• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông híp mắt lại: "Cô muốn để cậu ta trói cô hơn ư?"

Nhận ra vẻ u ám trong ánh mắt người đàn ông, khóe miệng Nguyễn Khanh Khanh cong lên, ánh mắt đầy khinh bỉ: "Bây giờ anh có khác gì bọn họ đâu?"

Người đàn ông sửng sốt: "Tất nhiên là tôi sẽ không giống như bọn họ…"

"Vậy bây giờ tôi đang đeo thứ gì trên tay đây? Bước qua cánh cửa này là anh sẽ lập tức hạn chế sự tự do của tôi, cuối cùng lại nhốt tôi ở nơi này như một món đồ chơi, gọi thì đến, đuổi thì đi, có đúng không?"

Úc Văn Chu giận quá hóa cười: "Đồ chơi?"

"Không bằng hôm nay tôi cho cô cảm nhận một chút xem thế nào mới là một món đồ chơi thực sự!"

Da đầu Nguyễn Khanh Khanh tê rần, cảm giác nguy hiểm và bản năng tự bảo vệ mình thôi thúc cô xoay người chạy ra bên ngoài theo bản năng.

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, tựa như đang cười nhạo sự cố gắng vô ích của cô. Anh ta vừa có suy nghĩ, xung quanh đã lập tức có bảy tám sợi dây leo to khỏe trồi lên.

Dây leo quấn quanh vòng eo của cô gái một cách dễ dàng, Nguyễn Khanh Khanh chưa chạy được bao xa đã bị anh ta túm về.

Úc Văn Chu thậm chí còn không cần tự mình ra tay, chỉ bước về phía phòng ngủ, điều khiển dây leo giữ chặt con mồi vững vàng di chuyển theo phía sau. Rồi cô gái được đặt nhẹ nhàng lên giường, ngay sau đó cả tay và chân đều bị trói chặt vào bốn góc giường.

"Đừng nhúc nhích, cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ không bị thương đâu."



Nguyễn Khanh Khanh căm hận những thứ đang giam cầm cô trên người, giãy dụa kịch liệt, mắng chửi: "Buông ra! Tên biến thái này!"

Rõ ràng khóe miệng của người đàn ông đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt còn u ám hơn cả đêm tối lại sắc bén như kim.

Bên dưới vạt áo bị dây leo kéo rách của cô gái lộ ra phần da thịt trắng nõn nà như tuyết đầu mùa, vì giãy dụa kịch liệt mà để lại từng vệt đỏ hồng trông mà ghê người hệt như bị làm nhục.

Úc Văn Chu móc dây áo ngực trên bả vai cô lên, trực tiếp kéo xuống. Hai bầu vú mềm mại cực lớn nảy lên theo động tác của anh ta, hai quả trên đỉnh bị không khí kích thích, run rẩy dựng đứng lên, giống như dụ người đến xoa nắn.

Úc Văn Chu dùng tay gảy nhẹ hai cái, cơ thể của Nguyễn Khanh Khanh lập tức run lên bần bật như phản xạ có điều kiện, dẫn đến tiếng cười giễu cợt của anh ta.

"Muốn biết đồ chơi là thế nào không?"

Hai nhánh dây leo thô cứng yên lặng chui xuống dưới tà váy của cô, một cái chui vào mật động nước nôi tràn trề ở phía trước, đâm rút thật sâu với một góc độ gian xảo; một nhánh khác lại không ngừng chui vào cúc huyệt siết chặt lạ thường ở đằng sau nhờ vào chất dịch dính nhớp chảy ròng từ phía trước, không ngừng chọc vào vách tràng nhạy cảm ở xung quanh. Trên nhánh dây leo đằng trước thậm chí còn phân ra một nhánh dây leo nhỏ hơn, không ngừng ma sát vuốt ve nụ hoa quyến rũ kia.

"Á a a…"

"Sao hả, mới thế này đã chịu không nổi rồi?"

Một nhánh dây leo non nhỏ như mũi kim kề sát vào lỗ niệu đạo non nớt kia, thân dây leo mảnh nhỏ chậm rãi đâm vào bên trong lỗ thịt ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK