Trì Trạch gần như phát hiện ra cùng một lúc, Nguyễn Khanh Khanh bị dây leo cuốn đi nhưng bọn họ lại không hề phát hiện ra! Nhưng lúc này nói gì cũng vô nghĩa, anh ta quay đầu xe không chút do dự, trở lại vòng vây như một cơn lốc xoáy của đám dây leo đột biến.
Trì Húc vừa đối phó với những cú tấn công điên cuồng của dây leo, vừa mở rộng phạm tìm kiếm của tinh thần lực…
"Ở kia!"
Cô gái bị dây leo to khỏe trói lại như bánh chưng ở trước cành chính, chỉ còn đầu và chân thấp thoáng lộ ra ngoài, có thể thấy được vô số vết xước rất nhỏ đang chảy máu rỉ rả trên những bộ phận lộ ra bên ngoài.
Mắt Trì Trạch trừng to như muốn nứt ra, điều khiển chiếc xe việt dã chạy đến cành chính chỗ Nguyễn Khanh Khanh, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Hai người họ càng đến gần trung tâm, thực vật biến dị lại càng điên cuồng, lớp giáp cứng rắn quanh thân xe đã bị dây leo to khỏe đè ép đến biến dạng.
Trong lòng Trì Húc vô cùng lo lắng, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy mình vô dụng và bất lực như thế. Tuy rằng dị năng của cậu ta và Trì Trạch đều rất mạnh mẽ, họ có thể dễ dàng giải quyết được con người, tang thi, thậm chí là dị thú, nhưng lại quá yếu ớt khi đối mặt với loại thực vật biến dị khó chơi thế này…
Xuyên qua đám cành lá và dây leo, Nguyễn Khanh Khanh thấy được Trì Trạch và Trì Húc đang cố gắng đến gần cô, nhưng trong lòng cô lại không có chút cảm động nào.
Trên thực tế, cô đã tranh thủ lúc hai người phải mệt mỏi đối phó, cố ý túm lấy một sợi dây leo đang muốn đánh lén, vờ như bị nó bắt đi mất. Chỉ cần biến thành một viên đá nhỏ hay dây leo giống vậy trước khi bị ngạt thở, cô sẽ có thể rời đi mà thần không biết quỷ không hay.
Kế hoạch hoàn hảo biết bao!
Đáng tiếc… điều khiến cô tuyệt đối không ngờ đến là hai người này lại quay về tìm cô…
Trong lòng cô gái khó tránh khỏi những cảm xúc phức tạp, rồi sau đó chỉ muốn chửi má nó, lần này cô thật sự sắp ngạt thở rồi… Không được, cho dù là đang ở trước mặt bọn họ, cô cũng phải biến hình thôi.
Cô nắm một nhánh cây trong tay, đang muốn dùng sức, dây leo xung quanh lại đột nhiên rút đi như băng tuyết tan rã, chui xuống những vết nứt trên mặt đất như một con thú cưng ngoan ngoãn.
Sao lại thế này?
Cơ thể mềm mại bị dây leo thả ra mất đi điểm tựa, rơi thẳng từ trên cao xuống. Cô nhắm tịt hai mắt, nhưng cơn đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, dường như cỗ đã rơi vào một cái lồng ngực rộng lớn.
Một người đàn ông xa lạ vững vàng đón được cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy liếc nhìn cô.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống. Quần áo của cô đã rách tơi tả bởi sự tàn phá bừa bãi của thực vật biến dĩ lúc nãy, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có một miếng vải nguyên vẹn, dáng vẻ nhếch nhác như bị chà đạp một cách tàn nhẫn.
Hai má cô ửng đỏ, vội vàng dùng hai tay ôm lấy nhau, cố gắng che dấu những phần quan trọng của mình.
Ánh mắt thâm trầm của Úc Văn Chu lai càng thêm trần trụi và thẳng thắn. Anh ta tự đánh giá mình không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nhìn cô gái trong lòng, da thịt trắng nõn phủ đầy vết hằn đỏ hồng, cánh tay mảnh khảnh không che được hết bộ ngực no đủ, đôi mắt trong vắt, lại có một vẻ đẹp làm rung động lòng người như vừa bị thương sau một trận chiến…
Khiến người ta không kìm được mà muốn…
Hung hăng chà đạp cô.
Trì Húc vừa đối phó với những cú tấn công điên cuồng của dây leo, vừa mở rộng phạm tìm kiếm của tinh thần lực…
"Ở kia!"
Cô gái bị dây leo to khỏe trói lại như bánh chưng ở trước cành chính, chỉ còn đầu và chân thấp thoáng lộ ra ngoài, có thể thấy được vô số vết xước rất nhỏ đang chảy máu rỉ rả trên những bộ phận lộ ra bên ngoài.
Mắt Trì Trạch trừng to như muốn nứt ra, điều khiển chiếc xe việt dã chạy đến cành chính chỗ Nguyễn Khanh Khanh, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Hai người họ càng đến gần trung tâm, thực vật biến dị lại càng điên cuồng, lớp giáp cứng rắn quanh thân xe đã bị dây leo to khỏe đè ép đến biến dạng.
Trong lòng Trì Húc vô cùng lo lắng, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy mình vô dụng và bất lực như thế. Tuy rằng dị năng của cậu ta và Trì Trạch đều rất mạnh mẽ, họ có thể dễ dàng giải quyết được con người, tang thi, thậm chí là dị thú, nhưng lại quá yếu ớt khi đối mặt với loại thực vật biến dị khó chơi thế này…
Xuyên qua đám cành lá và dây leo, Nguyễn Khanh Khanh thấy được Trì Trạch và Trì Húc đang cố gắng đến gần cô, nhưng trong lòng cô lại không có chút cảm động nào.
Trên thực tế, cô đã tranh thủ lúc hai người phải mệt mỏi đối phó, cố ý túm lấy một sợi dây leo đang muốn đánh lén, vờ như bị nó bắt đi mất. Chỉ cần biến thành một viên đá nhỏ hay dây leo giống vậy trước khi bị ngạt thở, cô sẽ có thể rời đi mà thần không biết quỷ không hay.
Kế hoạch hoàn hảo biết bao!
Đáng tiếc… điều khiến cô tuyệt đối không ngờ đến là hai người này lại quay về tìm cô…
Trong lòng cô gái khó tránh khỏi những cảm xúc phức tạp, rồi sau đó chỉ muốn chửi má nó, lần này cô thật sự sắp ngạt thở rồi… Không được, cho dù là đang ở trước mặt bọn họ, cô cũng phải biến hình thôi.
Cô nắm một nhánh cây trong tay, đang muốn dùng sức, dây leo xung quanh lại đột nhiên rút đi như băng tuyết tan rã, chui xuống những vết nứt trên mặt đất như một con thú cưng ngoan ngoãn.
Sao lại thế này?
Cơ thể mềm mại bị dây leo thả ra mất đi điểm tựa, rơi thẳng từ trên cao xuống. Cô nhắm tịt hai mắt, nhưng cơn đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, dường như cỗ đã rơi vào một cái lồng ngực rộng lớn.
Một người đàn ông xa lạ vững vàng đón được cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy liếc nhìn cô.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống. Quần áo của cô đã rách tơi tả bởi sự tàn phá bừa bãi của thực vật biến dĩ lúc nãy, toàn thân từ trên xuống dưới gần như không có một miếng vải nguyên vẹn, dáng vẻ nhếch nhác như bị chà đạp một cách tàn nhẫn.
Hai má cô ửng đỏ, vội vàng dùng hai tay ôm lấy nhau, cố gắng che dấu những phần quan trọng của mình.
Ánh mắt thâm trầm của Úc Văn Chu lai càng thêm trần trụi và thẳng thắn. Anh ta tự đánh giá mình không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nhìn cô gái trong lòng, da thịt trắng nõn phủ đầy vết hằn đỏ hồng, cánh tay mảnh khảnh không che được hết bộ ngực no đủ, đôi mắt trong vắt, lại có một vẻ đẹp làm rung động lòng người như vừa bị thương sau một trận chiến…
Khiến người ta không kìm được mà muốn…
Hung hăng chà đạp cô.