• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này, cậu là ai vậy?"

Nguyễn Khanh Khanh sợ hãi lui đến bên góc tường. Người đàn ông trước mặt có một đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, nhưng mái tóc rối bù, cơ bắp cuồn cuộn, tỏa ra một loại khí chất hoang dã xen lẫn giữa chó con và chó săn. Lúc này đôi mắt hung hãn của cô ta nhìn chằm chặp vào báu vật đang để trần nửa người ở trước mặt.

Cánh tay dài của Tĩnh Hiên duỗi ra, kéo cô gái nhỏ nhắn kia về phía mình, quả đầu xù vùi vào trong hõm vai của cô gái hít một hơi thật sâu, trái cổ gợi cảm lăn lên lộn xuống, giọng nói tràn đầy sự buồn tủi.

"Chị ơi, sao lại trở mặt thế? Em là Tiểu Tịnh nè…"

"Bé lông vàng?"

Lúc này Nguyễn Khanh Khanh mới chợt nhận ra bé lông vàng mà cô đã cứu ban ngày không thấy đâu nữa, hiện giờ vị trí ấy trên giường chỉ có thiếu niên với thân hình cao lớn trước mặt…

"Chẳng lẽ, cậu chính là bé lông vàng kia?"

Thiếu niên bĩu môi như đang bất mãn: "Cái gì mà lông vàng chứ… Đó là do em nhất thời sơ suất nên bị đánh lén, thể lực còn sót lại chỉ có thể duy trì hình dạng chó con thôi."

Vậy mà lại là dị năng biến hình giống hệt cái của cô!

Nguyễn Khanh Khanh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô lặng lẽ chỉnh lại vạt áo của mình, cánh tay non mềm đẩy nhẹ lồng ngực cứng rắn càng lúc càng tiến đến gần của người đàn ông.



"Cậu… trước hết cậu đừng dựa sát vào tôi như vậy, nếu đã là bé lông vàng, vậy thì dễ nói chuyện rồi…"

Tĩnh Hiên nhướng mày: "Chị ơi, em được chị điều trị, ơn cứu mạng này chỉ có thể lấy thân báo đáp, sau này em là người của chị rồi…"

"Cái gì?"

Hơi thở nóng rẫy của người đàn ông phả lên cần cổ của cô, mùi hương nam tính nồng nặc cùng với hương cỏ xanh nhàn nhạt ập đến ồ ạ, bao bọc Nguyễn Khanh Khanh vào bên trong, cái cổ trắng mịn của cô không khỏi tê dại từng hồi như điện giật.

Nhận ra phản ứng của cô gái, người đàn ông cười khẽ một tiếng rất gợi cảm, một bàn tay to lớn nhanh chóng chụp lên núi đôi no đủ mềm mại kia, xoa nắn một cách gợi tình.

"Á… cậu làm cái gì vậy! Không cần…"

Như thể không nghe thấy lời từ chối phiền phức này, Tĩnh Hiên trực tiếp cưỡng chế hô lên khuôn miệng nhỏ nhắn mềm mại kia, ngăn chặn mọi tiếng kêu la của cô gái.

Cậu ta há miệng, tùy ý cắn mút và đuổi theo đầu lưỡi ngọt ngào mềm nhũn kia, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Nuốt vào trong bụng… Suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu này khiến cho người đàn ông càng thêm kích động, thứ thô cứng và nóng như lửa kia trực tiếp dán lên đùi cô gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK