“Tỷ, đại phụ thân vẫn còn phải quỳ sao?” Từ Tu Kiệt nhìn vị lão nhân gia tuổi đời ba mươi mấy vạn đang quỳ dưới sân, đầu gối lót vỏ sầu, vừa bê chậu nước, vừa phải ngậm hết ba quả trứng gà.
“Ừ. Nhưng lão ấy da dày thịt béo, cho dù có quỳ thêm ba tháng nữa cũng không sao đâu.” Lục Yên Nhiên tao nhã cắn hạt dưa, lại tao nhã cùng một đám hóng hớt hóng chuyện phiếm của phụ mẫu nàng.
Nếu như có một ngày nào đó được hỏi Hỗn Độn hối hận nhất chuyện gì, thì hắn nhất định sẽ nói: “Bổn tọa hối hận nhất chính là sinh ra cái thứ nghiệp chướng báo đời hại cha như Lục Yên Nhiên ấy!”
Rõ ràng lúc nhỏ là một cái nha đầu rất rất ngoan. Chẳng hiểu sao lớn lên bên cạnh Diệp Lạc Hy lại trở nên kỳ cục như vậy.
Mà, có lẽ là vì thế đi. Sau khi sinh xong bốn đứa trẻ Tư Hoàng, Lạc Thần, Hiên nhi và Linh Linh, vì sợ sức khỏe của nàng không tốt, lại càng vì sợ tính cách của Diệp Lạc Hy ngày càng không được tốt lắm. Chuyện nàng phải giải quyết hận thù của mình đã thật đủ rắc rối, lại còn phải đối đầu với một thế lực đáng lưu tâm hơn càng đáng sợ.
Cho nên, Tư Hoàng được gửi cho Chu Sa nuôi dưỡng. Lạc Thần được giao cho Lâm Túc. Hiên Nhi được gửi cho Khang Tư, Nữ Oa. Còn Linh Linh được giao lại cho Ngọc Tỷ chăm sóc.
Cuối cùng thì Diệp Lạc Hy sau khi sinh con xong được một thời gian, nàng lại bế quan im lặng cùng chồng mình. Ba tháng trước vừa xuất quan, đã phải đích thân đi tìm đánh ghen cùng Thái Thiên Hậu.
Thật là trớ trêu biết bao nhiêu.
Hỗn Độn đưa mắt oán trách nhìn Lục Yên Nhiên, quác mắt: “Con nỡ lòng nào nhìn ta bị quỳ như vậy sao?”
Lục Yên Nhiên nhún vai: “Phụ thân, người yên tâm, con nỡ.”
Hắn tức chết.
Lúc này, Diệp Lạc Hy ở trong thư phòng bước ra, nhìn Hỗn Độn, lại khẽ thở dài.
“Đứng dậy đi.” Nàng nói: “Ta cũng không tính toán với chàng nữa. Dù sao thì trong tất thảy những chuyện này, ta sẽ không trách chàng, vì một cái mối tơ vương còn chưa thành mà hủy gần như cả đời trước của ta.”
Hỗn Độn nghe vậy, hắn lo sợ. Lo sợ chính nàng sẽ là người bỏ rơi hắn.
Hắn định đứng dậy nói tiếp thì Đào Ngột và Thao Thiết đã biết, vội bịt miệng cái tên này nói thêm lời nào. Nàng lại tiếp: “Bỏ đi. Dù sao, chàng cũng đã dùng cả đời để bù đắp lại cho ta, ta cũng lười tính toán chuyện này cùng chàng. Nhưng mà Vũ.” Diệp Lạc Hy nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hi vọng mà hỏi hắn: “Liệu chàng vẫn yêu ta như thuở ban đầu chứ?”
Hỗn Độn hắn kinh ngạc, vội dãy ra khỏi hai cái tên Đào Ngột, Thao Thiết, hắn ủy khuất hỏi nàng: “Nàng sợ rằng ta sẽ vì một ả nữ nhân kia mà lại quay lưng với nàng sao?”
Nàng cười khổ: “Ta không sợ chàng quay lưng với ta. Ta hứa với chàng. Nếu như chàng rời bỏ ta là vì chàng đã hết yêu thương ta, ta nguyện thành toàn cho chàng. Nhưng nếu như chàng dám vì ả Lãnh Cơ Uyển kia mà dám rời bỏ ta, ta nhất định sẽ cho hai người đồi xanh hai mộ. Chàng dám xem?”
Hỗn Độn cảm thấy ớn lạnh cả người. Cảm giác như bị tử thần sờ ngay sau gáy cũng chẳng khác là bao nhiêu đâu a.
Hắn nuốt nước bọt nhìn gương mặt lạnh tanh của nương tử mình, nói: “Ta thề với nàng. Có chết ta cũng sẽ không mơ tưởng đến loại nữ nhân bỉ ổi kia đâu. Xin nàng yên tâm. Bổn quân nói được làm được.”
