• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn sương trắng tan đi, chiếc xe việt dã vẫn chạy ổn định trên đường quốc lộ.

Nguyễn Khanh Khanh giống như vừa được vớt ra từ trong nước, toàn thân ướt đẫm, mê man nằm ở hàng ghế sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt túa mồ hôi nhễ nhại lộ rõ vẻ mệt mỏi sau chuyện đó.

Trì Trạch đã phát hiện ra sự khác thường của cô từ trước, ánh mắt mang theo vẻ không vui nhìn về phía Trì Húc, lông mày nhíu chặt.

"Trì Húc, lần này em đã quá đáng quá rồi."

Trì Húc cười ngả ngớn.

"Anh à, anh không nghiêm túc đấy chứ?"

Sắc mặt Trì Trạch lạnh tanh: "Bất kể thế nào, em cũng không nên trút giận lên người cô ấy."

Giọng điệu ngả ngớn của Trì Húc cũng lạnh đi: "Đây là chuyện của em và cô ấy. Trì Trạch, anh đừng quan tâm quá nhiều. Anh đừng có quên rằng thời gian thỏa thuận của chúng ta chỉ có một năm."

"Đúng, một năm sau em muốn đi đâu anh cũng mặc kệ, nhưng cô ấy thì sao? Em đã hỏi nguyện vọng của cô ấy chưa?"

Trì Húc nở nụ cười lạnh nhạt: "Không bằng cứ chống mắt lên mà xem."

Bầu không khí bên trong xe lại rơi vào trạng thái đóng băng.

Không ai nói gì suốt cả quãng đường.

Chiếc xe việt dã chạy băng băng về phía đông. Cảnh vật xung quanh dần thay đổi, độ ẩm không khí dần tăng lên, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra thảm thực vật xung quanh đang trở nên rậm rạp hơn.



Một hương thơm lạ lùng thoang thoảng bay đến, lông mày Trì Húc giật nảy lên, thầm nghĩ một tiếng "không đúng".

Tuy rằng cậu ta vẫn chưa cảm nhận được xung quanh có gì khác thường, nhưng nơi này quá im ắng, lại không có một dấu hiệu nào của sự sống.

Ngay khi Trì Húc đang muốn nhắc nhở Trì Trạch, mặt đất lại đột ngột rung chuyển dữ dội, vô số vết nứt như vết rạn da bất chợt xuất hiện, một đống thực vật to khỏe có dạng dây leo ồ ạt chui ra từ bên dưới nền đất, hung bạo quất về phía nóc xe việt dã.

Trì Trạch phản ứng rất nhanh, một cái lồng kim loại bảo vệ lập tức ngưng kết phía trên nóc xe, bảo vệ thân xe tránh khỏi cú tấn công trực tiếp của dây leo. Nhưng dư âm khi dây leo nện lên lồng bảo hộ và mặt đường không bằng phẳng vẫn đang ảnh hưởng đến sự cân bằng của xe việt dã, chiếc xe được trang bị nặng nề như xe tăng lại chao đảo ở trung tâm của vụ động đất dữ dội, Nguyễn Khanh Khanh cũng từ từ tỉnh lại trong cảm giác chấn động mãnh liệt này.

Trì Húc dùng tinh thần quan sát tình hình xung quanh với sự tập trung cao độ, Trì Trạch vừa sử dụng dị năng để tấn công dây leo, vừa điều khiển xe ô tô tránh khỏi những hố sâu không ngừng xuất hiện trên mặt đất.

"Không có dao động tinh thần lực, không phải con người." Trì Húc đưa ra phán đoán.

Trì Trạch bình tĩnh gật đầu, đồng thời bắn ra một khối kim loại hình thoi giống như tinh thể băng, xỏ xuyên qua sợi dây leo muốn đánh lén đằng sau xe việt dã.

"Hình như là thực vật biến dị."

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Trì Trạch ừ một tiếng, nâng tay trái lên, chiếc xe bốn bánh khổng lồ lại chậm rãi bay lên, khi cách mặt đất khoảng một mét thì chân phải Trì Trạch đạp mạnh xuống chân ga, xe việt dã bắn đi như một chiếc tên lửa, lập tức hất văng ba dây leo lớn ở sau xe ra xa.

Tâm trạng của Trì Húc cũng thả lỏng, nhìn lướt qua gương hiếu hậu theo thói quen, thế nhưng không biết từ lúc nào, hàng ghế phía sau đã không còn một bóng người!

Đệch mợ!

"Mau quay lại! Cô ấy bị bắt đi rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK