đến mức hai mắt mờ đi. Ninh Quân nhìn thấy, mím chặt môi. Nàng lấy từ trong không gian ra một con dao, nói: “Thứ này là kỉ vậy của cố bằng hữu ta. Ngươi dùng nó khắc lên Đá Tam Sinh, vĩnh viễn ngươi và Tinh Viêm sẽ là phu thê, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.”
Đá Tam Sinh khắc tên hai người, nhưng cảnh còn người mất, Ngọc Hoan ôm di thể của Tinh Viêm, trong lòng chẳng khác gì sương mù, nói với hắn: “Đi, ta đưa chàng về nhà.”
Mà khoảnh khắc Ngọc Hoan rời đi, Dữ Quân cũng mới phát hiện ra nhiều chuyện. Ngọc Hoan đi rồi, hắn còn tưởng bản thân có thể buông bỏ được kẻ phiền não khiến gia thất hắn bất hòa. Nhưng y đi rồi hắn mới phát hiện ra xung quanh thực trống trải.
Cho nên, hắn đi tìm Ngọc Hoan. Đến nơi, hắn phát hiện ra Ngọc Hoan vậy mà đổi tên họ, gọi là Tinh phu nhân, bài vị y thờ cúng có hai người, chính là Tinh Âm và Tinh Viêm. Hắn tức giận. Hắn đánh y, mắng y là đồ tiện nhân lăng loàn. Y không nói gì, chỉ nhìn hắn nở nụ cười thê lương. Hắn càng tức giận, trước bài vị của Tinh Viêm, ***** *** y. Đây chính là bi kịch thứ bảy.
Ngọc Hoan bị Dữ Quân đem về Cửu Trùng Thiên, hắn phong y làm trắc phi. Điều này bất ngờ đến mức Bàn Cổ cũng không thể ngăn cản kịp. Thậm chí nhìn ánh mắt của Dữ Quân, Bàn Cổ cũng không động đến hắn. Ngọc Hoan một lần nữa mang thai. Mà bụng của Ngọc Linh Khê mấy trăm năm qua vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chính nàng ta ghen ghét với Ngọc Hoan, nhiều lần hãm hại y. Vậy mà hắn vẫn bàng quang không để ý đến. Đứa trẻ trong bụng Ngọc Hoan dường như bám trụ rất tốt, qua thời kỳ nguy hiểm vẫn không việc gì.
Ninh Quân bất lực, không thể nói cho Dữ Quân sự thật, liền phái Ngọc Tỷ âm thầm giúp đỡ y. Ngọc Hoan giống như người mất hồn, y chẳng thể nào cười nói như trước. Ngọc Tỷ phát hiện ra ấn kí đặc biệt của Dữ Quân, liền kinh ngạc, gặng hỏi Ngọc Hoan chuyện này, nhưng y không nói. Vậy mà, Ngọc Tỷ lại đem chuyện này kể cho Ngọc Linh Khê nghe. Thực ra, Ngọc Tỷ không hề biết trong mắt của Ngọc Linh Khê, Ngọc Hoan như thế nào, càng chẳng biết được những chuyện dơ bẩn mà nàng ta làm.
Ngọc Tỷ chỉ bất bình thay, Ngọc Linh Khê sư tỷ của nàng đường đường là chính thất, vậy mà lại chẳng bằng một trắc phi. Ngọc Linh Khê nghe xong thì tức giận, muốn đoạt ấn kí, cho nên chẳng tiếc chút sức mà nửa đêm đến, muốn đoạt mạng y.
Chẳng ngờ, hành động này của Ngọc Linh Khê lại khiến Ngọc Hoan thực sự sảy thai. Hắn biết chuyện, cũng biết chuyện ấn kí kia. Nhưng ấn kí hiện tại đã ở trên người Ngọc Linh Khê, còn Ngọc Hoan thì im lặng. Y không khóc, cũng không nháo. Đây chính là bi kịch thứ tám.
Rốt cuộc thì, Ninh Quân cũng không thể đem mọi chuyện làm trái ý phụ thần, nàng đành đưa Ngọc Hoan đến Thượng Thương Cung của nàng. Có điều, Ngọc Hoan còn chưa ở Thượng Thương Cung được bao lâu thì Thiên Cung xảy ra một chuyện đại động.
Đó chính là Tam Tuần Thiên Ma đại náo Cửu Trùng Thiên. Kẻ này thực lực vô cùng mạnh, đến mức dù cho Tứ Thượng Cổ có hợp sức cũng khó có thể mà cứu được tình thế, ngay cả Bàn Cổ cũng phải đích thân ra tay.
Trận chiến kéo dài ba năm trên Cửu Trùng Thiên, khiến hai phần ba Thiên Cung bị đánh nát, rất nhiều bảo khí, pháp khí bị phá hủy. Nhưng rồi, cho dù kẻ mạnh nhất cũng không thể đánh thắng được kẻ khai sáng thế giới này, cho nên Tam Tuần Thiên Ma đã bị đánh chết.
Nhưng mà, kẻ này cũng không phải kẻ hiền lành. Trước khi chết, kẻ này dùng chút ý niệm cuối cùng của mình, bọc lấy thanh kiếm Hiên Viên Kiếm của Dữ Quân, nhắm vào tim hắn mà đâm tới, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể ngăn lại, mà sợ rằng, một thân Dữ Quân trọng thương cũng không thể né được.
Một thân ảnh nhỏ nhắn lao lên, chắn trước mắt hắn.
Hiên Viên Kiếm xuyên tim y, bạch y nhuốm một màu đỏ máu. Gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt.
Sợi giây giam cầm trái tim của Dữ Quân đứt ra, sợi xích vàng phong ấn tình yêu của hắn cũng gãy nát. Hắn kinh hãi không thể tin vào mắt mình, theo bản năng liền đưa tay ôm lấy y, kinh hoảng thét lên thất thanh, gọi tên người trước mắt: “Hoan nhi!”