“Xùy, chán phèo.” Từ Tu Văn bĩu môi.
“Chứ chẳng lẽ đệ mong mẫu thân sẽ phanh thây phụ thân ra để trút giận hay sao?” Lục Yên Nhiên nhướng mày.
“Không phải. Mẫu thân lúc nào cũng mềm lòng. Chỉ cần phụ thân xuống nước bày ra vẻ đáng thương một chút, kiểu gì mẫu thân cũng sẽ tha thứ cho cả bốn kẻ vô liêm sỉ này. Đệ mới không cam tâm.” Từ Tu Kiệt dẩu mỏ.
Lục Yên Nhiên thở dài, đưa tay xoa đầu hai cái đệ đệ này, nói: “Rồi chẳng phải tương lai hai người muốn tìm ý trung nhân cũng sẽ tìm đến một người giống như mẫu thân, bởi vì bản chất hai người các đệ vô lại cũng kẻ tám lạng, người nửa cân với phụ thân mình hay sao?”
Lúc này, trong suy tư của Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt cùng nghĩ đến một người, liền dẩu mỏ đồng thanh: “Xùy! Bọn đệ còn lâu mới thèm tìm một người dễ mềm lòng như mẫu thân.”
Lục Yên Nhiên khẽ xoa cằm, cười tà tà. Để rồi mà xem. Sinh ra từ một bụng mẹ, nàng cũng chỉ lớn hơn hai cái ấu đệ này có vài canh giờ. Nàng làm sao có thể không biết rõ tình nết của hai cái đệ đệ song sinh này như thế nào a?
….
“Thượng thần, đại lễ mừng Thiên Giới được thành lập được tổ chức rất long trọng, người dù tốt dù xấu cũng là một trong những người có quyền lực và địa vị nhất ở nơi này, người đã ba, bốn lần từ chối rồi. Lần này ngài không thể từ chối được nữa.” Đông Phương Viêm tướng ở ngay trong thư phòng của Bách Chiến Thượng Thần, khuyên nhủ.
Diệp Lạc Hy thở dài ngẩng đầu lên. Biết vậy nàng đã không xuất trần hạ phàm, giúp đỡ hai cái tên song bích bách sát này của Thiên giới phi thăng êm đẹp rồi. Năm xưa giúp đỡ bọn họ bao nhiêu, bây giờ chính nàng lại có cảm giác bị dội gáo nước lạnh bấy nhiêu.
Nàng nhìn người nọ, làu bàu: “Không phải là ta không muốn đi. Chẳng qua năm nào cũng như năm nào. Ca múa tiên vũ, hòa nhạc cổ điển, lại còn năm nào cũng đãi ngũ quả, thịt heo, rượu tuyết hoa. Ta đã dự mấy lần, nhìn bàn tiệc là ta đã phát ngán rồi. Ngươi đừng có nghe lời Thiên Đế, đến đây mời ta nữa được không? Ta không đi cũng chẳng có vấn đề gì mà.”
Đông Phương Viêm nhìn nàng, nghiêm nghị: “Thượng thần, tiểu tướng khẩn cầu người đi. Năm nay Thiên Đế nói ta nhất định phải mời được người đến. Nếu việc quân quá bận, Thiên Đế sẽ phạt người nghỉ dài hạn đấy ạ. Xin người hãy đến dự một chút đi. Đợi Thiên Đế tuyên bố xong Thiên Hậu là ai, người liền có thể quay về.”
Diệp Lạc Hy đen mặt. Tiểu tử Dạ Tư Hàn này, đủ lông đủ cánh rồi bây giờ quay lại đe dọa ngược lại nàng đấy phỏng?
Người đời nhìn vào thì thấy vị Bách Chiến Thượng thần cao cao tại thượng này là một người khá là “nghiện” công việc. Cho dù giao cho nàng việc nhiều chất cao như núi, nàng đều có thể hoàn thành xong mà không đổ một giọt mồ hôi. Nếu như bắt nàng nghỉ ngơi một chút, thì đó cũng xem như một việc trừng phạt nàng rồi đi. Vậy nên, Đông Phương đại tướng quân mới cả gan dùng chuyện này để đe dọa người đó a.
Diệp Lạc Hy Thượng Thần cuối cùng cũng chịu thua mà nói rằng: “Thôi được rồi! Ta đi là được chứ gì?”
Hắn nói: “Ta sẽ báo cáo lại với Thiên Đế đại nhân.”
Diệp Lạc Hy thở dài. Rốt cuộc là Dạ Tư Hàn muốn làm cái gì?
Chẳng ngờ rằng ngày hôm đó, Diệp Lạc Hy lại nổi cơn tam bành mà chém đổ cả một tòa cung điện luôn đi.