• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nào ngờ bé lông vàng kia như ngửi được mùi hương ngọt ngào của sữa tươi, lại xoay người mút vào một ngụm. Nguyễn Khanh Khanh hoảng hốt, vừa định buông nó ra đã thấy nó nhắm mắt ngủ say sưa, miệng vết thương bên dưới cũng khôi phục nhanh hơn, đành cố nén sự thẹn thùng chờ con non bú xong.

Ồ… quả nhiên là uống thuốc có tác dụng hơn bôi ngoài da nhiều.

Sau khi miệng vết thương của bé lông vàng lành lại, Nguyễn Khanh Khanh bèn mang nó đến một nhà nông hẻo lánh gần đó để nghỉ ngơi, thuận tiện vượt qua đêm mạt thế đầu tiên cô thoát khỏi bọn họ và sống độc lập.

Bé lông vàng cũng cho cô một gợi ý, thật ra cô có thể biến thành thú dữ trên đất liền có bề ngoài hung hãn để chạy đi, tuy rằng không có lông của thú dữ, nhưng cô có thể lợi dụng bộ lông của bé lông vàng rồi thay đổi một vài bộ phận chi tiết, tổng thể có tác dụng uy hiếp là được.

Ăn uống qua loa, Nguyễn Khanh Khanh lập tức tắt đèn chìm vào giấc ngủ, cô phải lên đường vào sáng sớm ngày mai.

Ban đêm.

Trong không gian yên tĩnh, thú con lông vàng nằm úp sấp bên cạnh cô gái đột nhiên mở mắt ra, linh hoạt nhảy xuống giường, thuần thục mở cửa nhà đi ra ngoài sân.

Một mảng đốm sáng màu lục u ám đang không ngừng tiến gần đến nhà nông, mắt sói hung ác độc địa trong đêm đen khiến người ta sởn cả tóc gáy.

"Hừ, một đám sói cấp ba nhãi nhép cũng dám đến quấy rầy tao?"

Lông vàng bỗng nhiên nói tiếng người, chậm rãi bước về phía đàn sói biến dị, đồng thời cũng biến thành một thiếu niên đẹp đẽ cao ráo khỏe mạnh.

Thiếu niên không hề làm gì, chỉ đơn giản là đi lững thững về phía bầy sói. Nhưng trong nháy mắt khi hơi thở kia được phóng ra, bầy sói lập tức cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố như núi cao đang tiến tới gần, đó là một sự tồn tại còn cao cấp hơn cả sói đầu đàn, có thể khiến cho chúng nó cúi đầu xưng thần.

Chỉ thấy bầy sói đột nhiên nằm phủ phục hướng về phía thiếu niên, toàn thân run rẩy chờ lệnh.



"Cút."

Thiếu niên mất kiên nhẫn phun ra một chữ, bầy sói lập tức sợ chết khiếp, cụp đuôi bỏ chạy tán loạn.

Nét mặt thiếu niên dần thả lỏng, xoay người quay lại trong căn phòng nhỏ, nhìn cô gái đang nằm ngủ trên giường, không khỏi nở một nụ cười.

Tĩnh Hiên vẫn còn nhung nhớ hương vị ngọt ngào vô cùng ngon miệng của dòng sữa ban ngày. Nếu cậu ta đã giúp cô xua đuổi mối đe dọa chết người, có phải là có thể thu chút phí bảo kê mang tính tượng trưng không?

Cậu ta nghĩ sao thì làm vậy. Ngón tay thon dài vén vạt áo trước ngực cô gái lên, một mảng da thịt trắng nõn nà cực kỳ hút mắt nhất thời lộ ra.

Tĩnh Hiên không kìm lòng được mà cúi đầu xuống liếm mút từ cổ đến xương quai xanh, cuối cùng lại đến bầu ngực mà cậu ta nhớ mãi không quên.

"Ưm a…"

Nguyễn Khanh Khanh đang ngủ say sưa, bỗng nhiên cảm nhận được đến xúc cảm ngứa ngáy truyền đến từ đầu vú nhạy cảm.

Cái gì ở trên ngực cô vậy?

Cô gái mở đôi mắt nhập nhèm ra, chỉ thấy có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm úp sấp trên ngực, lúc này đang không ngừng cắn mút đầu vú của cô.

"Á!"

Nguyễn Khanh Khanh không khỏi sợ hãi thốt ra tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK