"Là mày đâm đầu vào chỗ chết."
Triệu Cương xoay người tránh khỏi một lưỡi dao kim loại sắc bén, Triệu Cương lăn một vòng rồi ngồi dậy, đôi mắt hung ác mở to, tay phải đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất, sàn nhà và những hòn đá vỡ vụn lập tức bay lên trời, nhanh chóng bắn về phía hai người họ.
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh chợt căng thẳng, hình như Triệu Cương là người thức tỉnh dị năng hệ thổ.
Tất cả cấp dưới của Triệu Cương trong sảnh tiệc đã cứng đờ tại chỗ, chỉ còn một mình Triệu Cương là không chịu ảnh hưởng của khống chế tinh thần, không ngờ cấp bậc dị năng của ông ta lại tương đương với Trì Húc.
Cùng với một tiếng vang trong trẻo, cánh tay phải của Trì Trạch bỗng hóa thành một cái móng vuốt kim loại, đầu ngón tay sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ nhẹ nhàng vung lên đã đập nát tảng đá đang bay thẳng đến trước mặt.
Vùng lúc đó, ba tên cấp dưới đứng gần Triệu Cương nhất bỗng nhiên lao lên trước, tiến đến gần Triệu Cương theo kiểu bao vây, giơ vật nặng ở bên cạnh với động tác cứng nhắc, đồng loạt đập về phía người đứng ở giữa, hiển nhiên là tinh thần đã bị khống chế.
Nhưng là người đứng đầu căn cứ, sức mạnh của Triệu Cương rõ ràng là không thể khinh thường được. Ông ta đột nhiên nhấc chân phải lên, đạp mạnh như giáng một đòn nặng nề xuống mặt đất.
Một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện, mặt đất chợt rung chuyển, một vài vết nứt trên bề mặt nhanh chóng kéo dài ra, liên tục hất bay mấy tên cấp dưới đang muốn tấn công ông ta. Trong chớp mắt, những vết nứt đó đã kéo dài đến dưới chân hai người Trì Trạch và Trì Húc.
Nơi vết nứt đi qua, đá vụn hình thành một luồng khí cuồng bạo phóng lên cao rồi tiến gần chỗ đến hai người họ.
Rất rõ ràng, trong khoảng cách gần như thế này, một khi vết nứt kia kéo dài đến dưới chân, bọn họ sẽ bị công kích bởi đống đất đá bay mù trời hệt như gió lốc này.
Sức mạnh thật khủng khiếp, thì ra còn có thể sử dụng dị năng theo cách này. Trong đầu Nguyễn Khanh Khanh chợt lóe lên một suy nghĩ, cùng lúc đó cô cũng di chuyển về phía sau, tránh khỏi những hòn đá vỡ từ dư chấn của các vết nứt.
Bỗng nhiên bên hông Nguyễn Khanh Khanh bị siết chặt. Cô cúi đầu nhìn xuống, là một cành liễu dẻo dai mạnh mẽ. cô gái bay lên cao dưới sức kéo như được khống chế của cành cây, sau khi được đặt chắc chắn lên một cơ thể cao lớn quen thuộc, Nguyễn Khanh Khanh lập tức nhìn chằm chằm, là Úc Văn Chu!
Triệu Cương xoay người tránh khỏi một lưỡi dao kim loại sắc bén, Triệu Cương lăn một vòng rồi ngồi dậy, đôi mắt hung ác mở to, tay phải đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất, sàn nhà và những hòn đá vỡ vụn lập tức bay lên trời, nhanh chóng bắn về phía hai người họ.
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh chợt căng thẳng, hình như Triệu Cương là người thức tỉnh dị năng hệ thổ.
Tất cả cấp dưới của Triệu Cương trong sảnh tiệc đã cứng đờ tại chỗ, chỉ còn một mình Triệu Cương là không chịu ảnh hưởng của khống chế tinh thần, không ngờ cấp bậc dị năng của ông ta lại tương đương với Trì Húc.
Cùng với một tiếng vang trong trẻo, cánh tay phải của Trì Trạch bỗng hóa thành một cái móng vuốt kim loại, đầu ngón tay sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ nhẹ nhàng vung lên đã đập nát tảng đá đang bay thẳng đến trước mặt.
Vùng lúc đó, ba tên cấp dưới đứng gần Triệu Cương nhất bỗng nhiên lao lên trước, tiến đến gần Triệu Cương theo kiểu bao vây, giơ vật nặng ở bên cạnh với động tác cứng nhắc, đồng loạt đập về phía người đứng ở giữa, hiển nhiên là tinh thần đã bị khống chế.
Nhưng là người đứng đầu căn cứ, sức mạnh của Triệu Cương rõ ràng là không thể khinh thường được. Ông ta đột nhiên nhấc chân phải lên, đạp mạnh như giáng một đòn nặng nề xuống mặt đất.
Một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện, mặt đất chợt rung chuyển, một vài vết nứt trên bề mặt nhanh chóng kéo dài ra, liên tục hất bay mấy tên cấp dưới đang muốn tấn công ông ta. Trong chớp mắt, những vết nứt đó đã kéo dài đến dưới chân hai người Trì Trạch và Trì Húc.
Nơi vết nứt đi qua, đá vụn hình thành một luồng khí cuồng bạo phóng lên cao rồi tiến gần chỗ đến hai người họ.
Rất rõ ràng, trong khoảng cách gần như thế này, một khi vết nứt kia kéo dài đến dưới chân, bọn họ sẽ bị công kích bởi đống đất đá bay mù trời hệt như gió lốc này.
Sức mạnh thật khủng khiếp, thì ra còn có thể sử dụng dị năng theo cách này. Trong đầu Nguyễn Khanh Khanh chợt lóe lên một suy nghĩ, cùng lúc đó cô cũng di chuyển về phía sau, tránh khỏi những hòn đá vỡ từ dư chấn của các vết nứt.
Bỗng nhiên bên hông Nguyễn Khanh Khanh bị siết chặt. Cô cúi đầu nhìn xuống, là một cành liễu dẻo dai mạnh mẽ. cô gái bay lên cao dưới sức kéo như được khống chế của cành cây, sau khi được đặt chắc chắn lên một cơ thể cao lớn quen thuộc, Nguyễn Khanh Khanh lập tức nhìn chằm chằm, là Úc Văn Chu!